Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mê Nhĩ sơn, phía trước tòa mộc ốc ( nhà làm bằng gỗ ) là một bãi đất. Bóng của Tần Vũ đang nhạt nhòa trong làn nước.
Tần Vũ chính là đang xắn ống quần lên, cả người đứng ngập một phần trong nước hồ. Nhìn rõ cả bàn chân đang đạp lên những tảng đá tròn ở dưới đáy hồ, còn Tần Vũ đang mở to hai mắt nhìn chăm chăm hai con cá bơi trong nước, song thủ nâng cao ngang người, tựa hồ tùy thời chuẩn bị chộp cá.
"Ha ha ……." Phúc bá ở trên bờ chứng kiến Tần Vũ như thế này, cũng vui vẻ nở nụ cười. Tần Vũ cũng tịnh không sử dụng thần thức để tập trung theo dõi con cá trong nước mà lại sử dụng một phương pháp tối nguyên thủy, dùng ánh mắt để nhìn, sau đó sử dụng hai tay để tóm lấy. Theo sau từng trảo của Tần Vũ, những bông hoa nước trắng xóa bắt đầu bắn thẳng lên.
"Hắc, ta cũng không tin, một trảo mà không tóm được!" Tần Vũ vén hai ống tay áo lên.
Kì thật Tần Vũ chỉ cần tâm ý vừa động thì cái thần khí chiến y này đã tự động bùng lên, bất quá Tần Vũ hiện tại bây giờ dường như cũng giống năm xưa, đang tận tình hưởng thụ loại lạc thú này.
"Chủ nhân, cá ở trên Thần giới không giống như cá ở phàm nhân giới, những con cá này khả năng đều là yêu thú, tuy nhiên dù là Thần giới trung cấp yêu thú, công kích cũng rất yếu. Cái chính là chúng cũng có trí tuệ, ngài dùng trảo như thế rất khó tóm được chúng." Phúc bá tại phía xa nhắc nhở.
Nghe được thanh âm của Phúc bá, con cá ở trong nước nhảy ra khỏi mặt nước, sau đó lại rơi vào trong lòng nước, hiển nhiên là muốn chọc giận Tần Vũ.
"Cũng rất giảo hoạt đó." Tần Vũ chậm rãi thở ra môt hơi, sau đó hai mắt như điện nhìn thẳng vào con cá, hai tay cũng đã biến ra những tàn ảnh, mạnh mẽ hướng xuống phía dưới ao.
Ngay lập tức con cá bật người phóng đi. Cá ở trong nước thì vô cùng linh động. Da lại rất trơn, Tần Vũ căn bản không tóm được.
"Tốt, tốt, tốt!" Tần Vũ liên tiếp thốt lên ba tử "tốt".
Con cá này cũng vừa bơi sang một chỗ khác, không ngừng lượn lờ.
"Hanh! Hanh…." Tần Vũ lại cười một tiếng xán lạn.
Chỉ thấy cả ao nước này rất đột ngột đã hoàn toàn biến mất không còn thấy đâu nữa, ban đầu ở trong ao nước có một con cá bơi lội nhưng giờ chỉ còn lại tảng đá, không hề có nước. Cho dù là cá trên Thần giới, bọn chũng cũng chỉ có khả năng miến cưỡng di động thôi.
"Lần này xem các ngươi chạy như thế nào!" Tần Vũ cười cười tiến lại, sau đó dùng một tay tóm một con cá. Tất cả lũ cá này đều mở to mắt, nhìn trừng trừng vào Tần Vũ.
"Chủ nhân, người sử dụng Khương Lan giối để bắt cá ư?" Phúc bá mở to hai mắt nhìn.
Tần Vũ quay đầu trở lại nhìn Phúc bá rồi cười xán lạn một cái, sau đó lại nhìn vào phía hai tay đang tóm hai con cá, nói: "Hừ, các ngươi muốn khoa trương với ta, cẩn thận ta đem các ngươi nướng sạch." Hai con cá nhất thời trở lên nôn nóng.
"Tha mạng, tha mạng!" Hai con cá này đột nhiên nói tiếng người, thanh âm trong trẻo vô cùng.
Tần Vũ sửng sốt trong chốc lát. Sau đó mới tỉnh ngộ đươc. Đây là cá trên thần giới, không phải là cá ở phàm nhân giới, có hoàn cảnh thần địa, ngay cả người vừa mới phi thăng, thân thể cũng cần phải được ổn định để tiếp nhận trói buộc của Thần giới. Lại nói cá trên thần giới, thì cũng có khả năng nói tiếng người.
"Các ngươi hiện tại không nên phản kháng, nếu không ta đem bọn ngươi nướng chín." Tần Vũ uy hiếp nói.
"Không phản kháng, không phản kháng." Một con cá màu xanh biếc cùng với một con cá màu phấn hồng cuống quít nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vũ mỉm cười rồi gật đầu, tâm ý vừa động liền thu hai con cá vào trong Khương Lan giới.
"Không thể tưởng tượng được là chủ nhân còn có cái tâm tính của trẻ con như vậy." Phúc bá đứng ở một bên cười nói.
Tần Vũ vung tay lên, nước ao vốn bị hút vào trong Khương Lan giới lại bị đưa trở lại. Tần Vũ đi lên trên, quần áo cũng tự động khôi phục nguyên dạng, trên khuôn mặt Tần Vũ đã không còn vẻ tươi cười như vừa rồi.
"Chủ nhân, người làm sao vậy?" Phúc bá đã cảm thấy tâm tình của Tần Vũ đã thay đổi. Ánh mắt Tần Vũ trở nên mờ ảo, lạnh nhạt nói: "tâm tính của trẻ con, ta cũng muốn có, đáng tiếc …… từ rất lâu rồi, ta đã không còn nữa. Ngươi nghĩ rằng ta bắt cá chỉ để cho vui thôi sao?"
"Phúc bá, ta bình thường sẽ không để cho bản thân được nghỉ ngơi, ta không phải tu luyện thì sẽ thôi diễn trận pháp, hoặc là ở cùng một chỗ với huynh đệ của mình. Ta rất ít khi ở một mình, sự tình gì cũng mặc kệ. Ngươi biết tại sao không?" Tần Vũ nhìn về phía Phúc bá.
Phúc bá lắc đầu. Tần Vũ tự giễu mình, cười: "Ngươi không hiểu được đâu, bởi vì nếu ta chỉ có một mình một người, mà sự tình gì cũng mặc kệ, đầu óc ta sẽ nghĩ ngợi, nghĩ rất nhiều chuyện, mà nghĩ đến nhiều nhất chính là Lập nhi."
"Muốn gặp, nhưng lại không thể gặp, chỉ có thể tưởng ái, chính là chỉ có thể nhịn xuống, một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm nữa, một ngàn năm lại một ngàn năm …… hết thảy đều đặt ở đáy lòng, đè ép nhiều năm như vậy đấy." Tần Vũ chỉ vào ngực, nói: " Ở sâu, rất sâu, rất sâu."
Tần Vũ ngửa mặt lên nhìn bầu trời, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười. "Tươi cười có thể làm cho trong lòng có một chút thoải mái, mà thể hiện một chút tâm tính của trẻ con cũng đồng dạng là để cho tâm tình được buông lỏng. Ta không phải là một người thích cười, chỉ là đôi khi ta để cho chính mình được cười, ta không phải là một người có tâm tính của trẻ con, nhưng mà ta cũng muốn tỏ ra một chút cái vẻ trẻ con để có giải quyết được những chuyện theo cách của trẻ con."
"Chỉ có như vậy, tâm trạng của ta mới có một chút tốt đẹp, mà cái cảm giác bị đè nặng trong lòng mới có chút nhẹ nhàng hơn." Trong khóe mắt Tần Vũ đã hơi ươn ướt, nhưng khi Tần Vũ vừa cười thì trong mắt cũng hiện lên nét vui vẻ.
"Bình thường khi không thôi diễn trận đạo thì ta sẽ không ngừng tu luyện, ta căn bản không để cho đầu óc được rảnh rỗi, nhưng mà mấy ngày này ta nghỉ ngơi, đầu óc ta vừa không bị khống chế liền suy nghĩ rất nhiều ……" Tần Vũ lắc lắc đầu, tự cười mình. Phúc bá đứng bên cạnh Tần Vũ, không biết nên nói cái gì cho tốt.
"Ha ha, đừng như vậy nữa, kỳ thật ta đang rất vui vẻ." Tần Vũ quay sang Phúc bá cười, "So với lúc ở phàm nhân giới, thực lực hiện giờ của ta mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa bây giờ ta cũng đã tiến vào thần giới, Lập nhi cũng ở tại thần giới, thậm chí là ta có thể cảm ứng được nơi Lập nhi đang ở ……"
Tần Vũ giơ một ngón tay chỉ về phương bắc: "Nàng đang ở đó!"
Tần Vũ thu tay lại, nhìn phúc bá rồi cười nói: "Nhiều năm như vậy rồi cũng qua đi, chỉ cần ta cố gắng thêm một đoạn thời gian nữa thôi. Ta đi trên con đường này, dù gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ vẫn tiến về phía trước. Không ai có thể ngăn cản ta."
Thanh âm của Tần Vũ rất bình thản, không có khí thế gì cả, trên mặt lại có một nụ cười. Điều này chính là phát ra từ sự tự tin trong lòng, Phúc bá cũng hoàn toàn cảm nhận được.
"Chủ nhân, không ai có thể ngăn trở người được." Phúc bá cũng gật đầu, nói một cách chắc chắn.
"Cáp!" Tần Vũ hét lớn, cả người tràn ngập sức sống,
"Phúc bá. Đi nào. Tới Khương Lan giới xem hai con cá đó sau khi biến thành hình người sẽ có dáng điệu gì?"
Tầng thứ hai của Khương Lan giới chính là nơi Hắc Vũ đang ở. Tần Vũ vừa rồi đem hai con cá đưa tới ngoài cửa nhà của Hắc Vũ, lúc này Tần Vũ và Phúc bá liền nghe thấy tiếng nói chuyện của không ít người.
"Hả? Ốc Lam, Ô Hách, các ngươi cũng ở đây sao?" Tần Vũ kinh ngạc, chứng kiến Ốc Lam, Ô Hách hai người đang cùng Hắc Vũ đứng ở một chỗ.
Nhất thời năm người trong đình viện lập tức nhìn về phía Tần Vũ và Phúc bá. "Đại ca. hai tiểu cô nương này sao lại tới đây ?" Hắc Vũ lập tức hỏi.
Tần Vũ lúc này mới nhìn về hướng hai nữ tử, hai nữ tử này nhỏ nhắn lả lướt, phỏng chừng cao khoảng một thước năm, thước sáu, lúc này hai nữ tử chính là đang chớp mắt, hưng phấn nhìn Tần Vũ. "Tần Vũ đại nhân." Hai nữ tử khom lưng hành lễ.
Hai nàng vô cùng hưng phấn, tưởng rằng mình phải chết không ngờ lại có cơ hội biến thành hình người, tại thần giới, các nàng này bình thường trong hình dạng con cá rời đi khỏi nước là không cách nào hoạt động được, trừ phi vượt qua thần kiếp. Vậy mà giờ đây đến Khương Lan giới, không có thần giới trói buộc. Các nàng lại có thể biến thành hình người.
"Các ngươi tên là gì?" Tần Vũ hỏi.
Tên to đầu Ô Hách bật người nói: "Chủ nhân, cô nương mặc áo xanh biếc tự gọi mình là 'Thanh Thủy'. Cô nương mặc áo màu phấn hồng gọi mình là 'Hồng Vũ'."
"Tần Vũ đại nhân không có hỏi ngươi." Thanh Thủy, Hồng Vũ hai nữ tử bật người quát, sau đó vui vẻ nhìn Tần Vũ, "Tần Vũ đại nhân, ta tên là Thanh Thủy, còn nàng ấy là Hồng Vũ."
Có thêm hai thiếu nữ hoạt bát, nhí nhảnh như thế này, thì ngay cả bọn người Hắc Vũ, Ốc Lam cũng trở nên vui vẻ mà cười nhiều hơn. Trong lòng Tần Vũ không khỏi cho rằng quyết định của mình quả thật là đúng đắn.
Tần Vũ đứng ở trên một tảng đá, tầm mắt nhìn ra bốn phương tám hướng.
"Chủ nhân, Hắc Long đàm, một phương thế lực này đã liên tục bốn lần phái người công kích rồi, ba lần trước đều bị chúng ta dễ dàng vây khốn, bất quá lúc này đây, bọn họ đã phá đi một nửa trận thế rồi." Phúc bá ở phía dưới nói.
Tần Vũ gật đầu đáp: "Yên tâm, những người bị vây trong trận này thực lực về trận pháp rất kém cỏi, cao nhất cũng chỉ đạt đến nhất cấp trận pháp mà thôi …… bọn họ phá rất tốt, với tốc độ phá trận của bọn chúng, thì đến khi phá được trận pháp này, ta đã bố trí thành công trận pháp thứ hai rồi."
Hắc Long đàm tựa hồ vô cùng nổi giận, bọn họ phái đi một người, vốn là trận pháp cao thủ để phá trận, chỉ là trận pháp cao thủ này trong mắt của Tần Vũ, thực sự quá yếu. Mới chỉ lĩnh hội được một chút về thần giới trận pháp, loại trận pháp cao thủ này thuần túy là làm trò cười cho Tần Vũ.
Thực ra những người đến sau này cũng có chút thực lực, cũng lại liên tục phá được hai trận pháp của Tần Vũ, hai trận pháp này, đều thuộc loại tương đối yếu nhược trong số các trận pháp nhị cấp. Tần Vũ, cuối cùng đã nảy sinh lòng ác độc. Lúc này đây, Tần Vũ chuẩn bị bố trí ra nhị cấp trận pháp uy lực tương đối lớn …… sát trận!
Trận pháp trước giờ hắn bố trí đều là khốn trận, cũng không có lực sát thương gì, có thể cho đối phương có thời gian dư dả chậm rãi mà phá trận. …… " Công Tôn đại nhân, xin mời."
Liễu Thất Viêm cung kính đi theo phía sau một gã trung niên lục y, Liễu Thất Viêm từng một lần bị Tần Vũ vây khốn trong ảo trận, may mắn Tần Vũ không hạ sát chiêu, chỉ là vây khốn hắn, đợi đến sau khi trận pháp cao thủ phá trận pháp, Liễu Thất Viêm vừa được cứu lại một mạng.
Công Tôn đại nhân này chính là Công Tôn Kính, tại 'Hùng Phách Điện' được xem như trận pháp đệ nhất cao thủ, địa vị so với Liễu Thất Viêm cao hơn vô cùng, hơn nữa hắn đã liên tục phá đi hai trận pháp của Tần Vũ. Chỉ cần chuyện này cũng đủ khiến cho Hùng Hắc đại nhân, tưởng thưởng thật nhiều cho Công Tôn Kính này.
Chỉ là mỗi một lần Công Tôn Kính qua bao khó khăn phá được một trận pháp thì Tần Vũ cũng đã bố trí thành công được một trận pháp mới.
Điều này khiến cho đám người của Hắc Long Đàm không thể nào bắt được Tần Vũ.
"Các ngươi ở bên ngoài nhìn, phải cẩn thận một chút, ta đi vào phá trận." Công Tôn Kính lạnh nhạt nói, thoáng tra xét một chút, chỉ là lần này kết quả kiểm tra đã khiến cho hắn phải bồi hồi một lúc lâu.
Qua hồi lâu, Công Tôn Kính như lần trước liền một cước đi vào trong trận. Liễu Thất Viêm cùng với mấy tên thuộc hạ của hắn chỉ nhìn thấy Công Tôn Kính ở giữa trận pháp đang không ngừng kết xuất thủ ấn.
Nhưng chính Công Tôn Kính cũng chỉ kiên trì được vài lần hô hấp mà thôi.
Hắc sắc hỏa diễm chợt bùng lên đến trời, đột nhiên oanh kích vào thân thể Công Tôn Kính, thậm chí còn có một tia bạch sắc hỏa diễm lẫn ở trong đó.
"Oanh!" Liễu Thất Viêm cùng với mấy người chứng kiến chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, Công Tôn Kính cả người phảng phất giống như lá cây bị đốt thành tro, cả người cứ thế bị thiêu không còn chút gì nữa.
"Chạy, chạy mau." Liễu Thất Viêm vĩnh viễn không thể quên được lần trước bị trận pháp mãnh liệt bành trướng bao trùm lên một khu vực lớn. Lúc này đây Liễu Thất Viêm rất may mắn, là Tần Vũ không hạ sát thủ với bọn hắn, mà chỉ đứng ở trên cao, quan sát bọn người Liễu Thất Viêm giống như chó nhà có tang hỏang hốt thoát đi.
"Bọn họ gọi ngươi là Công Tôn đại nhân? Cũng tại ngươi chẳng biết trời cao đất dầy, phá đi hai khổn trận của ta tốn thời gian dài như vậy, tốc độ của ta bày trận so với tốc độ của ngươi phá trận nhanh hơn rất nhiều. Chẳng lẻ còn không phán đoán ra khoảng cách thực lực giữa hai chúng ta sao?" Tần Vũ thở dài một tiếng. Phá hủy so với sáng tạo thực quá dễ dàng.
Bố trí một trận pháp cần phải hoàn thiện nhiều phương diện, mà phá hủy trận pháp chỉ cần phá đi một ít vị trí trọng yếu là có thể thành công, trận pháp tự nhiên sẽ phá được. Tần Vũ bày trận so với Công Tôn Kính phá trận đều nhanh hơn, hai người về trình độ trận pháp chênh lệch quá rõ ràng rồi.
Hùng Phách điện.
"Công Tôn đã chết?"
Hùng Hắc thân hình cao gần ba thước, tỏa ra khí phách kinh khủng, hai mắt giận dữ trừng lớn như nắm tay, nhìn chằm chằm xuống Liễu Thất Viêm đang run rẩy ở phía dưới, "Ngươi, ngươi làm thế nào mà còn sống trở về!"
Liễu Thất Viêm cảm nhận được cơn phẫn nộ của Hùng Hắc đại nhân, cả người sợ đến run rẩy.
"Ai da, Hùng ca ca, nghe nói huynh lần này tại một đỉnh núi nhỏ đã té ngã một cú lớn nha. Đã chết không ít người thì phải." một hồng y nữ tử dáng vẻ yêu mị nhẹ nhàng bước đến.
"Mị cơ muội muội, không thể nói như vậy với Hùng Hắc đại ca, Hùng Hắc đại ca vốn có ý khinh thường, có ý khinh thường thôi. Mặc dù mới thua bảy tám lần." Một người da trắng như tuyết là một mỹ nam tử đi đến. Hai người này cũng là Hắc Long đàm thuộc hạ của Hắc Long đại nhân hai đại cao thủ - Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân.
Hùng Hắc thấy Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân hướng đến hắn chế giễu trong lòng không khỏi tức giận.
"Mị Cơ, Liễu Nhứ, người này bất quá chỉ ỷ vào trận pháp lợi hại mà thôi, hừ …… ta thực muốn xem, khi không gian lực vặn vẹo, trận pháp của hắn như thế nào mà không phá được? Với kiện thiên thần khí của ta, lẽ nào có thể không phá được!"
Hùng Hắc trừng mắt, giận dữ quát một tiếng: "A Ất, tập hợp nhân mã, ta đích thân đạp bằng Mê Nhĩ sơn!"