Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Troiwfmas
Tuyên Nhược Phong âm thầm cảm thấy đáng tiếc, hắn còn tưởng rằng Lưu Lâm sẽ ngoan ngoãn nghe lời sống lâu thêm được mấy ngày, không nghĩ lại chết nhanh như vậy, quả nhiên không có ví dụ bày sẵn ra trước mắt, đối phương sẽ không chịu tin lời hắn nói và thủ đoạn của hắn.
Bất quá điều làm Tuyên Nhược Phong kinh ngạc chính là sự nhạy bén của Đường Cẩn Phong, đến tận bây giờ vẫn còn hoài nghi hắn.
Tuy nhiên, nếu người ta ngay từ đầu đem tên của hắn nói cho đám người Lưu gia biết, chỉ sợ bây giờ bọn chúng đã bắt được hung thủ rồi.
Nhưng Đường Cẩn Phong vẫn có ý dấu diếm, là vì hắn đúng không?
Tuyên Nhược Phong vui vẻ cong cong khóe miệng, ngay sau đó, một trận cơn mệt mỏi bất thình lình ập đến lan tràn khắp thân thể.
Tuyên Nhược Phong dựa vào xe lăn, thần sắc rã rời.
Cảm giác hơi thở của Tuyên Nhược Phong có chút suy yếu, Tuyên Nhược Tây đi đến trước mặt em trai nghi hoặc nói: "Em hôm nay làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
Tuyên Nhược Phong lắc lắc đầu: "Chỉ là có chút mệt nhọc." Hắn phát hiện thân thể của mình và tốc độ dung hợp Linh Lực càng ngày càng chậm, hắn đoán là do Thiên Đạo đang âm thầm áp chế hắn. Ở thời khắc hắn nghịch thiên sửa mệnh đã sớm biết chính mình sẽ có lúc gặp phải tình huống như vậy, nhưng cho dù đã có sự chuẩn bị trước, thì trong lòng vẫn nhịn không được mắng Thiên Đạo thích xen vào việc người khác. Trước đây hắn giết người cũng chưa từng lao lực như bây giờ.
Tuyên Nhược Tây khom người vuốt nhẹ mái tóc Tuyên Nhược Phong: "Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi."
Tuyên Nhược Phong gật đầu: "Vậy làm phiền Tam ca."
Tiến vào phòng, Tuyên Nhược Tây bế Tuyên Nhược Phong lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho em trai.
"Ca...... Thay đồ ngủ......"
Tuyên Nhược Tây nhướn mày, giận hờn liếc Tuyên Nhược Phong một cái: "Ngủ trưa mà còn muốn thay đồ ngủ?" Tiểu đệ nhà hắn hôm nay sao lại phiền toái như vậy?
Tuyên Nhược Phong nghẹn họng, hắn không thể nói cho Tam ca biết rằng Đường Cẩn Phong rất có khả năng sẽ đến tìm hắn nha! Nếu nói, vậy thứ Tam ca lấy ra tuyệt đối không phải áo ngủ mà là áo lông.
"Em phải mặc đồ ngủ, cái màu trắng mong mỏng a."
Nghe vậy, Tuyên Nhược Tây bất đắc dĩ đứng dậy, đến tủ quần áo tìm ra bộ đồ ngủ theo như lời Tuyên Nhược Phong yêu cầu, vừa nhìn thấy mắt liền trừng lớn.
"Bộ này cũng quá mỏng rồi!"
"Bởi vì hôm nay rất nóng."
Tuyên Nhược Tây quay đầu nhìn thoáng ra ban công, bây giờ bên ngoài đang âm khí nặng nề nhé, rất nóng sao?
"Tóm lại em muốn mặc." Tuyên Nhược Phong hô lên.
Tuyên Nhược Tây đối với đứa em trai này chỉ có thể ngoãn phục tùng, đành phải tiến lên giúp nó mặc vào bộ đồ ngủ mỏng tới mức trong suốt này, sau khi nhìn tiểu đệ nhắm mắt bắt đầu ngủ, Tuyên Nhược Tây mới đứng dậy rời đi. Tuyên Nhược Phong rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp, ngủ một mạch cho tới buổi chiều.
Bên ngoài lại bởi vì cái chết của Lưu Lâm mà nổi lên sóng to gió lớn, đương nhiên không phải đám cư dân mạng kia, mà là không ít nhân vật ở vị trí cao tầng. Xuất hiện một kẻ biến thái như vậy, ai có thể an tâm cho được? Vạn nhất bất tri bất giác đắc tội đối phương, chết lúc nào cũng không biết.
Tuyên Nhược Đông cũng bị đem đi tra hỏi hồi lâu, cuối cùng sau khi được thả ra, hắn mới cẩn thận suy ngẫm lại thì nhanh chóng hiểu rõ vì sao Tướng quân lại muốn hỏi hắn về việc tiểu đệ có biết ai là người vừa hãm hại nó hay không. Chẳng lẽ Tướng quân hoài nghi tiểu đệ? Rất có thể, tiểu đệ ít nhiều cũng liên quan đến vụ án bầm thây, bây giờ vẫn có chút dính líu đến vụ này, bất quá, trên người tiểu đệ còn bị thương chưa khỏi hẳn, có thể loại trừ. Tuyên Nhược Đông nhăn mặt, nhanh chóng muốn trở về nhà.
Nhìn Đường Cẩn Phong đứng ở cửa với một thân quân trang với khí thế sắc bén, mắt nhìn thẳng, dáng người đĩnh bạt, quản gia run lên một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh. Đây là lần thứ hai hắn trực tiếp nghênh đón vị Tướng quân này rồi, đương nhiên so với lần đầu tiên thì thích ứng hơn một chút cũng không xảy ra chuyện luống cuống tay chân. Hắn dùng thái độ ôn hòa, khách khí đem người nghênh đón vào phòng khách.
Biết được tin Tướng quân tới tìm Tuyên Nhược Phong, trong lòng Tuyên Nhược Tây tuy có ai oán, nhưng vẫn nhận mệnh dẫn người đi lên lầu hai, tới trước phòng của Tuyên Nhược Phong.
Nhìn Tuyên Nhược Tây có ý định muốn vào theo, Đường Cẩn Phong quay đầu hướng về hắn nói: "Ta muốn cùng cậu ấy nói chuyện riêng!"
Tuyên Nhược Tây sửng sốt, mỉm cười gật đầu, nội tâm lại không ngừng nguyền rủa Đường Cẩn Phong vô sỉ, ngay cả một tiểu hài tử cũng không buông tha. Nghĩ thế nhưng mặt ngoài hắn vẫn mang theo ý cười cung kính cúi đầu, không tiếp tục theo vào, xoay người liền rời đi.
Sau khi Đường Cẩn Phong khóa trái cửa liền chậm rãi tiến tới đứng trước mép giường.
Ở ngoài cửa, Tuyên Nhược Tây vội vã quay trở lại, thế nhưng hắn phát hiện căn phòng đã bị uy áp bên trong ngăn cản, hắn không thể nghe lén, Tuyên Nhược Tây mắng một tiếng, lúc này mới hậm hực thành thật xoay người rời đi.
Đường Cẩn Phong đứng cạnh mép giường, cúi đầu nhìn Tuyên Nhược Phong đang yên lặng nằm ngủ.
Khuôn mặt thiếu niên vô hại, đôi môi nhẹ mỉm cười như vậy, đối với hình ảnh sát thủ tàn nhẫn hành vi cực đoan là hai con người trái ngược hoàn toàn.
Hắn cũng hoài nghi chính mình có phải đã lo lắng quá nhiều rồi hay không, nhưng trực giác của hắn đều hướng về thiếu niên này.
Lông mi Tuyên Nhược Phong khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở ra, đôi mắt hoa đào vốn đang mê mang vừa nhìn thấy Đường Cẩn Phong liền hiện lên một tia nghi hoặc: "Tướng quân?" Hắn đang nằm mơ hay sao?
Tuyên Nhược Phong vừa mới thức tỉnh, âm thanh còn mang theo một chút lười biếng mềm mại, tựa như móng vuốt của một con mèo nhẹ nhàng cào vào lòng Đường Cẩn Phong.
Đường Cẩn Phong cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm ám trầm nhìn chằm chằm vào thiếu niên, xụ mặt, không nói một tiếng.
Tuyên Nhược Phong chớp chớp mắt: "Mình...... nằm mơ hả?"
Gương mặt thiếu niên đỏ bừng khiến ánh mắt Đường Cẩn Phong càng thêm thâm thúy, hắn mở miệng trực tiếp nói ra mục đích tới đây lần này: "Tôi yêu cầu được kiểm tra tay chân của cậu."
Tuyên Nhược Phong hơi sửng sốt, gương mặt tuấn mỹ tràn ngập mê mang: "Thì ra không phải đang nằm mơ sao?"
Tuyên Nhược Phong lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực, lập tức lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Trong đôi mắt đào hoàn toàn chứa đựng sự vui sướng, bên miệng nồng đậm ý cười.
"Nguyên lai Tướng quân quan tâm đến tôi như vậy, còn cố ý tới nhìn, vậy trước tiên có thể đỡ tôi dậy được không?" Tuyên Nhược Phong vội vàng nói.
Đường Cẩn Phong vốn định mở miệng phản bác hắn không phải là đang quan tâm cậu, nhưng thấy khoé miệng tươi cười của thiếu niên, hắn cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ đành gật gật đầu, vén chăn ra, dự định bế cậu để lên.
Nhưng mà, khi chiếc khăn nhung kia bị xốc lên, đôi con ngươi của Đường Cẩn Phong trong nháy mắt co lại, hiện ra một chút mất tự nhiên. Hắn không nghĩ tới thân thể nhỏ gầy trắng nõn của thiếu niên lại chỉ được bao bọc bởi một kiện áo ngủ mỏng manh. Ánh mắt Đường Cẩn Phong nhất thời không biết nên dời đi nơi nào, chỉ có thể chăm chú nhìn vào thân thể phấn hồng của thiếu niên dưới lớp áo ngủ.
Trên đời này thật sự có người ngủ trưa cũng cần mặc đồ ngủ, còn chọn một bộ đơn bạc như vậy? Thậm chí điều này làm Đường Cẩn Phong nổi lên hoài nghi, Tuyên Nhược Phong hình như biết hắn tới nên mới cố ý mặc bộ đồ ngủ thế này.
Nghe được thiếu niên ngang nhiên bật cười khe khẽ, hắn biết trong lòng người này đang vô cùng đắc ý vì có thể làm cho hắn hiện ra một chút thất thố.
Đường Cẩn Phong nhịn xuống giận hờn trong lòng, ngẩng đầu chậm rãi hướng về phía gương mặt kia, tầm nhìn của hai người giữa không trung trong nháy mắt giao nhau, như tóe ra hai tia lửa đối đầu kịch liệt.
Trong không khí, phảng phất có hàng ngàn hoa lửa văng khắp nơi......
Ánh mắt sắc bén của Đường Cẩn Phong chẳng khác nào dã thú, hắn không chút khách khí nhìn kỹ thiếu niên. Mà đôi mắt cười của Tuyên Nhược Phong cũng đồng dạng nhìn về Đường Cẩn Phong, tươi cười đó tựa hồ có thể đốt cháy hầu hết tất cả mọi thứ không chừa lại chút gì, đốt luôn cả sự lạnh nhạt của Đường Cẩn Phong.
Chỉ qua vài giây, Đường Cẩn Phong đương nhiên bại trận, hắn cúi đầu khom người đem đôi tay của mình luồn xuống dưới nách thiếu niên, cũng bởi vì động tác này mà hô hấp của hai người dần dần tới gần, cuối cùng, cọ xát hoà vào nhau.
Đường Cẩn Phong dùng lực một chút đã đem Tuyên Nhược Phong nâng dậy, để cậu dựa vào đầu giường.
Giờ phút này, trong hô hấp nóng cháy của hai người đã bắt đầu tràn ngập hơi thở ái muội.
Đường Cẩn Phong tuy kịp thời đứng dậy, nhưng một tia thở dốc trầm trọng vẫn tiết lộ nội tâm không bình tĩnh của hắn. Lúc này, hắn cúi đầu phát hiện sắc mặt của thiếu niên cũng không còn thành thục tự tin như vừa rồi, thay vào đó là gương mặt ửng hồng, con ngươi mang theo ý cười còn xuất hiện sự xấu hổ. Thấy Đường Cẩn Phong nhìn chằm chằm vào mình thì vội vàng cúi đầu, mi mắt rũ xuống, động tác tựa hồ có chút hoảng loạn, mà đôi tai cũng đỏ như rỉ máu.
Đường Cẩn Phong thấy thế, trong lòng liền cảm thấy buồn cười, nguyên lai cậu cũng không thành thục mọi chuyện như hắn nghĩ, thì ra cũng sẽ có lúc ngượng ngùng khiếp đảm.
Cho dù thiếu niên có lớn gan "Câu dẫn cầu ái" cỡ nào, nhưng tới thời điểm thật sự tiếp xúc thân mật rồi, lại vẫn giống như đứa nhỏ kinh hoàng xấu hổ.
Đường Cẩn Phong âm thầm giấu đi ý cười trên môi, ngồi xuống mép giường, vươn tay ra nắm lấy cánh tay Tuyên Nhược Phong.
"Đắc tội, nếu đau quá thì nói một tiếng."
Tuyên Nhược Phong ngẩng đầu, cong môi cười nói: "Nếu đã như vậy, Đường tướng quân nên ôn nhu với tôi, bất quá, tôi vẫn hy vọng ngài có thể sờ sờ tôi nhiều một chút, cho dù đau tôi cũng có thể chịu đựng...... Ah......"
Nhìn thấy thiếu niên lại bắt đầu làm càng, gân xanh trên trán Đường Cẩn Phong giật giật, không cẩn thận dùng lực, lòng bàn tay thô ráp ấn tới trên miệng vết thương của Tuyên Nhược Phong.
Tuyên Nhược Phong đau đến nhăn mặt, con ngươi nhìn Đường Cẩn Phong lập tức giống như thủy triều ừng ựng nước, nhìn qua rất chi là đáng thương.
Ngón tay Đường Cẩn Phong hơi run, thế mà thật sự nới lỏng tay: "Xin lỗi......"
Đường Cẩn Phong để ý hắn như vậy, điểm này làm cho Tuyên Nhược Phong rất bất đắc dĩ, tiếc hận nói: "Đường tướng quân luôn không hiểu phong tình như vậy sao? Tôi đã bị đau đến thế rồi, ngài cũng không giúp tôi thổi thổi một chút a?"
Nghe vậy, sắc mặt Đường Cẩn Phong tối sầm: "Cậu không còn là tiểu hài tử nữa."
Đôi mắt Tuyên Nhược Phong hàm chứa ý cười nhìn chăm chú vào Đường Cẩn Phong ranh mãnh thốt lên: "Nếu tôi không phải tiểu hài tử, vậy bất cứ lúc nào cũng có thể kết hôn rồi đúng không?"
Lại quay về đề tài này rồi.
Đường Cẩn Phong liếc nhẹ thiếu niên một cái: "Cậu vừa ý tiểu thư nhà nào?"
Tuyên Nhược Phong vui vẻ phấn chấn trả lời: "Đường gia!"
Đường Cẩn Phong: "......"
Lạnh lùng nhìn thiếu niên, Đường Cẩn Phong chậm rãi đứng dậy, đôi tay vừa vén chăn vừa bắt đầu kiểm tra chân Tuyên Nhược Phong. Nhìn thấy hai chân gầy yếu vô lực của cậu, Đường Cẩn Phong không khỏi nhíu mày, có lẽ thật sự là do hắn suy nghĩ quá nhiều.
Đường Cẩn Phong cẩn thận chạm vào, Tuyên Nhược Phong lập tức mở miệng kiều mị kêu: "A......"
Sắc mặt Đường Cẩn Phong càng đen hơn: "Lại đau?"
Tuyên Nhược Phong lắc đầu: "Tôi đang rên rỉ nha!"
"Ngoan ngoãn câm miệng!" Đường Cẩn Phong cảnh cáo.
"Ừm!" Tuyên Nhược Phong không tình nguyện gật đầu.
Thấy Đường Cẩn Phong kiểm tra cẩn thận như vậy, Tuyên Nhược Phong trực tiếp nói vào trọng điểm: "Tôi rất tò mò, Đường tướng quân vì sao lại muốn tới kiểm tra chân tôi vậy?"
Đường Cẩn Phong ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy xoáy thẳng thiếu niên, đôi con ngươi kia sâu thẳm mà bình tĩnh.
Thế nhưng, Tuyên Nhược Phong nhận ra được ở trong ánh mắt sâu kín kia lại đang che đậy một cơn bão tuyết lạnh lẽo khủng bố chực chờ gào thét.
Thấy thiếu niên biểu tình nghi hoặc, Đường Cẩn Phong ý vị thâm trường mở miệng: "Cậu thật sự không biết?"
Nghe vậy, Tuyên Nhược Phong vô tội lắc đầu, hai mắt mê mang: "Tôi phải biết cái gì sao?"
"Lưu Lâm đã xảy ra chuyện." Đường Cẩn Phong lời ít ý nhiều.
"Lưu Lâm?" Tuyên Nhược Phong vẻ mặt kinh ngạc, kỹ thuật diễn xuất bạo phát, "Hắn không phải con trai của chó săn dưới trướng ngài hay sao? Mà hắn xảy ra chuyện thì liên quan gì đến tôi? Bất quá, loại người giống như hắn sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện mà thôi."
"Cho nên, tối hôm qua cậu vẫn luôn ngây ngốc ở trong nhà?" Đường Cẩn Phong sau khi kiểm tra xong, liền đem chăn một lần nữa đắp lên người Tuyên Nhược Phong.
"Tay chân tôi không tiện còn có thể đi đâu?! Đương nhiên là ở nhà ngủ. Nếu Đường tướng quân hoài nghi tôi, thật sự không chịu tin tưởng lời tôi nói, thì dứt khoát như thế này đi, ngài cùng tôi ngủ trên giường này chẳng phải có thể quang minh chính đại giám sát tôi rồi hay sao?"