Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Uông Mộc Hiên đột nhiên tới, lúc rời đi cũng rất khoái chí.
Ly nước trên bàn trà vẫn còn bốc hơi nóng, nhưng một chuyện đại sự đã được lưu loát làm xong.
Uông Mộc Nhan vốn muốn ra tiễn lại bị đại ca đè bả vai xuống ghế sa lon, dặn dò: “Anh không cần em tiễn, em chỉ cần chọn cho anh mấy người em vừa ý là được, đại ca sẽ sắp xếp cho em.”
Uông Mộc Nhan còn chưa ngẫm ra đại ca mình rốt cuộc là muốn sắp xếp chuyện gì cho mình thì gã đã phất tay nhẹ tênh đi ra cửa. [1]
“Nhanh vứt quyển sách của cậu đi giùm!”
Dường như Uông Mộc Nhan vừa mới bước chân trước tới, Lương Huân Thần liền theo sau, lên tiếng.
“Sao phải vứt?” Uông Mộc Nhan xấu xa giữ chặt quyển bách khoa xem mắt, còn cố ý lật tới lật lui ở trước mặt Alpha đang tức bốc khói.
“Ui! Alpha này không tệ nha, kinh doanh bất động sản, còn chưa kết hôn, cao lớn uy mãnh [2], nhìn qua là biết hay rèn luyện thân thể rồi.”
Chân mày Lương Huân Thần như muốn thắt nơ, bực bội đi tới kéo tay Uông Mộc Nhan lại bị Uông Mộc Nhan nắm thật chặt.
“Anh không được cướp, trong này cũng không phải Alpha đâu, là Beta mà, không phải kiểu anh thích đâu.” Uông Mộc Nhan không phục tiếp tục lầm bầm, “Anh này cũng không tệ, bác sĩ ngoại khoa, thiên sứ áo trắng nhìn đẹp biết bao.”
“Đây cũng được, kia cũng ổn, vậy cậu cứ thử hết đi!” Lương Huân Thần cũng không hề dùng sức, dĩ nhiên là không cướp được, đành tức bốc khói ngồi cạnh bên, giận dỗi chỉ chỉ trỏ trỏ, “Alpha hiểu rõ Alpha nhất, nếu muốn chọn để tôi giúp cậu chọn.”
Uông Mộc Nhan cũng bị chọc cho bật cười, dứt khoát mở quyển sách ra, đặt trên ghế sô pha: “Được thôi, anh chọn giúp đi. Để cho chồng cũ chọn giúp một đương nhiệm cũng là toàn vẹn thích hợp.”
“Đầu tiên, bác sĩ chắc chắn không được, bận quá, không rảnh lo cho cậu. Cậu lại là một Omega dễ cáu kỉnh, lạnh nhạt mới hai ngày thì khóc nháo lên, cho nên chớ qua lại với thiên sứ áo trắng.” Lương Huân Thần cũng học theo tính ấu trĩ của Omega mình, nói chuyện làm rõ đâu ra đấy, “Tốt nhất là nên tìm một người có ngày nghỉ nhiều, mà cả ngày cũng không làm chuyện ruồi bu, còn khai báo với cậu tất tần tật.” [3]
“Vậy thì chọn giáo sư kia đi! Giáo sư có kỳ nghỉ!” Uông Mộc Nhan đúng là Omega dễ cáu kỉnh, rất dễ nổi giận đùng đùng, “Người này thích hợp.”
“Giáo sư sao có thể hầu hạ cậu được.” Lương Huân Thần phản bác, “Giáo sư nghèo rúng có bao nhiêu tiền đâu? Uông thiếu gia sao có thể chịu khổ được, đi theo tôi chịu khổ cũng là mỡ heo che mù trái tim[4], phải tìm một người khác tài sản không tới 100 triệu, nhưng ít nhất cũng phải 10 triệu.”
“Anh cũng biết em bị mỡ heo che mù trái tim ha! Không hiểu sao em đầu óc úng nước lại vừa ý anh!” Uông Mộc Nhan nhảy dựng lên, nóng nảy nói lầm bầm, “Ngay cả căn hộ cũng là do trường cấp, một chiếc xe xịn cũng không mua nổi, mỗi một tháng lương đều là đồng lương chết đói [5], cả đời cũng không khá lên nổi!”
Lương Huân Thần nhìn bộ dạng Uông Mộc Nhan thở hổn hển do chợt nghĩ tới điều gì, sắc mặt cũng khó coi.
“Tôi là dân công nghiên cứu khoa học dĩ nhiên là không bằng Uông gia xa hoa nhà cậu, ai bảo cậu cứ nằng nặc đòi kết hôn với Lương Huân Thần?”
“Anh, anh…” Ngực Uông Mộc Nhan phập phồng, thở gấp từng hơi, cậu không phải là thấy Lương Huân Thần không tốt chỗ nào, cũng không thấy sống cực khổ, chỉ là bị đối phương nói tới, cậu lại thấy tủi thân không nói nên lời như muốn ngạt thở, cậu cắn răng, cả người như bốc lên bọt nước, “Là em tự tạo nghiệp, em cứ nằng nặc thích anh! Là em đầu óc có cục u, dù cho anh có nhớ em, có quan tâm em hay không em cũng nằng nặc muốn ở cùng! Là chính em tự chọn ngày lành, nằng nặc muốn cùng anh ngày ngày tính toán củi gạo dầu muối [6]! Anh…”
Cậu nói không được, đáy mắt lại nhu nhược gợn lên dòng lệ, Uông Mộc Nhan khó chịu nên thanh âm đều thay đổi.
“Anh toàn… toàn ỷ vào không nhớ được chuyện gì, ỷ vào em thích anh, ỷ vào chúng ta có Đoàn Đoàn, toàn bắt nạt em.” Uông Mộc Nhan lau mắt, xoa xoa khóe mắt ửng hồng, “Anh cứ chọn đối tượng cho em đi, bằng lòng để em với người khác tốt đẹp, để người khác ôm, rồi ôm, bị người khác hôn, rồi lên giường…”
“Đủ rồi!”
Lời của Uông Mộc Nhan bị cắt đứt, Lương tiên sinh của cậu ôm lấy cậu, để cho cậu tựa vào trong ngực.
“Tôi lúc nào đã đồng ý muốn ly hôn với cậu?”
“Vậy mà anh còn chọn đối tượng cho em?” Uông Mộc Nhan không thèm nhìn hắn, cuộn chặt vào lòng chồng mình, “Có phải muốn đẩy em cho những người khác không? Chỉ muốn thoát khỏi em, không cần em nữa!”
“Tôi không có.” Lương Huân Thần vỗ nhẹ vào lưng hoa dành dành, rốt cuộc bình tĩnh nói, “Không cho phép, bởi vì đã cùng tôi làm loạn chơi trò quan hệ AO này rồi.[7] Cậu phải ngoan ngoãn một chút, biết không?”
“Dựa vào đâu?” Uông Mộc Nhan ngước mặt lên nhìn hắn, “Anh ghét em mà còn muốn quản em nữa.”
Lương tiên sinh cảm thấy giờ có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được.
“Tôi không có nói là tôi ghét cậu… Tôi chỉ là… chỉ là… —-”
“Chỉ là cái gì?”
“Cần thêm thời gian để hiểu rõ quan hệ của chúng ta.” Lương Huân Thần thở dài, cán cân trong đầu hắn đã sớm ngả sang bên Uông Mộc Nhan, nghiêng ngả rất hỗn loạn, chẳng qua hắn vẫn không chịu thừa nhận, quật cường cố giữ thể diện của Alpha, “Cậu phải cho tôi quá trình, hiểu không?”
Uông Mộc Nhan nghe vậy cũng bình tĩnh lại, cậu dần thả lỏng, gai nhọn cả người cũng biến mất không thấy tăm hơi, cậu lại trở về là nụ hoa trắng nõn mềm mại.
Uông Mộc Nhan đưa hai tay ra ôm lấy bả vai dài rộng của Lương tiên sinh yêu dấu, làm nũng thu mình lại thật nhỏ trong ngực đối phương.
Cậu thật đáng thương tựa như là bé con.
“… Vậy anh nhanh nhanh chút nhé.”
Rõ ràng chính mình mới là người bị hại, vì sao kẻ tình nghi còn uất ức hơn hắn?
Động một chút thì nháo nhào lên, tức giận thì khóc, hung dữ với cậu thì cũng không nỡ, còn chưa kể là rất nuông chiều.
Lương tiên sinh bất lực rồi.
——–
[1] Nguyên văn “汪沐颜还没想明白到底是为他安排个什么事, 就挥挥衣袖不带走一片云彩的出了大门.”: Ban đầu tui còn hiểu, đến đoạn“不带走一片云彩” thì tui không hiểu lắm, bản qt là “(phất tay áo) không mang một áng mây” tưởng thành ngữ nhưng tra cũng không ra, nên tui sửa lại là “nhẹ tênh”. Ai biết thì cho tui ý kiến nha, tui gà lắm huhu.
[2] Uy mãnh: Mạnh mẽ, dữ dằn, đáng nể sợ. Theo từ điển Hán – Nôm.
[3] Câu chú Thần nói sâu sắc quá, tui phải vận não hết cỡ mới hiểu được đại ý đó, tui không chắc chắn là sẽ đúng 100%, nhưng 60% vẫn có.
[4] Nguyên văn “油蒙了心” : Trư du mộng tâm.
[5] Cái này tui tra gg mà nó hong ra, còn baike baidu thì đọc mơ hồ quá. Tui hiểu nôm na là đồng lương không tương xứng với công việc ấy, lương không đủ ăn.
[6] Củi gạo dầu muối: Ý là mỗi ngày ba bữa cơm, tức là muốn về chung một nhà cùng ăn cơm các kiểu ấy, theo tui hiểu là dậy.
[7] Cái cụm “Bởi vì…” ban đầu tui đọc tui không hiểu mấy ấy, nhưng mà vẫn ráng suy đi ngẫm lại rồi ra được dòng kia, tui không chắc là nó sẽ đúng 100% đâu ha.