Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đông bộ thần giới, toàn bộ phạm vi vài nghìn mét chung quanh Mê Nhĩ sơn thuộc địa hạt Úy Trì thành bị trận pháp không gian bao trùm.
Khi Tần Vũ thu phục tám mươi hai thiên thần trong đại trận, bên ngoài còn có không ít thiên thần đi tới.Đám thiên thần này chậm chân hơn bọn Thu Trọng Phục, đương nhiên là phải tới sau.
Đám thiên thần liên tiếp đến sau cũng có đến mấy chục người, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy trận pháp không gian không khỏi trợn trừng hai mắt.
Từ bên ngoài nhìn cái đại trận "Càn Khôn" này đích xác phi thường hãi nhân. Bởi vì đại trận này hấp thu thiên địa thần linh chi khí, trong vòng trăm dặm chung quanh thần linh chi khí đều ào ào kéo về hút vào trong đại trận này, trên bề mặt đại trận còn có các sắc năng lượng lưu chuyển.
"Đó là cái gì, các thiên thần đến trước bọn ta đâu?"
Một trung bộ thiên thần chấn kinh nói, đồng thời trung bộ thiên thần này tóm lấy một hạ bộ thiên thần :
"Ngươi đến trước ta, nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đại, đại nhân." Tên hạ bộ thiên thần đó lắp bắp nói :
"Lúc tôi đến thì nhìn thấy trên không trung có mấy chục thiên thần nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra, có một hắc y thanh niên chỉ huy động vài đạo lưu quang thì đám thiên thần đó hoàn toàn bị vây khốn."
Hạ bộ thiên thần này vừa nói xong lập tức có người hét lớn: "Sao như thế được, Thu Trọng tiên sinh bọn họ cũng đã đến rồi, làm sao Thu Trọng tiên sinh lại bị vây khốn?"
Nhưng lập tức có người phản bác: "Lúc ta đến, nhìn thấy cảnh Thu Trọng tiên sinh bọn họ ở đằng xa bị đại trận vây khốn. Đây tuyệt đối là sự thật!"
……
Lúc Tần Vũ đấu với tám mươi hai thiên thần, sự chú ý đều đặt trên người bọn Thu Trọng Phục, nên không để ý thấy đằng xa có mấy thiên thần đi tới.
"Đại trận có thế vây khốn thượng bộ thiên thần, điều này, điều này làm sao có thể?"
Đám thiên thần đến sau chấn kinh, nhưng trong chớp mắt liền có thiên thần bỏ đi, lúc đi còn khuyên: "Chư vị, còn chưa đi mau, đến Thu Trọng tiên sinh còn bị vây khốn, không muốn chết thì mau quay về."
Mấy chục thiên thần này nhanh chóng thoát đi.
Lúc bọn họ trốn đi, tin tức Tần Vũ bố trí đại trận vây khốn Thu Trọng Phục và mấy chục thiên thần vào trong cũng theo đó được truyền đi rất nhanh.
Thành chủ Úy Trì thành 'Úy Trì Cung Lam' vừa nhận được tin tức lập tức thông qua truyện tống trận đặc biệt của mỗi thành trì tại thần giới trực tiếp đi tới Đông cực Huyễn Kim sơn đem tin này báo cho Đông cực thánh hoàng.
…….
Đông cực thánh hoàng nhận được tin tức này lập tức phái người vốn quen biết Tần Vũ 'Hoàng Tĩnh' và Úy Trì Cung Lam cùng đến Mê Nhĩ sơn của Úy Trì thành mời Tần Vũ.
Trong quá trình hai người Hoàng Tĩnh đang từ Úy Trì thành cực tốc bay tới Mê Nhĩ sơn, các đại thánh hoàng khác của thần giới cùng với Tu La hải, Huyết Yêu sơn, Song Vực đảo cũng đều nhận được tin này.
Thế lực nào cũng có người của mình trong các đại thành trì tại thần giới. Thời gian mà nhân viên tình báo của họ biết được tin tức không chênh lệch mấy với Úy Trì Cung Lam, chỉ là bọn họ muốn đem tin tức này truyền về có chút phiền phức. Không giống như Úy Trì thành có thể trực tiếp chuyển đến Đông cực Huyễn Kim sơn.
Bắc cực Phiêu Tuyết thành, tại hoa viên phía sau Bắc cực thánh hoàng điện.
Khương Phạm đang cùng với phu nhân cười nói thì thủ lĩnh tình báo, trung bộ thiên thần "Khương Dư Sam" vội vã đi tới cửa hậu hoa viên, hộ vệ canh cửa lập tức ngăn Khương Dư Sam lại.
"Để hắn vào." không đợi Khương Dư Sam mở miệng Khương Phạm đã lên tiếng.
Khương Dư Sam đi vào lập tức quỳ xuống cung kính bẩm báo: "Thánh hoàng bệ hạ, vừa nhận được tin tức tại Úy Trì thành của Đông bộ thần giới phát hiện một trận pháp cao thủ, trận pháp cao thủ này bố trí ra một đại trận đem 'Thu Trọng Phục' cùng mấy chục thiên thần vây khốn trong đó."
Thoáng nghe 'trận pháp cao thủ' Khương Phạm vốn không để ý. Lúc này không khỏi kinh dị nhìn Khương Dư Sam: "Dư Sam, ngươi có dám khẳng định sự chính xác của tin tức này không? Khẳng định là Thu Trọng Phục bị vây khốn trong đại trận?"
Tuy số lượng của thượng bộ thiên thần tại thần giới không ít nhưng Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm còn nhớ rõ tên tuổi và các tin tức liên quan đến từng người.
"Vạn phần khẳng định, điều này có người nhìn thấy tận mắt!" Khương Dư Sam phi thường khẳng định nói.
Khương Phạm khẽ gật đầu sau đó nhắm hai mắt lại. Hầu như trong chớp mắt cả thần giới liền nằm trong sự quan sát của Khương Phạm, tòa đại trận tại Úy Trì thành cũng nằm trong sự quan sát của ông.
Trong tích tắc, Khương Phạm mở mắt ra, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
"Dư Sam, ngươi tự mình mang thiếp mời của ta đi tìm người bố trí đại trận đó."
Trên mặt Khương Phạm hiện lên tiếu dung hiếm khi thấy.
"Phu quân, người này đáng để phu quân tự thân phát thánh hoàng thiệp?" Phu nhân của Khương Phạm, Chu Loan Phượng, hiếu kì nói. Khương Phạm liền cười giải thích: "Phu nhân, ta vừa quan sát đại trận của người đó, đại trận đó quả nhiên có thể gọi là một không gian, ta thấy, người đó về mặt trận pháp không thua kém bao nhiêu so với 'Tượng Thần' Xa Hầu Viên năm xưa!"
"Có thực lực như thế sao?" Chu Loan Phượng kinh dị nói : "Xa Hầu Viên là Tượng Thần, người này có thể tương đương với Tượng Thần? Cửa ải khó khăn nhất của luyện khí đại sư chính là tài nghệ trận pháp, nếu người đó quả thật có thực lực trận pháp của Tượng Thần không phải là hắn có khả năng trở thành một tân Tượng Thần sao?"
Chu Loan Phượng lúc này đã minh bạch vì sao phu quân của mình coi trọng cao thủ trận pháp mới xuất hiện này.
Khương Phạm lắc đầu cười không nói.
Theo như Khương Phạm nghĩ thì rất khó nói liệu thực lực trận pháp của Tượng Thần có cao hơn cao thủ trận pháp mới xuất hiện này hay không.
Khương Phạm nhìn về phía Khương Dư Sam: "Dư Sam, người đó tên gọi là gì?" ; muốn phát thiếp mời của thánh hoàng mà không biết tên đối phương thì thật không hay chút nào.
"Tần Vũ!" Khương Dư Sam đáp nhanh.
"Ah, Tần Vũ, tên rất hay." Khương Phạm mỉm cười, trong tay xuất hiện một quyển trục kim sắc, kế đó tùy tiện dùng thần thức viết lên đó lời thỉnh mời.
Khương Dư Sam nhận lấy tấm thánh hoàng thiệp rồi lui ra ngoài.
"Đợi một chút." Khương Phạm đột nhiên lên tiếng nói.
Khương Dư Sam lập tức dừng lại, chuyển thân chờ mệnh lệnh của Khương Phạm, Khương Phạm cười nói: "Theo ta tính thì người của Đông cực thánh hoàng chắc chắn nhanh hơn chúng ta một bước, từ Úy Trì thành đến ngọn núi đó cũng chỉ mất chút thời gian, ngươi hiện tại nên trực tiếp từ Phiêu Tuyết Thành đi đến chờ Tần Vũ tại truyền tống trận ở bên ngoài Đông cực Huyễn Kim sơn !"
"Tuân lệnh, thánh hoàng bệ hạ." Trên mặt Khương Dư Sam không khỏi hiện lên một tia tiếu dung.
Đích xác nếu hắn đến Úy Trì thành có khi lại không gặp được Tần Vũ nhưng đợi ở truyền tống trận bên ngoài Đông cực Huyễn Kim sơn khẳng định là gặp được.
………
Ngang với thượng bộ thiên thần, quan trọng hơn là trận pháp tông sư, chỉ cần … thì có thể dễ dàng thành một luyện khí tông sư!
Thủ lĩnh một phương thế lực có thể kháng cự sự hấp dẫn của luyện khí tông sư hay sao?
…
Kì thật nếu các phương để thần vương xuất mã thì chỉ trong chớp mắt đã có thể đến trước mặt Tần Vũ. Chỉ là địa vị của thần vương quá cao, không thua kém mấy so với bát đại thánh hoàng. Buộc thần vương tự thân xuất mã đi mời một trận pháp tông sư? Không có thần vương nào chịu hạ thấp thân phận làm điều này.
Vài ngày sau, trong trận pháp "Càn Khôn".
Một đoàn người đang cung kính đứng yên lặng, đứng đầu là Thu Trọng Phục, tiếp theo có 10 người: Xích Hồng Phong, Tiên Vu …, Lam Sơn Hỏa, Nhạc Vũ Dao, Nhạc Vũ …, Y Cung Thư, Cận Không, Cận Long, Liễu Băng, Đàm Cửu.
Tiếp sau lưng 10 người này chính là một trăm lẻ hai hạ bộ thiên thần.
"Bái kiến chủ nhân!" toàn bộ một trăm mười ba thiên thần cúi người cung kính nói.
Tần Vũ đứng đối diện với một trăm mười ba thiên thần, sau lưng Tần Vũ chính là mấy người Hắc Vũ, Phúc bá, Ốc Lam, Ô Hách, Hồng Vũ, Lục Thủy.
Mục quang của Tần Vũ nhìn thẳng vào Đàm Cửu.
"Đàm Cửu." Tần Vũ lên tiếng gọi, trên mặt hiện lên nét cười nhẹ.
Đàm Cửu bước lên trước một bước, cung kính nói: "Chủ nhân, trước đây Đàm Cửu bất kính đối với chủ nhân, mong chủ nhân thứ tội." Đàm Cửu lúc này đã không dám có lấy một chút ý nghĩ đối nghịch.
"Mùi vị oán hận xem ra khó chịu đựng nhỉ." Tần Vũ mỉm cười nói.
Sắc mặt Đàm Cửu tái đi. Lúc vừa bị hấp thu vào Tỏa Thần tháp, Đàm Cửu đích xác rất oán hận Tần Vũ, nhưng hắn vừa có ý nghĩ oán hận Tần Vũ thì linh hồn phảng phất như bị thiêu đối đau đớn chịu không nổi. Lúc này Đàm Cửu đã nghĩ ra, linh hồn bị trói buộc thì không được có một chút ý nghĩ đối nghịch. Nếu không thì chính là tự tìm khổ.
"Đàm Cửu sau này không dám nữa." Đàm Cửu cung kính nói.
Tần Vũ gật đầu, nhìn Thu Trọng Phục một cái: "Thu Trọng Phục, nghe nói những thiên thần bình thường đều xưng hô ngươi là "Thu Trọng tiên sinh", lúc này có phải ngươi cũng rất ấm ức khó chịu không?"
Thu Trọng Phục giọng bình ổn nói: "Chủ nhân có thể bố trí được đại trận như thế này, ít nhất về tài nghệ trận pháp cũng là người mạnh nhất mà Thu Trọng đã gặp bao nhiêu năm nay. Chủ nhân có tài nghệ trận pháp như thế thì tài nghệ luyện khí chắc cũng rất cao. Thu Trọng tin rằng đi theo chủ nhân còn tốt hơn làm cường đạo."
Thực tế Thu Trọng Phục có ấm ức thì cũng bất lực, linh hồn cũng đã bị trói buộc. Hắn còn có thể làm gì?
"Thu Trọng Phục, từ hôm nay trở đi, ngươi cùng với Phúc bá quản lí đám thiên thần này. Đồng thời ngươi cũng làm cận vệ cho ta, lúc ta đi ra ngoài thì ngươi ở bên cạnh ta, còn lúc ta tu luyện thì ngươi có thể đi làm chuyện riêng của ngươi." Tần Vũ bình thản nói.
"Tuân lệnh, chủ nhân." Sắc mặt Thu Trọng Phục thoáng xuất hiện tia vui mừng.
Thu Trọng Phục lo nhất là Tần Vũ bắt hắn ở trong Khương Lan giới, như thế thì vô cùng buồn chán. Ở bên cạnh Tần Vũ thì có thể đi đây đó tại thần giới.
Tần Vũ tâm ý nhất động, toàn bộ một trăm mười hai thiên thần liền thu nhập vào trong Khương Lan giới, chỉ có đám Thu Trọng Phục cùng Hồng Vũ, Lục Thủy, Ô Hách còn ở lại.
"Đại ca, đệ còn tưởng "Lưu Quang thương đạo" do đệ sáng tạo có thể chiến thắng đại ca, không tưởng được chỉ trong chớp mắt đại ca có thể bắt giữ thượng bộ thiên thần, lại còn bố trí ra đại trận như thế này." Hắc Vũ cảm thán nói.
Tần Vũ kinh dị: "Lưu Quang thương đạo chính là thương thuật quái dị đó của đệ?"
"Tại sao lại bảo quái dị?" Hắc Vũ bất mãn nói, y thực không dễ dàng gì tìm được cách tu luyện này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần Vũ cười ha ha: "Ah, không phải quái dị, là lợi hại, là lợi hại, được chưa?" Hắc Vũ không khỏi bật cười.
"Tần Vũ đại nhân, đúng là quái dị nha, bọn tôi vừa về đến thần giới liền cảm ứng được chừng nào thiên kiếp hạn kỳ rồi." Hồng Vũ nhoẻn cười đưa đôi mắt đẹp nhìn Thu Trọng Phục luôn giữ bộ mặt lạnh lùng rồi nói với Tần Vũ.
Ốc Lam cũng gật đầu nói: "Đúng, bọn ta đích xác là vừa đi ra liền cảm ứng được bao giờ thiên kiếp hạn kỳ."
"Oh?"
Trong lòng Tần Vũ mơ hồ nhận định.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của mình, càn khôn thế giới là một thế giới tồn tại độc lập, thần kiếp thông dụng của thần giới, tiên ma yêu giới đều vô pháp hàng lâm tại càn khôn thế giới.
"Đại khái chừng nào độ kiếp?" Tần Vũ cười nói.
"Nhanh thôi, hơn trăm năm à." Hồng Vũ nói, Ô Hách há miệng nói: "Ta cũng không chênh lệch lắm, trên dưới 200 năm."
Tần Vũ khe khẽ gật đầu.
Lúc này Thu Trọng Phục với bộ mặt lạnh lùng thường trực đứng ở bên cạnh Tần Vũ cảm thấy nghi hoặc trong lòng, thủ hạ của chủ nhân sao còn chưa độ thần kiếp?
"Được rồi, mấy người các ngươi vào Khương Lan giới đi, Tiểu Hắc, đệ tu luyện hay ra ngoài đi đây đó với ta?" Tần Vũ cười nói.
"Đương nhiên là đi ra ngoài với đại ca." Hắc Vũ cười nhẹ nói, sau đó Hắc Vũ nhìn trận pháp không gian một lượt, cảm thán nói: "Trận pháp không gian này thật lợi hại, không thua kém Khương Lan giới, bọn Hồng Vũ còn chưa độ kiếp, ở tại đây lại có thể bảo trì nhân hình."
Tần Vũ khẽ gật đầu.
Tần Vũ mang Khương Lan giới từ trong càn khôn thế giới ra, sau đó thu nhập thể nội, chỉ cần không để Khương Lan giới ở càn khôn thế giới thì thần kiếp đám người Hồng Vũ có thể cảm ứng được thần kiếp.
Nhẹ nhàng thu lại trận pháp không gian, Tần Vũ, Hắc Vũ sánh vai nhau đi trước, hai người Thu Trọng Phục, Phúc bá đi theo phía sau.
"Tần Vũ!"
Hoàng Tĩnh đang đợi bên ngoài trận pháp, vừa nhìn thấy trận pháp tiêu tán lập tức ứng tiếng gọi, đồng thời thân hình lóe lên xuất hiện trước mặt Tần Vũ. Lúc này bên cạnh Hoàng Tĩnh còn có một trung niên nam tử râu tóc rậm rạp đen nhánh, chỉ nhìn khí thế đã có cảm giác trầm ổn như Thái Sơn.
Trung niên nam tử đó mở miệng nói: "Tần Vũ, tại hạ là Úy Trì thành chủ Úy Trì Cung Lam, vị này chính là công chúa Hoàng Phủ Tĩnh của Đông cực Huyễn Kim sơn, hai người chúng tôi tới đây chính là lĩnh mệnh của Đông cực thánh hoàng tới mời các hạ đến gia nhập làm một thành viên của Huyễn Kim sơn."
"Hoàng Phủ Tĩnh? Công chúa?" Tần Vũ cười dài nhìn về phía "Hoàng Tĩnh", Hoàng Tĩnh thấy hắn cười, bất giác khuôn mặt trắng trẻo đỏ hồng.
Lúc này Úy Trì Cung Lam đưa cho Tần Vũ một quyển trục kim sắc.
Hai huynh đệ Tần Vũ, Hắc Vũ nhìn nhau một cái, Tần Vũ liền tiếp lấy quyển trục kim sắc trực tiếp dùng thần thức đọc lướt qua nội dung trong quyển trục, chính là thiếp mời của Đông cực thánh hoàng.
Hai người Úy Trì Cung Lam, Hoàng Phủ Tĩnh nhìn Tần Vũ, đợi câu trả lời của Tần Vũ. Nếu một người bình thường nhận được thiếp mời của thánh hoàng khẳng định sẽ hưng phấn nhận lời, chỉ là Tần Vũ bây giờ thân phận lại là một trận pháp tông sư.
Trầm ngâm một lúc, Tần Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Tĩnh: "Hoàng Tĩnh cô nương, ah, Hoàng Phủ Tĩnh công chúa, ta muốn hỏi một khi ta gia nhập Đông cực Huyễn Kim sơn có phải là hoàn toàn phải nghe theo mệnh lệnh của Đông cực Huyễn Kim sơn?"
Úy Trì Cung Lam kinh ngạc giơ ngón tay cái lên với Hoàng Phủ Tĩnh: "Giỏi!"
Hoàng Phủ Tĩnh cười nói: "Ta biết là huynh quan tâm điều này, nên trước khi ta đi đã thương lượng việc này với phụ hoàng, huynh chỉ cần đến Đông cực Huyễn Kim sơn của ta, tự do hoàn toàn không bị trói buộc, cho dù sau này huynh muốn li khai thì Đông cực Huyễn Kim sơn của ta cũng không ngăn cản."
Trong lòng Tần Vũ thấy nhẹ nhõm, đồng thời cũng dâng lên một tia cảm kích, xem ra Đông cực thánh hoàng đối đãi với mình rất tốt.
Có điều Tần Vũ lại không biết, không chỉ Đông cực thánh hoàng, thực tế 7 vị thánh hoàng khác, còn có cả người của Huyết Yêu sơn, Tu La hải, Song Vực đảo đều có thể không hạn chế tự do.
Nếu hạn chế tự do thì làm sao mà mời một trận pháp tông sư gia nhập được?
"Đại ca, huynh thật muốn đi?" Hắc Vũ hạ giọng nói : "Hầu tử hắn lại đang ở …"
Hầu Phí đang ở Tu La hải, nhưng Tu La hải có thể nói là thế lực thù địch của bát đại thánh hoàng.
"Không sao, không nghe Đông cực thánh hoàng bệ hạ đã đáp ứng à, sau này chúng ta muốn li khai thì tùy ý sao?" Tần Vũ cười nói, kì thật với thủ đoạn của Tần Vũ, nơi nào có thể giam giữ hắn, chỉ là có lời đáp ứng từ miệng Đông cực thánh hoàng sự tình sau này càng giản đơn.
Úy Trì Cung Lam cười ha ha nói: "Vậy thì tốt, vậy chúng ta đi thôi."
Tần Vũ khẽ gật đầu.
"Thu Trọng Phục?" Úy Trì Cung Lam nhìn thấy Thu Trọng Phục, kinh dị nói : "Ta nghe nói ngươi bị đại trận giam giữ rồi. Thật thế sao?" Úy Trì Cung Lam không nghĩ một thượng bộ thiên thần dễ dàng khuất phục như thế.
Tần Vũ liền nói: "Thu Trọng Phục bây giờ là cận vệ của ta."
Thu Trọng Phục nghe thấy lời Tần Vũ, trong lòng cảm kích, tuyệt không thể để người khác biết hắn là người hầu của Tần Vũ, điều này vô cùng mất mặt.
Hoàng Phủ Tĩnh cũng kinh ngạc nói:
"Thu Trọng Phục vốn rất cao ngạo, năm xưa ta muốn mời ông ấy gia nhập Huyễn Kim sơn, ông ấy chết cũng không đáp ứng, không ngờ ông ấy nguyện ý làm cận vệ cho Tần Vũ huynh."
"Không chỉ thượng bộ thiên thần làm cận vệ, người này là Khôi Lỗi, hơn nữa còn không phải là Khôi Lỗi bình thường." mục quang của Úy Trì Cung Lam nhìn thẳng vào Phúc bá.
Sắc mặt Tần Vũ trầm xuống nói: "Phúc bá là quản gia của ta."
Trong lòng Tần Vũ đã sớm coi Phúc bá là một con người chân chính. Xem là một lão quản gia cần mẫn. Hắn không thích người khác nói Phúc bá là Khôi Lỗi.
Úy Trì Cung Lam nhìn sắc mặt Tần Vũ, biết được suy nghĩ của Tần Vũ liền nói: "Ha ha, thì ra là quản gia của Tần Vũ huynh đệ." Cười xong rồi Úy Trì Cung Lam không đề cập đến chuyện Phúc bá nữa.