Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mười sáu tuổi, cha mẹ không cho phép ta thường xuyên vào chùa giúp việc nấu nướng nữa, các hòa thượng trong miếu cũng vậy.
Thói quen vài năm ra vào cửa miếu nay khó có thể thực hiện được, ngay cả nói chuyện với Tuệ Trấm cũng trở thành một việc gian nan. Hắn không như trước đây hay cười với ta, giúp ta xếp đèn lồng, mặc ta vụng trộm chạy vào tăng phòng của hắn… Không biết từ khi nào, phòng của hắn luôn khóa, kể cả khi hắn có ở bên trong. Đôi khi chuồn êm vào chùa, nhìn xung quanh không có người, biết hắn đang ngồi chép kinh, ta đứng cạnh cửa sổ khẽ gọi: “Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng…”
Bất kể ta gọi bao nhiêu lần, hắn đều mắt điếc tai ngơ, cho đến khi các tăng nhân khác bị tiếng nói quá lớn của ta dẫn đến, đưa ta ra ngoài. Có đôi khi, sau khi bị đuổi ra khỏi cửa chùa, sẽ có một tiểu sa di vội vàng chạy theo, đưa cho ta một túi nhỏ. Túi rất thơm, bên trong là điểm tâm phương Tây mà vợ bé của lão quan gia trên trấn đưa cho Tuệ Trấm khi dâng hương. Mỗi tháng mang đến một lần, mỗi lần Tuệ Trấm đều đưa cho ta mang về ăn thoải mái một mình.
Ta trả túi lại cho tiểu sa di. Ta không cần ăn điểm tâm, ta muốn gặp Tuệ Trấm.
Nhưng mặc cho ta giận dữ như thế nào, bọn họ cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu: Trụ trì bận quá, thí chủ đừng quấy rầy, đừng trách.
Bọn họ đã quên khi bọn họ còn chảy nước mũi, đã vui vẻ gọi ta là vợ nhỏ của Tuệ Trấm như thế nào. Bọn họ cũng sắp thay đổi, giống như cha mẹ ta, giống như cửa miếu này, giống như Tuệ Trấm.