Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Cẩn có thể đấu tâm nhãn với Aldrich, nhưng nếu bàn về giá trị vũ lực, một ngón tay của Aldrich cũng có thể nghiền nát cậu, huống chi cậu lúc này thân thể suy yếu, một tia giãy dụa kia căn bản không lọt vào trong mắt của Aldrich. Anh hai ba lần liền phun đầy sương lên toàn thân Chu Cẩn, còn phi thường tỉ mỉ đem người lật tới lăn lui kiểm tra một chút.
Xác định không thành vấn đề anh liền muốn thở một hơi, chợt phát hiện Chu Cẩn đỏ mặt mím chặt miệng nhìn anh chằm chằm. Anh lập tức nhớ tới đối phương có dùng súng đập lên trên mặt Chu Cẩn, trong miệng Chu Cẩn cũng có thể có vết thương. Vì vậy anh nhẹ giọng dụ dỗ: "Há miệng ra phun một chút nhé."
Chu Cẩn trong mắt hận không thể phun ra lửa, phun cái quỷ gì! Tuy rằng cậu vừa nãy sớm đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị đánh, tận lực tránh bản thân cắn trúng đầu lưỡi mình giữa những đòn nghiêm trọng, mà giờ khắc này cậu cũng không thể bảo đảm được. Rất khó đoán được một cái miệng này của Aldrich có thể hay không sẽ nhào lên, trong vòng một ngày chẳng lẽ còn muốn bị tập kích tận hai lần à?
Cậu đem hàm răng cắn càng chặt hơn, dùng ánh mắt nhắc nhở Aldrich cách xa mình ra một chút.
Nhưng Aldrich một lòng muốn trị liệu cho Chu Cẩn căn bản không quay đầu đi, phi thường chấp nhất muốn Chu Cẩn há mồm trị liệu. Chu Cẩn không thể nhịn được nữa, một tay đập tới, đánh lên mặt Aldrich, mạnh mẽ khiến anh trật cả đầu; một tay khác miễn cưỡng duỗi ra từ dưới nách Aldrich, để đối phương nhìn theo thân ảnh nào đó đang chạy trốn một cách hốt hoảng trong chiến hạm.
Ý tứ không cần nói cũng biết, nhanh chóng đuổi theo cho tôi!
Aldrich lúc này mới phát hiện, cái tên khi nãy gấp gáp và tên còn lại vốn luôn hôn mê trên mặt đất đã không thấy bóng dáng, hẳn là thừa dịp anh đang dời lực chú ý mà lén trốn đi.
Anh phi thường do dự, tuy rằng bắt người trở về thẩm vấn là một việc rất quan trọng, nhưng bây giờ ở trong mắt anh Chu Cẩn mới là quan trọng nhất. Aldrich đang muốn một lần nữa ở lại trước tiên dàn xếp xong xuôi cho Chu Cẩn, vừa quay đầu lại liền bị ý lạnh trong mắt của Chu Cẩn chĩa tới, lập tức không tự chủ đứng lên: "Ta đi ngay lập tức!"
Đi hai bước mới phát hiện trên tay còn đang ôm Chu Cẩn, bởi vì Aldrich đột nhiên đứng lên, để bảo đảm cân bằng mà hai tay Chu Cẩn còn vạn bất đắc dĩ kéo lại quần áo của anh, lúc này thân thể hai người phi thường phù hợp, phảng phất như là trời sinh vậy. Aldrich trong lòng nở hoa liền chậm rãi đi trở về hai bước, vô cùng cẩn thận đem Chu Cẩn thả xuống: "Ta lập tức trở về."
Chu Cẩn đoạt lấy sương trị liệu trên tay Aldrich, hận không thể tự mình xông tới, bất đắc dĩ giá trị vũ lực là số không, chỉ có thể nhìn kỹ Aldrich dùng mấy động tác dưới mắt nhìn của cậu là phiền phiền nhiễu nhiễu mà đi bắt người.
Chu Cẩn nóng ruột hận không thể đạp lên mông anh một cước cho vừa.
Cùng lúc thân ảnh Aldrich biến mất trong chiến hạm, một chiếc cơ giáp nhỏ bỗng nhiên từ phía khác của chiếm hạm bay lên trời, tốc độ nhanh chóng cơ hồ chớp mắt liền muốn xông vào vũ trụ.
"Ngân Dực!"
Ngân Dực chỉ cảm thấy một cổ tinh thần lực cường đại khác cưỡng ép cắt đứt kết nối tinh thần lực của nó và Aldrich. Sau đó nó không khống chế được mà vút lên từ dưới mặt đất, ở trên đường chân trời phủ đầu chiếc cơ giáp nhỏ kia, vỗ mạnh một chưởng.
Lúc Aldrich và Dịch Minh chạy đến chỉ kịp nhìn phần sau của chiếc cơ giáp kia bốc khói rơi tự do từ bầu trời, nổ thành một mảnh đèn đuốc rực rỡ trên đất —— tuyệt đối sẽ không có người nào sống sót.
Chu Cẩn: "..." Không có kinh nghiệm, ra tay hơi nặng.
Ngân Dực bay trở về, dưới sự khống chế của Chu Cẩn hạ cánh xuống mặt đất. Chấn động to lớn, bụi mù nổi lên bốn phía, còn khiến ba người ở đây đều nhún nhún tại chỗ vài lần.
Chu Cẩn vô tội nhìn về ánh lửa ngút trời phía xa: "Tôi không nghĩ vỗ một chưởng sẽ nặng như vậy."
Aldrich không hề có tiết tháo nói phụ họa: "Đúng vậy, Ngân Dực lúc xuất thủ xác thật không dễ khống chế."
Dịch Minh: "..."
"Làm sao bây giờ?" Chu Cẩn lo lắng nhìn Aldrich, nhân chứng vật chứng chết sạch rất khó nói, quả thật sẽ phải bận rộn một hồi.
Aldrich bỗng nhiên nhanh chóng xông ra ngoài, chiếc cơ giáp bật lên bật xuống mấy cái liền ngừng lại ở một bãi cỏ, sau đó anh kéo một thứ gì đó chạy về.
Là tên Tinh Đạo bị Aldrich ném xuống như trái bóng, người đã hôn mê bất tỉnh, bởi vì lúc rơi xuống không gây nhiều thương tích nên mới lượm lại một cái mạng.
Aldrich như hiến vật quý đem người đưa tới, an ủi: "Không sao, còn có một tên sống sót."
Chu Cẩn thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chính mình tự tay phá huỷ chứng cứ quan trọng quả thật quá tệ, may là còn có một con cá lọt lưới. Cậu rốt cuộc rảnh rỗi nên cân nhắc đến chuyện tiếp theo, quét mắt nhìn hiện trường bừa bộn khắp nơi rồi nói: "Quân tuần tra còn bao lâu mới đến?"
"Quân tuần tra vẫn luôn cố gắng liên hệ với ta."
Ba người nhìn nhau một cái, Dịch Minh từ trong nút không gian lấy ra một cơ giáp có ngoại hình tương đương với Ngân Dực: "Đến đây, cắt đứt tín hiệu đi."
Chu Cẩn còn sống làm cho tất cả mọi người đều nhảy nhót. Nhìn Chu Cẩn nằm ở trong khoang trị liệu ngủ đến thật an tường, Hoàng Duy Tân thở ra một hơi dài: "Lại là đại sư cơ giáp Dịch Minh tiên sinh! Rất cảm ơn ngài."
Dịch Minh làm ra một bộ dáng cao thâm khó dò gật gật đầu.
Hoàng Duy Tân chỉ huy thủ hạ xung quanh thu thập hài cốt cơ giáp, có chút hâm mộ nhìn cơ giáp cấp A của Dịch Minh.
"Nhờ có ngài, bằng không lần này thật sự là phiền phức lớn rồi. Chừng nào Chu Cẩn mới có thể tỉnh lại ạ?"
Dịch Minh liếc nhìn dữ liệu của khoang trị liệu: "Thời điểm ta tìm thấy cậu ấy, cậu ấy đã rất suy yếu, các người tốt nhất chờ sau khi cậu ấy tỉnh lại mới nên đi đổi khoang trị liệu."
Hoàng Duy Tân vội vội vã vã ghi lại.
"Đúng rồi, tuy rằng phi thường cảm kích ngài, thế nhưng lần sau không cần manh động như vậy. Phát hiện Tinh Đạo thì tốt nhất cứ trực tiếp thông tri với quân tuần tra chúng tôi thôi."
Dịch Minh gật gật đầu: "Ta bị phát hiện, bọn họ phát động tấn công với ta, bằng không ta cũng sẽ không giao phong với bọn họ." Ông chuyển đề tài, "Cũng may là vậy, bằng không ta cũng không thể phát hiện Chu Cẩn cư nhiên lại ở trên chiếc chiến hạm này. Phải biết, liên bang và thủ đô đế quốc đều đang tìm y."
Lập tức Dịch Minh nhỏ giọng: "Hoàng đội trưởng, có một chuyện rất kỳ quái a."
"Chuyện gì kỳ quái?"
"Sau khi ta báo cáo với các người không bao lâu thì bọn họ liền phát hiện ra ta." Dịch Minh nhìn sắc mặt đối phương đột biến, lo lắng hỏi, "Bọn họ có phải hay không có trang bị chặn tín hiệu gì đó? Bằng không sẽ không đúng lúc như vậy đi."
Hoàng Duy Tân lập tức ý thức được ý tứ trong lời nói của Dịch Minh, phi thường nghiêm túc nói: "Tôi trở lại nhất định sẽ nghiêm túc điều tra chuyện này, cũng xin Dịch Minh tiên sinh không lộ chuyện này ra ngoài, tránh khỏi đánh rắn động cỏ."
Lời nói Dịch Minh đã mang tới, liền không nói thêm nữa. Hoàng Duy Tân còn muốn cảm ơn ông lần nữa, bỗng nhiên sững sờ run lên: "Tại sao giọng nói của Dịch Minh tiên sinh và lúc trong máy truyền tin lại hoàn toàn khác nhau?"
"Cái này hả..." Dịch Minh ho khan một tiếng, "Ta thích dùng máy biến thanh, cậu không cảm thấy giọng nói trong máy biến thanh càng có cảm xúc sao?"
Hoàng Duy Tân: "..."
Cũng may chuyện Dịch Minh có tính cách quái lạ này vẫn luôn khá nổi tiếng ở bên ngoài, đặc biệt là ông đã từng có lịch sử hơn mười năm mất tích —— bản thân ông đối với chuyện bị Tinh Đạo bắt cóc dài đến mười năm lâu dài vẫn luôn giữ kín như bưng —— người muốn tìm ông thiết kế cơ giáp luôn vồ hụt. Hoàng Duy Tân chỉ coi là cá tính của đại sư tương đối lạ, rốt cuộc không truy hỏi nữa.
Công tác pháp y tiến hành cũng không nhanh, mảnh vỡ tứ tan của cơ giáp vẫn đang được thu thập từng chút, tổ đội cần ghi chép cái chết của mấy tên Tinh Đạo.
Hoàng Duy Tân nghe được nhắc nhở của Dịch Minh, thời điểm kéo đầu của người sống duy nhất xuống, bày tỏ vạn phần kinh ngạc với chiếc trùm đầu y như thật của hỗ tộc Lê.
"Thứ này..."
"Mấy tên khác chắc cũng là vậy, bọn họ giả trang thành nhân loại." Dịch Minh nói không khách khí chút nào, "Không biết bọn họ có mục đích gì, nói chung là "lai giả bất thiện"."
Biểu tình của Hoàng Duy Tân phi thường nghiêm túc, gã thông tri với thuộc hạ một chút: "Thăng cấp thành tư liệu khẩn cấp nhất, lập tức đăng báo."
Lại có thể có người ngụy trang thành Tinh Đạo, liên bang đối với chuyện này khó bề tin tưởng, lập tức bày tỏ coi trọng, yêu cầu Hoàng Duy Tân dùng hết khả năng hoàn chỉnh thu thập được tất cả chứng cứ, cũng biểu thị sẽ lập tức phái người đến đó.
Sau Hoàng Duy Tân đăng báo xong, suy nghĩ một chút, nói với Dịch Minh rằng: "Xin hỏi Dịch Minh tiên sinh, chúng ta có thể làm tiếp một phần ghi chép tỉ mỉ không? Bảo đảm không có gì bị lộ ra."
Dịch Minh vui vẻ đáp ứng. Chờ Dịch Minh làm xong ghi chép, người liên bang phái tới phụ trách truy tra việc này cũng đã đến.
Dịch Minh ở trong khoang trị liệu của Chu Cẩn gặp được hắn, là Vạn Nghiệp Vi.
Khoảng thời gian tiêu hao này đối với thể chất của Omega thật sự mà nói quá mức kịch liệt. Sau khi Chu Cẩn tiến vào khoang trị liệu, liền không hề tỉnh lại nữa. Nếu không phải biểu hiện cơ thể vẫn bình thường, cơ hồ muốn khiến người ta hoài nghi cậu có phải đã hôn mê bất tỉnh rồi không nữa.
Dịch Minh trước tiên đi kiểm tra tình huống của cậu, lại nhìn thấy trước khoang trị liệu có nhiều hơn một thân ảnh thẳng tắp.
Vạn Nghiệp Vi nghe thấy tiếng bước chân nhưng cũng không quay đầu lại mà đã hỏi: "Chuyện gì?"
"Ngài là?"
Thời điểm nghe thấy giọng nói xa lạ, Vạn Nghiệp Vi mới xoay đầu lại: "Tôi là Vạn Nghiệp Vi."
"Dịch Minh."
Nét lạnh lùng trên mặt Vạn Nghiệp Vi mới hiện ra một tí biểu tình: "Thì ra là Dịch Minh tiên sinh, phi thường cảm ơn ngài lần này đã trợ giúp liên bang."
Dịch Minh làm ra một bộ dáng công dân tốt: "Nên làm."
"Còn muốn đặc biệt cảm ơn ngài đã cứu Chu Cẩn." Biểu tình trên mặt Vạn Nghiệp Vi có một tia nhu tình.
Dịch Minh: "..."
Dịch Minh mặc dù là một lão lưu manh vạn năm, nhưng cảm xúc chớp mắt chạy qua trên mặt đối phương ông vẫn có thể nhận ra. Ông trường kỳ ngâm mình trong việc nghiên cứu cơ giáp, đối với ngoại giới cũng không quan tâm gì nhiều, ba chữ "Vạn Nghiệp Vi" này chỉ là có chút quen tai. Mà Dịch Minh biết rằng, có thể làm cho mình cũng cảm thấy quen tai, tất nhiên không phải là nhân vật bình thường.
Vạn Nghiệp Vi nói xong liền cúi đầu nhìn Chu Cẩn: "Thoạt nhìn không có vấn đề gì, đây chỉ là đang ngủ?"
Dịch Minh vừa qua loa trả lời Vạn Nghiệp Vi vừa lén lút mở quang não ra, nhập vào ba chữ "Vạn Nghiệp Vi". Nội dung hiện ra quả thực làm cho ông giật nảy cả mình. Sau khi nhanh chóng xem lướt qua xong Dịch Minh liền có phán đoán —— nếu không phải Aldrich có cha là hoàng đế, thiết lập tính cách trước mắt của Aldrich đem so với vị này liền căn bản không có một chút phần thắng nào cả.
Dùng góc độ của Dịch Minh để nhìn, ông cảm thấy Aldrich lên ngôi ở đế quốc cũng không có vấn đề gì. Ông cũng từng khuyên Aldrich, song đối phương cứ một lời từ chối, duy trì thiết lập tính cách phi thường không có tiền đồ kia rồi tiếp tục trà trộn vào hậu thế. Phi thường khiến người ta không hiểu nổi.
Mặc dù không hiểu nổi, nhưng thân là bạn bè, có một số việc ông vẫn phải làm.
"Chúng ta có cần thông báo với đế quốc hay không, chuyện đã tìm ra Chu Cẩn?"
Vạn Nghiệp Vi cúi đầu nhìn Chu Cẩn đang ngủ, trên mặt cũng không thể nhìn ra biểu tình gì: "Đã báo rồi." Giọng nói của Vạn Nghiệp Vi so với vừa nãy liền lạnh hơn tám độ, làm cho Dịch Minh không khỏi rùng mình một cái.
Có một chiến sĩ tiến vào báo cáo: "Báo cáo trung đoàn trưởng, tất cả đã thu thập xong, chúng ta có thể trở về."
"Xác định không bỏ sót thứ gì trong phạm vi?"
"Báo cáo, trong vòng ba trăm tầm bắn không có tung tích của Tinh Đạo."
"Trở về!"
Vạn Nghiệp Vi sải bước đi ra ngoài, chiến sĩ đi sau Vạn Nghiệp Vi kính nể nhìn Dịch Minh: "Cư nhiên nhắc đến đế quốc trước mặt trung đoàn trưởng, thật không hổ là đại sư!"
Dịch Minh có chút đau đầu, Aldrich đến cùng có biết bản thân có một tình địch mạnh mẽ như thế này hay không vậy?
Đối với người sống sót duy nhất, Vạn Nghiệp Vi phi thường hi vọng trước tiên tiến hành hỏi cung, nhưng mà người này giống với Chu Cẩn, tuy rằng tình trạng cơ thể vẫn bình thường, nhưng vừa tiến vào khoang trị liệu liền không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Chuyện gì xảy ra?" Vạn Nghiệp Vi hỏi bác sĩ phụ trách trị liệu.
Bác sĩ lần thứ hai kiểm tra hết thảy dữ liệu một lần, phi thường không rõ: "Mấy chỗ xương gãy đã không có gì đáng ngại, dữ liệu biểu hiện gã cũng không có vết thương chí mạng nào cả."
"Lẽ nào giống như Chu Cẩn?"
"Không, Chu Cẩn là Omega, cậu ấy trước đó tựa hồ mệt nhọc quá độ, cả đoạn đường này e rằng đã lo lắng sợ hãi không nghỉ ngơi tốt. Những vấn đề này khoang trị liệu không có cách nào chữa được, thân thể của cậu ấy chỉ có thể tiến vào trạng thái vừa ngủ vừa tự trị liệu. Còn người này là một tên Beta khỏe mạnh, thể chất không thể bị so sánh với Omega. Bị thương đối với gã mà nói cũng không phải là không thể chịu đựng được."
Vạn Nghiệp Vi nhìn người nằm ở trong khoang trị liệu mà không khỏi lộ ra vẻ không thích: "Mau chóng khiến gã tỉnh lại, chúng ta có rất nhiều vấn đề muốn moi ra từ miệng gã."