Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liên Phương Quán, bên trong Nghênh Khách Điện.
Huynh đệ họ Ngô vốn cuồng ngạo lãnh khốc khi nghe thấy ba khu lầu các hàng chữ Thiên đều đã có thiên thần cư trú, thậm chí là ba vị thiên thần đó yếu nhất đều là trung bộ thiên thần, huynh đệ họ Ngô nhất thời không dám khoa trương nữa.
Hạ bộ thiên thần đấu với trung bộ thiên thần, không có Hồng Mông linh bảo loại vũ khí nghịch thiên địa thì thuần túy là đi tìm chết.
"Hai vị thiên thần đại nhân, hai vị còn quyết định trú tại nơi đó nữa hay không?" Kiều mị nữ nhân mặc hồng bào cất giọng êm ái hỏi, giương đôi mắt trong như nước nhìn hai người trước mặt.
Lúc này trong Nghênh Khách Điện, đám khách nhân Sở Lưu Tình, tự nhiên cũng bao gồm kẻ nặc danh "Tập Sương" là Tần Vũ. Cả đám người đều nhìn về phía hai vị thiên thần, hai huynh đệ họ Ngô bị một nhóm người nhìn khiến cho sắc mặt có chút khó coi, thậm chí sắc mặt còn có một tia tử sắc.
Dù sao thái độ vừa rồi của bọn họ hơi quá khoa trương, lúc này có chút khó hạ đài.
"Đại ca, bọn ta hãy trú tại các lâu hàng chữ Địa đi." Ngô Lưu sắc mặt khó coi, nhìn về hướng đại ca mình thần thức truyền âm nói.
Ngô Cương cũng gật gật đầu, sau đó mục quang ngoan độc quét qua toàn bộ chúng nhân trong Nghênh Khách điện, đám người Sở bàn tử bị dọa lập tức tắt ngay nụ cười trên mặt. Ngô Cương lúc này mới mãn ý nhìn về phía hồng bào nữ nhân, lạnh lùng nói:"Ngươi hãy chuẩn bị cho bọn ta hai khu lâu các hàng chữ Địa, còn nữa, hãy cho thị nữ tới phục vụ chúng ta, nếu như khiến bọn ta không hài lòng thì đừng thắc mắc tại sao bọn ta đem những thị nữ đó tế sống (xé xác) nhé."
Hồng bào nữ nhân liền yêu kiều cười nói:"Hai vị thiên thần đại nhân xin hết sức an tâm, nhất định sẽ khiến hai ngài vừa lòng."
"Hừ." Ngô Cương hừ lạnh một tiếng, sau đó cùng Ngô Lưu cùng bước ra khỏi Nghênh Khách điện.
Chờ cho huynh đệ họ Ngô hoàn toàn đi khỏi, không khí vừa mới bị đè nén trong Nghênh Khách điện lại trở nên huyên nháo, chúng nhân trong đại điện đều bàn luận với nhau về hai thiên thần vừa rồi, cũng do đó mà bàn đến những thiên thần đang trú tại Liên Phương Quán, và mục tiêu của những thiên thần này -- -- Tần Vũ.
"Tên Tần Vũ đó khẳng định là sợ nhiều thiên thần như vậy tụ tập tại Úy Trì thành muốn truy sát hắn. Vì vậy mà hơn một nghìn năm nay không thấy xuất hiện." Trong đại điện lúc này đã bàn tới Tần Vũ.
Bản thân Tần Vũ không khỏi ngượng ngùng cười.
"Ta mà sợ người khác sao? Một nghìn tám trăm năm nay, ta căn bản không biết bên ngoài phát sinh những việc này mà." Tần Vũ trong lòng thở dài.
"Bọn ngươi cũng đừng ở đây bàn ra tán vào nữa (tức tức oai oai liễu), Tần Vũ hắn có thể tại Hắc Long Đàm tạo ra thanh thế như vậy, ít nhất hạ bộ thiên thần bình thường không phải là đối thủ của hắn, nếu không có một chút thủ đoạn, hắn lại dám làm như vậy sao? Bọn ngươi hãy chờ xem, gã Tần Vũ đó đã không ra thì thôi, một khi xuất hiện thì sẽ có là một tràng cực kì vui nhộn đó." Sở bàn tử lắc đầu nói, nói xong liền đứng dậy.
"Tốt rồi, các vị, bọn ngươi cứ ở đây tiếp tục nói đi, huynh đệ bọn ta về phòng nghỉ trước đây." Sở bản tử hướng về chúng nhân chắp tay nói.
"Tập Sương, đi, bọn ta cùng đi nghỉ nào." Sở bàn tử quay sang Tần Vũ bên cạnh nói một tiếng, rồi kéo Tần Vũ muốn rời khỏi Nghênh Khách Điện, Tần Vũ rất tự nhiên tay khẽ động liền rời khỏi sự lôi kéo của Sở bàn tử.
Tần Vũ đứng lên, khẽ cười nói: "Sở bàn tử. Cùng đi nào."
Lầu các hàng chữ Địa không nhiều lắm, lúc Tần Vũ và Sở Lưu Tình hai người đến thuê, vừa vặn chỉ còn lại hai phòng cuối cùng, điều này khiến Sở Lưu Tình cảm thấy vui mừng không thôi.
"Thị nữ của lầu các hàng chữ Nhân so với thị nữ của lầu các hàng chữ Địa căn bản là hai tầng thứ khác nhau, Tập Sương, ta phòng này còn ngươi phòng kia, ngày mai gặp lại nhé."
Sở bàn tử nói xong liền hướng về phòng bước đi.
Hoa rơi nước chảy, bên trong rừng đào thấp thoáng vài tòa lầu các, Tần Vũ nhìn thấy Sở bàn tử bước tới bên ngoài lầu các liền có một loạt tiếng cười đùa bỡn của nữ nhân vang lên.
"Là thị nữ? Xem ra là từ thanh lâu của phàm nhân giới, chỉ là phẩm vị cao hơn không ít, nữ nhân mỗi người đều là bậc quốc sắc thiên hương." Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ. Liền hướng về lầu các của mình bước đi.
Đạt tới thần nhân cảnh giới, dung mạo đều có thể thay đổi, sở dĩ bên trong Liên Phương Quán, thậm chí là thị nữ hàng chữ Nhân, mĩ mạo cũng hơn rất xa bậc quốc sắc của phàm nhân giới. Đồng thời những người này, lại đến từ những không gian vũ trụ khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, vận mệnh khác nhau, tạo ra khí chất khác nhau.
Đêm tối dần xuống, giờ phút này cũng chỉ có đại hồng đăng hai bên lầu các đại môn tỏa ánh sáng rực rỡ. Bước trên con đường nhỏ rải đá cuội, còn có thể nhìn thấy khe nước nhỏ trong rừng đào phản xạ ánh sáng đèn lồng.
U hương hoa đào, quang tuyến mê ly.
Dưới hoàn cảnh như vậy, Tần Vũ nhìn thấy hai thị nữ xinh đẹp với khuôn mặt bụ bẫm như trẻ con, hai người một tả một hữu bước ra khỏi lầu các đại môn, hành lễ cất giọng êm ái nói: "Bái kiến đại nhân."
Thanh âm giống như mèo con, nghe xong khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
"Thảo nào bọn người Sở bàn tử thường xuyên tới đây." Tần Vũ khẽ mỉm cười, lập tức bước vào trong lâu các, dưới sự hầu hạ của hai thị nữ, rửa mặt tắm gội một lúc.
Trong phòng ánh đèn mông lung.
Tần Vũ thoáng nhìn hai thị nữ trước mắt. Khẽ cười nói: "Tốt lắm, hai người bọn ngươi cũng mệt rồi. Hãy tự đi nghỉ đi, nếu ta không cho phép thì đừng đến quấy rầy ta."
Tần Vũ không thể không thừa nhận, trải qua sự huấn luyện của Liên Phương Quán, thị nữ hàng chữ Địa này chính là một đại vưu vật, người bình thường không thể nào chống lại mị lực của họ.
"Dạ, đại nhân." Hai thị nữ khẽ cất giọng nói mang theo chút thất vọng, sau đó liếc qua Tần Vũ, liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng, bản thân Tần Vũ lập tức nằm dài trên giường.
"Đã lâu không được ngủ một giấc rồi." Tần Vũ không thể không thừa nhận, được hai thị nữ đó hầu hạ, toàn thân đều có một loại cảm giác thoải mái lười nhác, Tần Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Sau một đêm.
Đêm đen rời đi, ánh sáng mặt trời phủ xuống.
"Đã lâu không có loại cảm giác thoải mái này." Tần Vũ cảm thấy trong lòng vững chãi, từ khi bắt đầu tu luyện, hắn đã rất lâu không được ngủ như vậy.
Cửa phòng mở ra, hai thị nữ đó đã sớm đứng ở ngoài chờ Tần Vũ, hành lễ nói: "Đại nhân, mời rửa mặt."
"Bất tất, bọn ngươi cũng đi nghỉ đi, ta còn có việc quan trọng." Tần Vũ đích xác có việc, hai thị nữ đó chỉ có thể mặc cho Tần Vũ li khai.
Tần Vũ trong lòng sớm đã có quyết định: "Là do những tin tức này lưu truyền khắp Thần Giới, khiến cho nhiều thiên thần như vậy tới tìm ta làm phiền, ta cũng không thể lẩn trốn như vậy nữa, nếu bọn chúng muốn tìm ta làm phiền thì ta cũng phải ứng chiến thôi."
….
Lúc Tần Vũ bước ra khỏi Liên Phương Quán. Không ngờ lại nhìn thấy hai người Ngô Cương, Ngô Lưu ở phía trước. hai người Ngô Cương, Ngô Lưu bất quá vừa mới tới Úy Trì Thành hôm qua, huynh đệ bọn chúng còn đang quyết định, trước tiên điều tra tung tích Tần Vũ một lượt, nếu như điều tra không ra thì mới từ từ chờ.
"Đại ca, bọn ta đi đâu tìm Tần Vũ đây?" Ngô Lưu nghi hoặc hỏi.
Ngô Cương trong lòng sớm đã suy nghĩ về vấn đề này, cười nói: "Nhị đệ, theo như ta phỏng chừng, tên Tần Vũ đó. Không phải trốn tại dải núi Mê Nhĩ Sơn, thì sớm đã rời khỏi phạm vi cai quản của Úy Trì thành rồi."
"Ồ?" Ngô Lưu có chút kì quái đối với phán đoán của đại ca.
Ngô Cương sắc mặt tự tin nói: "Hắn nếu có can đảm nghênh tiếp sát ý của chúng thiên thần thì sẽ không lẩn trốn, tự nhiên vẫn còn lưu lại ở quanh hang ổ. Nếu như hắn sợ hãi… hơn một nghìn năm, hắn sớm đã không ở trong phạm vi cai quản của Úy Trì thành rồi.
Ngô Lưu gật gật đầu.
"Nhị đệ, lần này truy sát Tần Vũ nhất định phải cẩn thận, mặc dù hai huynh đệ bọn ta đều là hạ bộ thiên thần đính phong, hai người liên thủ, cho tới bây giờ chưa thua dưới tay hạ bộ thiên thần nào cả. Nhưng tên Tần Vũ này nắm giữ thượng phẩm thiên thần khí, không được coi thường." Ngô Cương sắc mặt có chút trịnh trọng.
"Đại ca yên tâm, điều này đệ biết rồi." Ngô Lưu sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Sau đó hai người Ngô Lưu, Ngô Cương liền rời khỏi Úy Trì thành, hướng về một dải Mê Nhĩ Sơn của Tần Vũ khi xưa tiến tới.
******
Trong khi hai người Ngô Lưu, Ngô Cương còn đang trên đường đi, Tần Vũ đã tới dải núi Mê Nhĩ Sơn, nơi hoang vắng này, Tần Vũ đương nhiên thoải mái thi triển thuật Thuấn Di. Trải qua hơn một nghìn tám trăm năm, ngọn núi hoang vu bị thiêu đốt năm đó nay sớm đã rậm rạp cây cối hoa cỏ.
Bất quá trận hỏa thiêu năm đó đã khiến cho kết cấu của Mễ Nhĩ Sơn biến hóa một chút. Thậm chí còn hình thành một cái thác nước cực lớn.
"Năm đó Mê Nhĩ Sơn bị hủy, hôm nay, ta lại tái chiếm Mê Nhĩ Sơn này, nghênh đón khách tới từ bốn phương. Đám khách nhân này, phỏng chừng không lâu nữa sẽ tới." Tần Vũ trên mặt hơi mỉm cười.
Cước đạp hư không, trực tiếp bay tới một cái ao trời trên núi Mê Nhĩ Sơn. Cái ao trời này cũng nhờ trải qua kịch biến năm đó mới được hình thành, Tần Vũ ở bên ngoài ao trời này kiến tạo một căn nhà gỗ.
"Muốn động thủ với ta, không có đơn giản như vậy đâu, trước tiên hãy qua cửa ải trận pháp này của ta đã."
Tần Vũ đứng trên một cành cây cổ thụ cạnh ao trời, phóng nhãn bốn phương tám hướng, trên mặt mang một nụ cười nhạt, "Hạ bộ thiên thần bình thường, dùng trận pháp đối phó là đủ, cao thủ thì mới cần ta tự thân động thủ… Ta giờ đây đã có thể bố trí trận pháp cấp bốn, dù là trung bộ thiên thần. Trận pháp cấp bốn cũng có thể khốn trụ bọn chúng một lúc.
Tần Vũ lúc này ngồi khoanh chân trên một ngọn cây, bắt đầu bố trí đại trận.
…..
Khi Tần Vũ vừa mới ở bên ngoài cùng của Mê Nhĩ Sơn bố trí xong một Khốn Trận cấp ba cực lớn, vừa mới bắt đầu bố trí một tòa đại trận khác thì huynh đệ họ Ngô đó tới.
"Chủ nhân, bọn chúng tới rồi." Phúc bá cung kính cất tiếng nói.
Khả năng điều tra của "Nhất Diễn Tức Trận" của Phúc bá thì ngay cả thiên thần bình thường đều không bắt kịp. "Nhất Diễn Tức Trận" này chính là một loại trận pháp cấp bảy do "Tượng Thần" Xa Hầu Viên sáng tạo ra, cực kì thần kì.
"Đến rồi ?" Tần Vũ mở mắt, "Được rồi, vậy hãy xem đây là cuộc chiến đầu tiên Tần Vũ ta với lũ thiên thần đó đi. Đối tượng đầu tiên của cuộc chiến này mặc dù chỉ là hai tên hạ bộ thiên thần. Coi như nể mặt bọn chúng, ta sẽ tự thân xuất thủ.
Tần Vũ thân hình như gió, phiêu nhiên hạ xuống.
******
Hai huynh đệ Ngô Cương, Ngô Lưu xa xa nhìn thấy Mê Nhĩ Sơn liền cảm thấy Mê Nhĩ Sơn này có một cổ năng lượng khí tức bành phái, loại khí tức này khiến hai người lập tức cảnh giác.
"Phải chăng tên Tần Vũ đó đang ở Mê Nhĩ Sơn ?" Ngô Lưu vẻ mặt khó tin nói.
Hơn một nghìn năm không ai tìm thấy Tần Vũ. Hai huynh đệ Ngô Lưu, Ngô Cương ban đầu chỉ cho rằng là Tần Vũ trốn tại một ngọn núi xung quanh Mê Nhĩ Sơn, ai nghĩ rằng Mễ Nhĩ Sơn này không ngờ lại có một cỗ năng lượng khí tức như vậy.
"Nhị đệ, cẩn thận một chút." Ngô Cương trên mặt xuất hiện một tia vui mừng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghĩ tới bảo vật của Tần Vũ trong truyền thuyết, bọn họ không nhịn được trong lòng khẽ run lên.
Trong lúc tới sát Mê Nhĩ Sơn, Ngô Cương hốt nhiên phát hiện tràng cảnh trước mắt thay đổi, vốn trước là một tòa sơn lâm giờ lại biến thành sa mạc hoang vu.
"Đại ca!" Thanh âm Ngô Lưu tựa hồ mang chút khẩn trương, "Chúng ta tiến vào ảo trận rồi, xem ra thật sự là Tần Vũ."
"Ảo trận không cần lo, đệ tạm thời đừng động." Không khí chung quanh Ngô Cương chợt nữu khúc, sau đó bắt đầu tràn ngập. Khống chế biến hóa của không gian, liền có thể dễ dàng khiến chung quanh khôi phục trạng thái bình thường.
Sa mạc hoang vu liền biến mất, Ngô Lưu cũng xuất hiện ở bên cạnh.
"Nhị đệ, khoảng cách giữa hai ta không được quá xa, đệ hãy đi theo sau ta, tiến lên. Ta vốn không dám khẳng định, hiện giờ xem qua đại trận này, ta khẳng định tên Tần Vũ đó đang có mặt ở nơi đây!" Ngô Cương âm trầm, trong đôi mắt phát ra tinh quang.
Ngô Lưu cũng gật gật đầu.
"Ha ha… Hoan nghênh hai vi tới Mê Nhĩ Sơn, hai vị là khách nhân đầu của Tần Vũ ta, ta sẽ tự thân nghênh tiếp hai vị." Một thanh âm sáng lãng vang lên.
"Ồ ?" Ngô Cương, Ngô Lưu sắc mặt thay đổi, cơ hồ trong chốc lát hai người đã lưng dựa lưng cẩn thận đề phòng xung quanh.
Hạ bộ thiên thần lực khống chế không gian không mạnh, phạm vi không gian nữu khúc không lớn.
Chính vào lúc huynh đệ họ Ngô đang cảnh giác -- --
"Bồng!" Một đạo xích hồng kiếm ảnh từ hơn mười mét bên ngoài đột nhiên xuất hiện, kiếm ảnh xuất hiện quá đột ngột, tốc độ lại cực nhanh, khi hai huynh đệ phát hiện ra thì chỉ kịp đưa hai thanh loan đao trong tay ra ngăn trở.
Vừa chạm nhau trong chốc lát, xích hồng kiếm ảnh liền trảm đôi hai thanh loan đao đó.
Hạ phẩm thiên thần khí, đối mặt với thượng phẩm thiên thần khí mang hiệu quả đặc thù "Phong lợi" thì căn bổn là vô pháp ngăn trở.
"Phốc xích!"
Eo lưng gãy đoạn!
Hai huynh đệ Ngô Lưu, Ngô Cương cùng lúc biến thành hai đoạn.
"A -- -- Xuất ra!" Ngô Cương hét lên, Ngô Lưu vẻ mặt phẫn nộ, đồng thời bắt đầu thôi xuất bích huyết kim đan ngưng kết lại thân thể mới.
Chỉ thấy xích hồng kiếm ảnh xán lạn một lần nữa tràn ngập phạm vi nhãn giới.
Ngô Cương, Ngô Lưu hai người không còn chút sức lực phản kháng, chỉ là kiếm ảnh này không ngờ lại chém ngang, liên tục chém lên thân hai người vài trăm nhát, khiến hai người thổ huyết không ngừng, ngay cả linh hồn nguyên anh cũng phải run lên một trận.
Đồng thời, một thanh niên mặc áo đen xuất hiện.
Tần Vũ rốt cục xuất hiện rồi, chỉ là lúc này Ngô Cương, Ngô Lưu hai ngươi đã không còn chút sức lực phản kháng nào. Tả thủ Tần Vũ giơ ngang ngực, giữa chưởng tâm xuất hiện một tòa thạch tháp.
Chỉ thấy thạch tháp bay ra, đón gió mà lớn lên, chỉ chốc lát trở nên cao lớn. Hai người vốn đã trọng thương, trước sự công kích vào linh hồn của Tỏa thần tháp này, chỉ cảm thấy hôn mê muốn ngủ.
Sau khi Tần Vũ hiện thân, đối với hai huynh đệ này chỉ nói một câu -- -- "Thu!"