Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thanh Dương dùng đầu ngón tay viết trên bàn vài nét bút, chợt nhíu nhíu mày vội vàng ngừng lại. Hắn lại lâm vào suy nghĩ cuối cùng một chữ cũng không thể viết xuống.
Hắn nghĩ hắn sẽ thật vui vẻ viết rằng: đương nhiên là ta về đại đạo môn, ngươi ở lại thế giới của ngươi, ta về lại thế giới của ta, ai về nhà người ấy, không phải sẽ rất tốt sao? Nhưng mà hắn vừa mới viết được vài chữ thì Thanh Dương không thể nào chịu được những suy nghĩ đó, hắn vừa nghĩ tới việc hắn sẽ không bao giờ được gặp Dịch Trạch nữa thì tâm can hắn liền bắt đầu quặn đau.
Hắn lại muốn viết, đương nhiên là ngươi cùng ta về đại đạo môn. Nhưng còn chưa viết ra hắn đã biết điều này là không thể, giống như hắn, hắn không muốn rời khỏi quê hương của mình vậy thì Dịch Trạch cũng vậy, sao hắn có thế ép buộc Dịch Trạch được chứ. Hơn nữa lúc hắn đi vào thế giới này cũng đã phải chịu nhiều khổ cực mà bản thân hắn còn là một người tu chân có thể xuất khiếu nguyên anh, cho dù mất đi thân thể thì hắn cũng có thể theo con đường tu Tán tiên, nhưng Dịch Trạch? Nếu thân thể Dịch Trạch bị hủy vậy thật sự Dịch Trạch sẽ chết. Hắn có thể bất chấp đại giới để trở lại đại đạo môn, còn Dịch Trạch có thể sao?
Thanh Dương còn muốn viết, ta đâu biết lúc nào mình có thể trở về đâu, có lẽ vĩnh viễn ta cũng không thể quay về, lúc này ngươi nghĩ nhiều như vậy làm chi? Nhưng mà ánh mắt chuyên chú của Dịch Trạch, luôn luôn nhìn hắn, muốn 1 đáp án của hắn.
Cho đến bây giờ Thanh Dương mới hiểu được lời tiểu sư đệ Thanh Đới từng nói: “Nhất định sẽ xuất hiện 1 người khiến ngươi không buông bỏ được, nguyện ý vì người đó làm bất cứ chuyện gì.”
Thanh Đới dứt khoát rời khỏi đại đạo môn chính là vì cái gọi là người không thể buông bỏ được kia. Còn hắn? Nếu thật sự có 1 cơ hội để lựa chọn..hắn sẽ làm gì?
Thanh Dương không biết, hắn không thể lựa chọn. Cho nên hắn nhấc tay lên lại không thể viết được 1 chữ.
Một bàn tay đưa qua nắm chặt lấy tay Thanh Dương không cho hắn do dự nữa.
“Được rồi.” Dịch Trạch nhẹ nhàng hôn bàn tay Thanh Dương“Không cần nữa.”
Dịch Trạch biết Thanh Dương do dự, Thanh Dương lưu luyến. Nếu thật sự như lời Thanh Dương nói, em ấy nhất định sẽ không do dự mà rời đi, trở lại đại đạo môn gì đó, em ấy đâu có chuyện gì để do dự? Như vậy, lý do Thanh Dương do dự chắc chắn chỉ có 1, đó là em ấy lưu luyến hắn. Tình cảm này ở trong thâm tâm em ấy có lẽ đã quan trọng ngang với ý niệm trở về đại đạo môn..như vậy em ấy mới có thể do dự.
Lúc này, như vậy là đủ rồi.
Dịch Trạch còn rõ ràng hơn so với Thanh Dương, kỳ thật cái gọi là thế giới xuyên qua của Thanh Dương chính là 1 vị diện song song. Vũ trụ được cấu thành từ vô số các vị diện, nơi này bọn bọ sống là 1 vị diện phát triển về khoa học kỹ thuật còn nơi Thanh Dương sống có lẽ là 1 vị diện phát triển theo hướng tu chân. Từ vài trăm năm trước liên minh đã bắt đầu nghiên cứu về các vị diện này nhưng đến nay vẫn chưa hề có kết quả, nói cách khác, thật sự rất khó để tìm ra phương pháp trở lại đại đạo môn, người bình thường nhưu hắn nhất đinh sẽ không chờ được đến ngày đó.
Nhưng Thanh Dương lại không phải người thường như thế, em ấy đã sống hơn hai trăm năm, mà theo lời Thanh Dương nói chỉ cần em ấy tu luyện thành công, em ấy còn có thể sống thật lâu thật lâu, mấy trăm năm, mấy ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm. Nghe nói, yêu tu càng khó tu luyện so với người tu chân, nếu không phải nãi báo mạc danh kỳ diệu hấp thụ được năng lượng dẫn đến thể chất thay đổi thì chỉ sợ chỉ việc em ấy tu luyện thành hình người cũng cần đến mấy trăm năm, hắn thật sự có khả năng không bao giờ nhìn được thấy hình người của em ấy.
Một khi đã như vậy…
Dịch Trạch trong lòng xuất hiện 1 ý tưởng, hắn nắm tay Thanh Dương thấp giọng nói: “Tôi chỉ có thể sống hai trăm năm.”
Thanh Dương sửng sốt một chút, yên lặng nhìn Dịch Trạch, trong lòng khổ sở nói không nên lời, chỉ có hai trăm năm a…
“Cho nên, em có thể theo tôi 2 trăm năm không?” Dịch Trạch thật cẩn thận hỏi.
Thanh Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng xuất hiện một trận xót xa.
Dịch Trạch là ai? Cho dù Thanh Dương có trì độn đến đâu cũng có thể dễ dàng nhận thấy, Dịch Trạch là một người cường đại lại lãnh khốc, hắn trời sinh đã hơn người, trời sinh đã là chỉ huy, tất cả mọi người chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn. Nhưng mà một người như vậy, lúc này cư nhiên lại nhẹ nhàng phủng phủng bàn tay hắn, cẩn thận hỏi, chỉ cầu hai trăm năm.
Thanh Dương chưa bao giờ nghĩ đến việc cho dù hắn ở lại thế giới này cùng Dịch Trạch cũng chỉ có thể bên nhau ngắn ngủn 2 trăm năm.
Vì thế hắn trịnh trọng gật đầu, mà còn rút tayvề nghiêm túc viết lên bàn: “Trong 2 trăm năm này dù có cơ hội trở về ta cũng sẽ ở cùng ngươi 1 chỗ.”
Dịch Trạch mãnh liệt đứng dậy, một tay ôm lấy Thanh Dương vào trong ngực, bàn tay to ôn nhu vuốt ve mặt người này, ngay sau đó hạ xuống một cái hôn như bão táp gấp gáp lại nóng bỏng, điên cuồng đoạt lấy suy nghĩ của Thanh Dương.
Thanh Dương không phải người vô tri, cho dù trước khi đi vào thế giới này hắn không hiểu tình cảm là gì thì sau ngần ấy thời gian học tập hắn cũng hiểu được vừa rồi mình đã đáp ứng cái gì.
Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão, còn có hứa hẹn so với những điều này càng thêm thâm tình sao?
Có lẽ trước kia hắn không hiểu tình cảm của mình đối với Dịch Trạch, sau đêm hôm đó hắn cũng đã lờ mờ nhận thấy. Chỉ có điều hắn vãn còn hoang mang không hiểu đến tột cùng là mình nghĩ như thế nào, không biết hắn rốt cuộc có thể tiếp thu Dịch Trạch hay không.
Nam tử cùng nam tử, người cùng yêu, dị năng giả cùng người tu chân, tương lai sẽ thế nào?
Giữa bọn họ có quá nhiều vạch ngăn cách, ở thế giới nay chỉ có 1 vách ngăn cũng đã khó bước qua rồi, còn giữa bọn họ thì sao?.
Cho nên một đêm kia, rõ ràng Thanh Dương đã động tình lại lựa chọn biện pháp trốn tránh, hắn đem mình lủi về hình dạng báo tử, tùy hứng mà lựa chọn trốn tránh. Dù sao Dịch Trạch cũng sẽ thông cảm cho hắn, dù sao cũng sẽ tha thứ Dịch Trạch cho hắn, vậy có phải hắn có thể dành cho mình 1 khoảng thời gian để suy nghĩ không.
Nhưng mà Dịch Trạch có thể thông cảm cho hắn trong bao lâu? Có thế chờ hắn bao lâu? Nhân sinh quá mức ngắn ngủi, nói không chừng hắn bế quan 1 lần liền không còn được gặp lại Dịch Trạch.
Thôi, kim triều có rượu kim triều say, hắn có thể tùy hứng bê tha 200 năm đúng không.
Thanh Dương nhận mệnh mà nhắm mắt lại làm theo Dịch Trạch hơi hơi đưa ra đầu lưỡi, chạm vào Dịch Trạch..
Cánh tay Dịch Trạch đang ôm trọn Thanh Dương bỗng dưng căng thẳng cứng còng, lý trí của hắn vỡ tan khi Thanh Dương vươn đầu lưỡi chấp nhận hắn, rốt cuộc dục vọng cùng xúc động trong lòng vô pháp ngăn cản trào ra như hồng thủy vỡ đê. Linh hồn run rẩy cùng vui sướng khiến hắn không ngừng được mà ôm Thanh Dương chặt hơn 1 chút, bàn tay kia mãnh liệt vuốt ve, cảm thụ xúc cảm làm lòng người say, cảm nhận khoái cảm tột cùng.
Hắn đem Thanh Dương dịu ngoan đặt lên giường, ánh mắt rực lủa như đốt cháy toàn bộ quần áo Thanh Dương, nhìn tới đâu ở nơi đó chỉ còn 1 mảnh nóng rực.
Thanh Dương nhìn thấy ánh mắt Dịch Trạch, toàn thân khô nóng theo bản năng đẩy Dịch Trạch ra một chút như muốn chạy trốn ánh mắt của Dịch Trạch, lại bị Dịch Trạch gắt gao ngăn chặn không thể động đậy.
Bàn tay nóng bỏng của Dịch Trạch từng bước xâm nhập vào trong quần áo chạm vào làn da nóng rực của Thanh Dương, Dịch Trạch hơi hơi dừng tay, sau đó có chút lo lắng mà vuốt ve, lực đạo kia như muốn khảm cả bàn tay vào trong thân thể Thanh Dương vậy.
Thanh Dương thấy Dịch Trạch đã bắt đầu giải khai y phục của mình, hắn cắn chặt răng, cũng vươn tay ra cởi nút thắt trên áo Dịch Trạch, bàn tay run run, mất cả nửa ngày mới cởi bỏ hai cái nút còn lúc này Dịch Trạch đã lột hắn đến toàn thân trơn bóng chỉ còn để lại một cái tiểu khố đầu.
Dịch Trạch nhìn động tác vụng về của ai kia, khóe môi gợi lên một tươi cười khêu gợi, hắn dùng 1 tay năm lấy vạt áo mình, dùng sức giật 1 cái khiến tất cả các nút áo đều bung ra, quần áo nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
ngón tay Thanh Dương run rẩy, dưới sự trợ giúp của Dịch Trạch sờ sờ lồng ngực rắn chắc. Rõ ràng lúc trước cả ngày lẫn đêm hắn đều ghé mặt ngủ trong long lồng ngực này mà, đối với từng đường hoa văn kia Thanh Dương đều nhất thanh nhị sở mà hiểu rõ. Nhưng mà giờ khắc này, hắn lại giống như lần đầu tiên nhìn thấy, gian nan sờ làn da Dịch Trạch, cảm thụ lực đạo cùng xúc động khi bị da thịt đè ép.
Dịch Trạch dùng một chân tách 2 đùi Thanh Dương ra, ma xát khiến Thanh Dương chưa bao giờ chạm vào dục vọng vô cùng bối rối, da thịt xích lỏa dính sát vào nhau, đôi môi dừng trên cái cổ nhẵn nhụi mà khiêu gợi.
Da thịt dán da thịt, hai người đều cảm nhận được sự kích động cùng trầm luân đối phương, Dịch Trạch thậm chí còn cảm nhận được tiểu Thanh Dương dưới sự khiêu khích của mình đã run rẩy mà ngẩng đầu, đỉnh quần phồng lên làm bộ dáng sắp muốn ra.
Khuôn mặt Thanh Dương đỏ lựng như sắp chảy máu, hắn vươn tay muốn che nơi kia lại bị Dịch Trạch bắt được, giọng nói trầm thấp khàn khàn tràn ngập khao khát nói: “Sờ ta.”
Bàn tay bị Dịch Trạch kéo xuống phía dưới, Thanh Dương đụng tới 1 nơi lập tức nhảy dựng lên, này… Quá lớn cũng quá nóng!
Dịch Trạch vừa lòng nhìn khuôn mặt quẫn bách của Thanh Dương, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi hắn.
Người này là Thanh Dương, là nãi báo của hắn, là người yêu của hắn.
“A, Cái kia… Ta không phải cố ý muốn làm phiền, cửa phòng không khóa, ta gõ nửa ngày trời mà ngươi không có động tĩnh gì nên ta.. ta liềnvào xem thử …” Một thâm âm đột ngột vang lên khiến 2 người giật nảy mình.
2 miêu nhĩ rồi cái đuôi của Thanh Dương dựng thẳng đứng, ánh mắt trừng đến ngây ngốc tròn tròn, tay chân run run, không biết nên làm gì bây giờ.
Còn Dịch Trạch lại lấy tốc độ sét đánh giật lấy ga giường bao lấy Thanh Dương, không cho người nhìn thấy da thịt hắn. Về phần hắn bản thân… Bất quá là nửa người trên không mặc quần áo thôi, tình trạng nửa người dưới thì có chút khiến người ta mặc cảm, biệt không có gì.
Thanh Dương bị bao ở phía sau còn Dịch Trạch thì chậm rãi nhặt quần áo lên mặc vào người đồng thời muốn dùng ánh mắt giết người trừng Trình Khải Á.
Trình Khải Á không ngại bày ra vẻ mặt thích thú của mình, hắn là cố ý, hắn tuyệt đối là cố ý a, hắn biết rõ trong phòng ngủ có người lại còn tùy tiện mở ra không phải cố ý thì là gì? Lần trước hắn đã bị quấy rầy hai lần khiến cho đến tận bây giờ hắn còn chưa ăn được người nọ vào miệng, ruốc cuộc hiện tại cũng có người được nếm thử cảm giác lúc đó của hắn, hắn thật sự rất vui!
Dịch Trạch nhìn biểu tìnhphấn khích của tên kia, nếu không phải do vạn độ hỏng thì bọn cũng không phải dùng cái loại khóa của lỗi thời từ tám trăm năm trước này, nếu không phải bọn họ không có thói quen khóa cửa thì của cũng sẽ không dễ dàng bị người ta đẩy 1 cái là mở được, nếu không có người vào quấy rầy, hắn hiện tại đã đem người ăn đến miệng rồi! Xét đến cùng, chính là bởi vì hắn phả hỏng tên gia hỏa vô sỉ kia! Này… Xem như tự làm tự chịu sao?
Lúc này khi Thanh Dương hoàn hồn nhận ra người vừa vào thì bản thân hắn lại càng thêm ngại ngùng, bọc ga giường nhảy dựng nhảy dựng muốn trốn vào sau tủ, Dịch Trạch một phen giữ chặt hắn, nhìn chằm chằm Trình Khải Á quát: “Lăn đi.”
Trình Khải Á vuốt tay: “Không gian nơi quá nhỏ, ta không thể làm được động tác lăn lộn đó.”
Hắn đang định chế nhạo hai người một phen thì cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, không biết bàng cách nào đã bị người ta đá văng ra, hắn còn thật sự lăn a lăn lăn đến trước cửa, nếu không phải cửa quá nhỏ thì hắn thật sự sẽ lăn ra ngoài!
Dịch Trạch đá Trình Khải Á ra khỏi cửa lập tức đóng sầm của lại vơ vội quận áo đưa Thanh Dương mặc vào, đồng thời dùng ánh mắt nói với Thanh Dương: “Tôi sẽ không buông tha em dễ dàng như vậy, hảo hảo chuẩn bị đi!”
Thanh Dương đỏ mặt cúi đầu, trong lòng âm thầm cảm tạ may mắn khi Trình Khải Á đến.
Sau khi hắn tỉnh táo lại mới phát hiện mình vừa rồi định làm cái chuyện kinh thế hãi tục gì, Trình Khải Á tới hảo a hảo a! Bằng không hắn thật sự sẽ tiếp tục a.
Nói giỡn, mới nhận thức ba tháng đã làm cái chuyện mất thể diện đó? Không đúng không đúng, đây không phải là vấn đề thời gian dài hay ngắn, Thanh Dương bắt đầu khinh bỉ chính mình. Hắn phát thệ về sau nhất định sẽ không rơi vào bẫy rập của Dịch Trạch 1 lần nữa!
Lúc này Dịch Trạch đã mặc quần áo tử tế nghiêng đầu sang thấy Thanh Dương vẫn còn dại ra bọc ga giường, hắn nhướng mày, tiến lên một bước kéo ga giường ra chủ động giúp Thanh Dương mặc quần áo.
Dịch Trạch lại nhịn không được hôn môi Thanh Dương một chút, vừa mềm mại lại sạch sẽ, mang theo hương khí cỏ cây tươi mát, là Thanh Dương của hắn.
Thanh Dương một bên hạ quyết tâm sau này không thể bị Dịch Trạch mê hoặc, không thể để Dịch Trạch làm cái chuyện kia, một bên lại cân nhắc, Dịch Trạch hôn môi sao lại thư thái như vậy? Hảo thích a.