Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy tôi muốn đi, Trần Minh Nhật nói: “Về sớm thế làm gì? Chơi đi.” Cậu ta nói xong liền đứng dậy đi đến quầy bar lấy rượu, hoàn toàn không cho tôi cơ hội để nhiều lời.
Tôi ngồi trên băng ghế dài, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Ra ngoài giải sầu là thật, gặp được Cố Gia Huy rồi đứng ngồi không yên cũng là thật.
Sau hôn lễ tôi cũng không gặp lại Cố Gia Huy.
Tôi không biết anh có nhìn thấy những lời bình luận liên quan đến tin tức kia không, nhưng có vẻ những việc này đều không quan trọng gì với anh cả.
Bây giờ anh đã có vợ đẹp trong vòng tay, sự nghiệp đạt được thành tựu, mọi việc đều phát triển theo hướng tốt.
Đương nhiên anh sẽ không để ý đến chuyện của tôi.
“Xoảng!” Tiếng ly rượu vỡ vụn truyền đến.
Tôi định thần lại, lần theo tiếng động nhìn sang.
Tôi thấy Trần Minh Nhật ôm hai chai rượu đi về phía mình va phải một người đàn ông bụng bự.
Ly rượu trong tay cậu ta rơi xuống đất vỡ tan tành, bắn lên người đàn ông, khiến gã bất mãn, tức giận mắng cậu ta: “Bà mẹ mày, con mắt nhìn lên trần nhà hả?”
Trong quán bar này, đa số đều là người uống rượu.
Nghe giọng của người đàn ông này thì hẳn là đã uống không ít rồi.
Trần Minh Nhật nhìn ly rượu vỡ nát trên mặt đất, lông mày cau lại.
Cậu ta nhìn về phía người đàn ông, giọng điệu vẫn coi như bình tĩnh: “Anh trai à, xin lỗi nhé.
Lúc nãy đi gấp quá, hay là lát nữa tôi mời anh uống một ly nhận lỗi.”
Người đàn ông đã uống không ít, gò má mập mạp hơi phiếm hồng.
Gã khinh thường nhìn Trần Minh Nhật, nói: “Chưa đủ lông đủ cánh đã đi uống rượu, bố mày lại thiếu ly rượu kia của mày chắc? Quỳ xuống liếm sạch cho bố.” Gã chỉ vào đôi giày bị rượu bắn tung tóe của mình.
Rõ ràng là người đàn ông này hơi làm càn quá rồi.
Sắc mặt vốn không tệ lắm của Trần Minh Nhật đột nhiên trầm xuống mấy phần, cậu ta lạnh lùng nói: “Anh chắc chắn muốn liếm à?”
Người đàn ông trịch thượng, giọng điệu càng phách lối hơn, gã nói thẳng: “Sao? Còn muốn bố mày lặp lại nữa hả?” Gã còn chưa dứt lời thì đã bị một cước bất ngờ của Trần Minh Nhật đá vào đũng quần, ngã xuống đất bụm lấy háng mình kêu la tru tréo.
“Thế này chắc thoải mái hơn liếm nữa nhỉ!” Trần Minh Nhật nói, trên mặt nở nụ cười nham hiểm vô cùng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
3.
Sủng Bảo Bối Thành Nghiện
4.
Yêu Anh Là Em Sai Sao?
=====================================
Người đàn ông đau đến nỗi mặt mày dữ tợn, nhìn cậu ta rồi chửi rủa: “Thẳng ranh con, mày chán sống rồi.” Gã vừa nói xong đã lập tức nhìn về phía mấy người áo đen nghe thấy động tĩnh nên vây tới, sau đó chỉ vào Trần Minh Nhật nói: “Giết nó cho bố mày!”
Mấy người mặc đồ đen nghe gã nói, liền xông về phía Trần Minh Nhật.
Bỗng chốc, sàn nhảy loạn thành một mớ hỗn độn.
Tôi hoảng sợ đứng dậy tìm điện thoại gọi cho cảnh sát.
Điện thoại đột nhiên bị cướp đi, tôi hơi sửng sốt.
Quay đầu lại, nhìn thấy là Thẩm Hữu Thịnh, tôi nhíu mày: “Bác sĩ Thẩm, anh làm gì vậy?”
Anh ta tắt màn hình điện thoại của tôi, nhìn tôi rồi nói: “Chờ cô gọi được cảnh sát, anh bạn trai nhỏ kia của cô đã gần tắt thở luôn rồi.”
Tôi nhíu mày: “Ngoài việc báo cảnh sát ra, chẳng lẽ tôi lại xông vào làm đệm thịt cho cậu ta à?”
Khóe miệng anh ta run rẩy, đưa tay chỉ về phía Cố Gia Huy đang ngồi trên băng ghế dài, nhíu mày nói: “Cô có thể tìm anh ấy.”
Tôi hít một hơi, thật sự cảm thấy cậu ấm này quá nhàm chán.
Tôi lườm anh ta một cái, giật lấy điện thoại từ tay anh ta rồi bấm gọi cảnh sát.
Sau khi báo cảnh sát xong, tôi nhìn về phía đám đông hỗn loạn.
Một mình Trần Minh Nhật đánh nhau với bốn năm người, cho dù cậu ta có mạnh hơn nữa thì cũng có phần lực bất tòng tâm.
Lúc này, người đàn ông bị cậu ta đá trúng của quý đã bình thường trở lại.
Gã bò dậy từ dưới đất, cầm lấy cái ghế chân cao đập vào lưng Trần Minh Nhật.
“Trần Minh Nhật, cẩn thận!” Tôi hốt hoảng kêu lên, nhưng vẫn chậm một bước.
….