Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thanh Dương ngây người ở không gian này hơn một tháng, hoàn toàn không trải nghiệm được cái đáng sợ mà Lai Á nói.
Chỉ là đất nơi này có hơi hoang sơ 1 chút, người ở thưa thớt chút, khí hậu ác liệt 1 chút, thiên tai xảy ra thường xuyên 1 chút, đương nhiên, nhiều cái “1 Chút” như vậy, nơi này chính xác là 1 nơi khỉ ho cò gáy.
Có câu châm ngôn nói rất đúng, khỉ ho cò gáy xuất điêu dân, tuyệt đối là chân lý. Kỳ thật ngày đầu tiên Thanh Dương tới đã bị người ta nhìn trúng, thậm chí còn động thủ động cước dùng ngôn ngữ đùa giỡn, bất quá đều bị Thanh Dương mặt không đổi sắc tâm không khiêu mà hóa giải. Người muốn sờ mông hắn thì bị cuốc đạp vào mặt; kẻ muốn sờ mặt hắn thì bị liêm cắt qua tay; người muốn vói tay vào quần áo thì bị đá vào hố phân.
Những người này gặp chuyện chuyện ngoài ý muốn như vậy, căn bản không ai có thể nhìn ra được sự việc phát sinh thế nào, giống như chỉ là họ đen đủi chứ không có âm mưu gì ở đây. Kể cả Hồng Hồ Tử cũng thấy Thanh Dương quá ngu ngốc nên không để ý ra người đầu sỏ này đang lẳng lặng cúi đầu, mông là của Dịch Trạch, khuôn mặt là của Dịch Trạch, quần áo chỉ cho Dịch Trạch thoát, người khác đều không cho chạm vào!
Không thể không nói trong khoảng thời gian này, giáo dục của Dịch Trạch cực kỳ thành công đối với Thanh Dương, dù Thanh Dương không cho Dịch Trạch tiến thêm một bước nhưng ít nhất Thanh Dương sẽ không nguyện ý cho người khác chạm vào hắn dù chỉ 1 chút, tự giác quy mình về vật trong sở hữu của Dịch Trạch a.
Thanh Dương cự tuyệt cũng không làm giảm đi số người muốn cường bách hắn, bỏi thế giới đã được hồng hồ tử thiết lập 1 số quy tắc chung nên không có ai chân chính đi cường bách hắn mà thôi. Hồng hồ tử tới đây không bao lâu liền cắt jj của một tên cường / bạo sau đó băm nhỏ rồi bắt hắn phải ăn jj của chính mình, cuối cùng người nọ được ăn 1 bữa cơm ngoài ý muốn. Loại thủ đoạn này thật sự quá âm độc còn rất ngoan rất ghê tởm nên sau đó không ai dám phản đối Hồng Hồ Tử nữa.
Chế độ quản lý của Hồng hồ tử rất đơn giản, không thể tùy ý cướp bóc nếu không kẻ có thực lực mạnh đều sẽ chạy tới cướp của những kẻ yếu hơn, thậm chí còn dùng bạo lực, nếu như vậy thật nơi này chung quy cũng không thể tồn tại lâu dài. Vật tư ở đây phân phối theo lao động, vi dụ, làm nhiều thì được nhiều vật tư, nếu làm ít thì chỉ có thể ăn cho đầy bụng không thể vọng tưởng đến chuyện mặc ấm ngủ ngon gì đó.
Về phần quan hệ giữ nam nữ trai gái thì chỉ cần ngươi tự nguyện, ngươi có thể về sống với nhau, 3P, NP, PN gì đó đều được hết, nhưng nếu là cường bách, kia xin lỗi, nơi này không thiếu hình phạt chết người dành cho người.
Dưới chế độ như vậy, quy mô đoàn thể nơi này dần dần được hình thành, có người trồng trọt thủ công nên vật tư cũng được sản xuất nhiều hơn, đồng thời, nơi này cũng không có người cưỡng bức những người khác, mà chuyển sang hình thức dụ dỗ bằng lợi ích. Tại vùng đất lạc hậu như thế này nếu muốn dụ dỗ một người kỳ thật rất đơn giản.
Những người vừa tới đều không chịu được khổ, cho dù đó là chiến sĩ cơ giáp ưu tú nhất, thì khi sống trong thế giới liên minh đã quen sử dụng công nghệ cao, làm sao có thể quen được sinh hoạt khắc khổ nơi đây, lúc đầu mọi người thường chỉ được phân 1 chút thức ăn, hoàn cảnh sống mới cũng không rõ ràng nên sẽ có người nhân dịp này đến quanh co đưa ra lợi ích đội chác này nọ. Rồi đến khi đã quen thuộc với cuộc sống nơi đây mới phát hiện bản thân bị lừa bán nhưng họ đã quen với cuộc sống an nhàn rồi nên cũng không thể làm lại từ đầu.
Những người đó nhìn trúng điểm này ở Thanh Dương cũng đã trù tính kế hoạch, bọn họ mỗi người đều là những hảo thủ ở nơi này, vô luận là săn thú hay cày ruộng đều là cường giả ở dạng nhất đẳng, bọn họ có khả năng dưỡng cho mình vài tiểu tình nhân, lần này bọn họ để ý đến chính là thiếu niên da dẻ nộn nộn mịn màng vừa mới đến. Xem ra cũng sẽ không chịu khổ được quá 1 tuần sẽ quỳ gối xuống để bọn họ thao.
Đáng tiếc, kế hoạch vĩnh viễn không thể thực hiện được.
Ngày Thanh Dương tới đúng lúc nơi này đang vào mùa thu gặt, cho dù thổ địa ở đây không được tốt thường có thiên tai, sản lượng lương thực cũng thấp, nhưng thời gian gieo trồng rất ngắn, 1 tháng là có thể thu hoạch, cho dù lương thực rất khó ăn nhưng chỉ cần chăm chỉ là sẽ có đủ thức ăn để mọi người tồn tại.
Thu gặt là kỹ thuật sống hạng nhất ở đây, đương nhiên việc này cũng không thể để cho một người mới đến đi làm, ban đầu Thanh Dương bị phân phối đến làm công việc vận chuyển lương thực. Bất quá nơi này cũng không có phi hạm vận chuyển cao cấp, chỉ có một cái xe đẩy tay giản dị, bánh xe còn không tốt, 1 người yếu đuối căn bản không thể đẩy được.
Thanh Dương nhìn cái xe đẩy tay kia nửa ngày, không nói hai lời, liền đi tìm mấy sợi dây thật dài, cột vài cái xe đẩy tay với nhau, chất đống lương thực lên rồi kéo đi, một người kéo bằng sức lao động của mười người khác mà vẫn thoải mái vui vẻ cả ngày khiến đội ngũ thu hoạch không kịp trở tay, thu hoạch còn chậm hơn vận chuyển.
Ngày hôm sau Thanh Dương đã bị phân phối đến tổ thu gặt. Vốn dĩ việc dùng liêm đao giản dị để thu gặt là 1 việc vô cùng tốn sức, vì liêm đao nơi này đều bị văng ra từ lỗ trắng trải rồi qua ma sát cường độ cao như vậy đã không còn chút sắc bén nào. Đao cùn không những khiến người thu hoạch khó khan còn khiến người ta dễ bất cẩn gây ra vết thương cho chính mình. Vốn lúc đầu những người đó còn cảm thấy thương hương tiếc ngọc đối với Thanh Dương nhưng sau khi chứng kiến khí lực phi phàm của người này, phỏng chừng có bị cắt nát cũng dễ dàng hồi phục a?
Lúc đầu Thanh Dương cũng luống cuống khiến liêm đao cắt qua cơ thể mình vài nhát, bất quá quần áo hắn có chất liệu thật tốt nên cơ thể cũng không chảy tý máu nào, việc này khiến,ấy người kia ghen tỵ đến đỏ cả mắt, nguyên lai còn có loại quần áo tốt như vậy sao! Vật tư sinh hoạt nơi này chỉ có thể đến từ 2 hướng, 1 là đồ vật bị lỗ trắng đánh văng tới, 2 là đồ vật còn giữ trong người khi có người bị văng đến đây. Hồng hồ tử yêu cầu mọi người chỉ để lại một bộ quần áo chống lạnh, đồ vật dư lại toàn bộ phải nộp lên trên để thống nhất phân phối. trên người Thanh Dương vốn cũng không có đồ vật gì chỉ có một thân quần áo như vậy.
Đối với việc có kẻ chiếm đoạt vật tư của người khác cho dù hồng hồ tử có quy định cấm đoán, nhưng trên thực tế khi việc này xảy ra thì người bị cướp cũng không dám hé răng, Hồng Hồ Tử cũng biết nhưng nếu không nháo ra đại sự hắn cũng nhắm 1 mắt mở 1 mắt cho qua.
Rất nhiều người sinh ra tâm tư với quần áo Thanh Dương, hơn nửa đêm đến đoạt cũng không ít, nhưng bọn họ lại tìm không thấy Thanh Dương. Thẳng đến ngày hôm sau bắt đầu làm việc mới thấy người xuất hiện, trời biết người này đi đâu vậy.
Thanh Dương không chỉ có sức lao động kinh người, khả năng học tập của hắn còn thuộc dạng nhất đẳng, hơn nữa hắn làm việc còn không biết mệt, chỉ vài ngày đã trở thành sức lao động số 1 số 2 của vùng, từ đồ chơi bị người tranh đoạt biến thành chủ lực lao động bị người tranh đoạt, nơi nào có hắn năng suất lao động sẽ tăng lên gấp đôi.
Vậy mà người này còn không cần ăn uống, toàn bộ lương thực nhận được sẽ đem phân phát cho người già sức yếu ăn không đủ no, còn bản thân thì không cần ăn uống gì cả. Mỗi khi mọi người lục tục đi ăn cơm, hắn chỉ ngẩn người, chính là nhìn trời ngẩn người, mười phần quái dị.
Thật ra lúc này Thanh Dương đang nghĩ đến Dịch Trạch, nghĩ đến tâm đều phát đau a.
Ngay từ đầu lúc đi vào thế giới này thì hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ liều mạng muốn bảo vệ Dịch Trạch cùng đám người kia vậy mà may mắn hắn lại không có việc gì, như vậy Dịch Trạch nhất định có thể đến tìm hắn, hắn tin vậy. Hảo đi, cho dù nơi này tương đối khó tìm, nhưng dù Dịch Trạch tìm không thấy hắn, hắn cũng có thể nghĩ cách về Dorset tìm Dịch Trạch.
Nhưng mà hồng hồ tử lại phái lai á tới hủy hoại ý tưởng của hắn, lai á dùng vẻ mặt đồng tình nhìn hắn nói: “Ngươi đừng nằm mộng nữa, ngươi tuyệt đối không ra được, hơn nữa tuyệt đối cũng sẽ không có người ngốc đến nỗi đi vào lỗ đen tìm ngươi.”
Nơi này nơi nào, người ta gọi đây là á không gian, nơi này không cùng thuộc 1 không gian với thế giới kia.
Mọi người đều biết, tốc độ trong lỗ đen cùng lỗ trắng tố đều đã sánh bằng vận tốc ánh sáng, mà 1 vật chuyển động với vận tốc ánh sáng có nghĩa là thời gian của vật ấy bắt đầu dừng lại, không gian cũng sinh ra chuyển hoán. Nhưng loại chuyển hoán không gian này khác hoàn toàn loại chuyển hoán thuấn di mà nhân loại đã nghiên cứu ra, thuấn di là lợi dụng tốc độ chóng mặt của vận tốc ánh sáng để di chuyển, loài người chế tạo ra điểm truyền tống thực chất chỉ có thể đưa người từ 1 vị trí này đến 1 vị trí khác trong không gian mà thôi, còn không gian chuyển hoán lại tồn tại song song với không gian gốc, đây là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Không gian không giống nhau, nói cách khác, cho dù Thanh Dương đi khắp nơi cũng không thể đến được chỗ Dịch Trạch. Hắn hiện giờ chỉ biết hắn thông qua lỗ trắng rồi bị lỗ trắng đẩy thẳng đến đây, ngoài ra hắn không biết gì cả.
Nhưng mà sức đẩy của lỗ trắng quá lớn, chịu đựng vài giây để xuyên qua lỗ đen có thể hắn sẽ làm được, nhưng đi qua lỗ trắng hắn căn bản không có khả năng, bởi vì ngay cả việc tiếp cận lỗ trắng hắn cũng không làm được.
Hơn nữa không gian này bất đồng với không gian gốc, không có liên minh, xung quanh là các tinh cầu hoang vu nhìn không thấy điểm cuối, hắn lại càng không thể tìm thấy thiên thể chuyển hoán không gian.
Cũng không phải không có người muốn chế tạo phi hạm cho thế giới này, nhưng nơi này không có công cụ, không có khoa học kỹ thuật, nếu muốn chế tạo phi hạm chỉ sợ phải tốn mất ngàn năm vạn năm nhưng ai lại có thể sống nhiều năm như vậy?
Cho nên, Thanh Dương không có khả năng trở lại thế giới gốc.
Còn việc để Dịch Trạch tìm Thanh Dương? Đối với Lai Á, ý tưởng này còn đáng cười hơn, có ai sẽ nhảy vào lỗ đen, chỉ vì muốn tìm kiếm một kẻ đã chết? Thậm chí có thể là chết mất xác?
Lăn lộn bao năm qua Lai Á hiểu được tình cảm của nhân loại, thế giới này không phải không tồn tại kẻ si tình dám bất chấp hết thảy, nhưng tiền đề là phải chắc chắn được người yêu hắn còn sống. Nếu đã xác định người kia phải chết, làm sao có người dám bất chấp đây?
Cho nên hắn không chút do dự đạp nát giấc mộng đẹp của Thanh Dương.
Lại 1 lần nữa, giống cái lần Thanh Dương dời khỏi đại đạo môn, hắn lại 1 lần nữa phải rời xa người trọng yếu nhất để đi đến 1 nơi hoàn toàn xa lạ.
Mỗi ngày Thanh Dương vẫn chăm chỉ cày quốc rồi đem lương thực phân phát cho mọi người nhưng cảm xúc của hắn dần dần tụt xuống.
Mỗi 1 đêm hắn đều đi về phía lỗ trắng rồi một lần lại một lần nhảy vào lỗ trắng, sau đó bị lỗ trắng bắn ngược trở về, lấy thực lực hiện nay của hắn căn bản hắn không có khả năng trở về. Trừ phi, trừ phi hắn đắc đạo thành tiên, có thể điều động thiên địa nguyên lực thì hắn mới có khả năng thoát khỏi lỗ trắng.
Hắn có thể chờ đến ngày ấy, nhưng Dịch Trạch có thể sống đến lúc đó sao? Dịch trạch chỉ có thể sống hai trăm năm a!
Hắn đã từng đáp ứng bồi Dịch Trạch hai trăm năm …
Ban ngày Thanh Dương liều mạng làm việc, hắn không muốn mình có chút thời gian rảnh rỗi nào, bởi vì chỉ cần hắn rảnh rỗi hắn sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới Dịch Trạch, trong tim sẽ không ngừng phát đau.
Người kia hiện giờ có tốt không? Hắn tưởng niệm Dịch Trạch như vậy, người kia có tưởng niệm hắn hay không, hắn đi rồi, người kia có tươi cười ôn nhu mà đi ôm đại phì miêu không? ( cư nhiên không nghĩ Dịch Trạch đi yêu người khác mà lại nghĩ Dịch Trạch đi tìm 1 con mèo, luyến thú nghiện a …)
Xa xa tại một không gian khác đại phì miêu lần thứ hai rùng mình một cái, nó nhất định là sinh bệnh rồi sao gần đây hay bị hắt xì a!
Thanh Dương cứ như vậy nghĩ về Dịch Trạch, lại lặng lẽ hy vọng Dịch Trạch có thể phát hiện hồn ngọc của hắn không bị hủy diệt, rồi tới nơi này tìm hắn. Đồng thời lại sợ hãi nếu Dịch Trạch đi tìm hắn, lỗ đen đáng sợ như vậy, nơi này lạc hậu như thế, sao hắn lại có thể để Dịch Trạch mạo hiểm phiêu lưu tới nơi này cùng hắn chịu khổ đây?
Cả ngày Tiểu nãi báo phiền não rồi tưởng niệm, càng ngày càng gầy, càng ngày càng tiều tụy, cả người mang theo một cỗ hương vị tương tư, khiến người ta nhìn thấy cũng không phấn chấn lên được.
Hồng hồ tử đương nhiên đã sớm phát hiện hiện tượng này, nhưng hắn lười đi quản, tựa ngày trước hắn cũng mặc đám lang tể tử của mình tự sinh tự diệt, hiện tại hắn cũng không cần khuyên nhủ những người này. Đạo lý ai cũng có hiểu, nhưng có thể thông suốt được hay không thì mỗi người lại phải tự mình suy nghĩ.
Ngay lúc tâm tình Thanh Dương cùng mọi người đang xuống dốc thì ngày đáng sợ nhất mỗi tháng đã đến. Ngày này đại biểu rằng lại sẽ có một người nữa sắp bị quỷ bắt đi, sắp bị biến thành thây khô đáng sợ, tất cả mọi người lâm vào lo sợ cùng bất an, cho dù là người có thực lực cực mạnh cũng không nhịn được sợ hãi.
Chỉ có hồng hồ tử không sợ hãi chút nào, thậm chí còn có chút chờ mong con quỷ kia đến. Đối với hắn mà nói, chết không phải chuyện lớn gì, sống mà trốn tránh thì chỉ dành cho những kẻ yếu đuối, hắn muốn giao phong cùng con quỷ này, việc này có thể đem đến cho hắn 1 chút khoái cảm trong cuộc sống vô vị ở đây.
Rốt cục đến 1 ngày Thanh Dương kinh ngạc phát hiện tất cả mọi người buông dụng cụ lao động, mấy trăm người đứng xung quanh hồng hồ tử ( có thể thông qua lỗ trắng người cũng không nhiều a) khẩn trương quan sát bốn phía, như lâm đại địch.
Sau đó, Thanh Dương cũng cảm giác được một cỗ yêu khí, một cỗ yêu khí cực kỳ cường đại, tiến thẳng về phía hắn.