Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khách quan mà nói, Đường Tụng là người đàn ông rất biết nắm bắt tâm lý, cảm xúc của người khác. Đây là ưu điểm, cũng là tính cách đáng sợ. Anh hiểu được sự lo lắng của các bác sĩ, y tá nên đã cư xử lịch thiệp đúng kiểu công tử quyền quý. Dù đã đi lại được bình thường, anh vẫn bảo Mạc Tang dìu mình về phòng bệnh, tránh để y tá phải sốt sắng.
Mạc Tang dồn sức đỡ bệnh nhân, biết Đường Tụng cố tình gây khó dễ nên lầm bầm rủa anh đểu giả. Nhưng Đường Tụng nói với vẻ vô tội, rằng vết thương của anh thực sự chưa đỡ nên đi lại rất khó khăn. Mạc Tang không tin, vừa bước vào phòng đã đưa tay véo anh, mặt Đường Tụng lập tức nhăn nhó, khiến cô hoảng hốt vì không biết anh đau thật hay giả, cô vội vàng rụt tay hỏi: “Anh… Có thật anh chưa đỡ không hả? Xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi… Ngồi xuống, anh ngồi xuống đi đã.”
Cô bối rối đứng yên nhìn anh, không biết nên làm thế nào.
Đường Tụng giơ tay chỉ chiếc ghế sofa sau lưng mình, tỏ ý bảo cô dìu anh tới đó.
Mạc Tang hiểu ý, đưa tay ra đỡ nhưng lực mạnh đến nỗi xô cả người anh xuống ghế, khiến vết thương của Đường Tụng va vào thành ghế, đau nhức đến mức phải hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Anh nghĩ… Em không quay lại thì tốt hơn đấy.”
Mạc Tang cũng nhận ra mình không dịu dàng chút nào, cách làm thô bạo này không thể dùng với bệnh nhân. Cô hơi ngượng nghịu, vò đầu nói: “Anh muốn ngồi xuống, tôi chỉ… à, giúp anh thôi mà.”
Đường Tụng đau đến toát mồ hôi lạnh, cả gan yêu cầu con mèo hoang hầu hạ, quả nhiên phải tự chuốc lấy hậu quả. Anh thở dài, chấp nhận sự thật, nghỉ một lúc lâu mới đỡ đau, anh bảo cô: “Lục Viễn Kha chắc chắn sẽ hí hửng lắm nếu trông thấy anh gặp họa thế này.”
Thấy Đường Tụng vẫn đủ sức nói chuyện, Mạc Tang yên tâm, nhảy lên ghế, đẩy vai Đường Tụng, “Cho tôi xem vết thương, quay người lại, áo nữa… nâng áo lên…”
Thật muốn giết người.
Đường Tụng bị Mạc Tang ép đến hết cách, bèn đưa tay chặn lại, vặn cánh tay, ấn cô đè lên ngực anh. Lúc này cô mới bẽ bàng nhận ra mình yêu cầu quá sỗ sàng, hơn nữa tư thế hai người nằm trên sofa quả thật áp sát hết mức có thể.
Đường Tụng cười đầy ẩn ý, ghé tai cô nói: “Em tự làm đi.”
Đều là những người trưởng thành, Mạc Tang bất giác hiểu ra, vội vàng buông tay, nhìn thẳng vào anh nhắc nhở: “Này, này, anh là bệnh nhân.”
“Anh biết.”
“Đây là phòng bệnh.”
“Anh biết.”
Mạc Tang muốn bò dậy nhưng không thể vì bị Đường Tụng giữ chặt. Lo cho vết thương của anh, cô càng không dám vùng vẫy để thoát ra, đành nép vai vào, căng thẳng nói: “Bởi thế… anh thấy đấy, tình trạng của anh lúc này và địa điểm này không cho phép, anh bình tĩnh lại… thả tôi ra.”
Mặt Đường Tụng không biến sắc, đáp lời cô như thế đang nói chuyện thời tiết: “Tại em bảo anh vén áo lên đấy chứ.”
“Không phải ý đấy…”
Chưa dứt lời, tiếng gõ cửa phòng vang lên, người ở ngoài không đợi phản hồi mà mở cửa tiến vào.
“Thiếu gia, cơm tối của anh…”
Không chỉ Mạc Tang sững người, trợ lý Minh, người thường vào thẳng phòng theo thói quen cũng khựng lại. Cậu ta không thể ngờ được trong phòng đột nhiên có thêm một người phụ nữ, hơn nữa… tư thế của hai người quá tình tứ.
Tai trợ lý Minh đỏ bừng, vội vã quay ra, cuống quýt nói: “Xin lỗi thiếu gia, tôi nên đợi anh cho phép mới bước vào, tôi cứ tưởng chỉ có anh trong phòng, tôi sơ suất…”
Cuối cùng Đường Tụng cũng buông tay, Mạc Tang như con mèo bị giẫm vào đuôi, vụt xuống như bay, đứng cách sofa hơn hai mét. Cô ngẩn người một lúc, nhìn Đường Tụng, rồi lại quay sang người đàn ông đang ngại ngùng đến đỏ bừng mặt bên ngoài, bỗng phá lên cười.
Sau đó, Đường Tụng làm như chẳng có chuyện gì, quay sang an ủi trợ lý, bảo cậu ta không phải tự trách bản thân. Trợ lý Minh lâu nay luôn giữ vẻ mặt lạnh băng nhưng lúc này hoàn toàn bị động, mắt hết nhìn Đường Tụng lại liếc Mạc Tang. Cho đến khi nhận ra cô, anh mới ngại ngùng xin lỗi: “Mạc tiểu thư, tôi thật sự không biết tiểu thư ở đây, xin lỗi, lần sau không như vậy nữa.”
Mạc Tang nén cười, cố nặn ra vẻ nghiêm túc, đáp: “Không sao cả, tôi đi ngang qua nên vào thăm anh ấy. À, bộ quần áo này, chỉ là… hiểu lầm.”
Đường Tụng bảo trợ lý Minh ra ngoài đặt thêm một suất cơm tối, cậu vẫn vô cùng bất an, rối rít đồng ý, cúi đầu vội vã rời đi.
Mạc Tang đang mặc bộ đồng phục lao công lấy trộm được, nó khiến cô nóng vì vừa to vừa dày. Chẳng giữ ý tứ, cô ngang nhiên mở khuy áo, cởi đồ.
Đường Tụng phát đau dầu vì hành động của Mạc Tang, đứng dậy kéo rèm cửa lại, sau đó khoanh tay tựa bên khung cửa nhìn cô. Mạc Tang hắng giọng, trừng mắt: “Anh nhìn cái gì, bên trong tôi mặc quần áo của mình… Nó rất… kín đáo…”
Được thôi, nếu áo hai dây bằng ren và quần short được cho là “rất kín đáo”.
Mạc Tang ung dung, thở phào khi đã trút bỏ được bộ đồng phục. Cô vứt quần áo sang một bên, ngồi lên giường bệnh. Đường Tụng nghiêng đầu nhìn cô rất lâu, ngán ngẩm gọi điện cho trợ lý, bảo anh bố trí người đi mua một bộ đồ nữ mang tới.
Cô nháy mắt tinh nghịch, cố ý bảo: “Dù sao những người ngoài kia có thể sẽ vào bất cứ lúc nào, anh làm gì được tôi?”
Đường Tụng cười, bước tới ôm Mạc Tang. Cô cảm nhận được tiếng thở dài của anh, dần trở nên tĩnh lặng.
Tiếng tim anh đập rất đều, làm Mạc Tang cảm thấy vô cùng an toàn. Lần nào cũng vậy, dù cho trong lòng chất chứa bao điều không thể nói, nhưng khi ở trong vòng tay của anh, cô đều cảm thấy tất cả những thứ khác không còn quan trọng nữa.
Vì không phải sợ hãi nên cô mới dám ung dung muốn làm gì thì làm.
Đường Tụng khẽ nói: “Sau này không được như vậy trước mặt người khác, biết chưa hả?”
Cô gật đầu trong vòng tay anh.
“Không được thay quần áo trước mặt người khác, không được mặc thế này ra ngoài. Còn nữa, cho dù em quay lại vì mục đích gì, cũng không được phép bỏ đi.” Đường Tụng từ từ nói từng chữ, song giọng điệu nặng hơn.
Mạc Tang biết anh đang giận, ngẩng đầu xem xét với vẻ mặt vừa có chút đỏng đảnh lại thêm phần kiêu ngạo, một lúc lâu sau mới nói: “Anh là người đàn ông đầu tiên bị tôi đẩy xuống xe, đây là vinh hạnh của anh đấy, Đường Tụng.”
Em cũng chỉ nghênh ngang trước mặt anh mà thôi.
Đường Tụng điềm đạm gật đầu, khi cười trông thực sự rất cuốn hút. Gần chiều tối, sau lưng anh là chân trời nắng phai. Gương mặt anh quá hiền hòa trong ráng chiều, khiến Mạc Tang bỗng có chút ngẩn ngơ.
Phải chăng mọi người đàn ông đều trở nên cuốn hút đặc biệt khi nhường nhịn. Phụ nữ mạnh mẽ đến thế nào vẫn là phụ nữ, huống hồ, thực ra Mạc Tang giờ đây rất yếu mềm.
Lòng cô dội lên từng cơn đau, cô cúi đầu, nói thật lòng: “Em không biết là anh trúng đạn, thật đấy.”
Ngón tay Đường Tụng vuốt ve mái tóc cô, nói nhẹ tựa như tiếng thở: “Anh không trách em.”
Không khí có chút trầm buồn, Mạc Tang không muốn lãng phí thời gian nói những câu úp úp mở mở, cô vùng vằng đứng dậy, giẫm lên chiếc giường bệnh mà ngày ngày Đường Tụng đều yêu cầu khử trùng sạch đến nửa con vi khuẩn cũng không có. Cô nhìn anh, thẳng thừng nói: “Chúng ta ở bên nhau nhé.”
Nét mặt Đường Tụng rất khổ sở khi nhìn Mạc Tang giẫm ngược giẫm xuôi trên giường, mặc cả với cô: “Được, nếu em chịu xuống giường trước.”
Mạc Tang nhớ ra bệnh sạch sẽ của anh, cố ý hỏi: “Anh đang chê em hả?”
Đường Tụng gật đầu mà chẳng buồn suy nghĩ: “Đúng, xuống mau.”
“… Em rút lại lời ban nãy.”
Đến giờ cơm tối, trợ lý Minh tới mời họ sang phòng ăn. Vì muốn chăm sóc tốt cho Đường Tụng, bệnh viện tư này để trống toàn bộ tầng mà anh ở. Ngoài ra, vị thiếu gia nhất quyết không chịu ăn ở phòng ngủ, quản lý bệnh viện bèn thiết kế phòng bên cạnh làm nơi ăn uống.
Do không biết Mạc Tang tới, như thường lệ, Đường Tụng đặt món ăn Trung Quốc. Những người phục vụ mang tới bộ bát đũa dành riêng cho anh, tất cả phải được khử trùng rồi mới được phép đặt trên bàn ăn. Mạc Tang biết, người đàn ông này nhìn qua có vẻ đơn giản song thực tế rất kỹ tính trong ăn uống cũng như quần áo. Tuy nhiên, cô không tưởng tượng được rằng trong bệnh viện, anh cũng bày vẽ phiền phức đến vậy. Trước bữa ăn, năm sáu người đi ra đi vào chuẩn bị, mất nửa tiếng mới sắp xếp xong xuôi.
Cô thay bộ váy liền thân mà trợ lý Minh mang tới, tựa vào cửa chờ đến ngái ngủ mới được vào ăn cơm.
Không biết có phải vì trợ lý Minh đã dặn dò trước, trong bữa ăn, những người phục vụ không hề tỏ ra tò mò trước sự có mặt của Mạc Tang. Chỉ có mấy cô y tá băn khoăn, nhỏ to xì xào khi ngang qua.
Lúc phòng ăn chỉ còn hai người, Mạc Tang cắn đũa nói: “Này, liệu ngày mai báo lá cải của Diệp Thành có đăng tin về anh không nhỉ, đại loại là chuyện tình bí mật của Tứ thiếu gia trong bệnh viện… lén hẹn hò khi ốm đau…” Chưa nói dứt câu, Mạc Tang bỏ đũa sang một bên vì không tài nào gắp được.
Đường Tụng nắn tay cô cầm đũa, Mạc Tang không quen nên thấy nản, gắp đồ ăn rất khó khăn, cuối cùng chỉ lấy thìa húp canh.
Thấy không còn cách nào khác, Đường Tụng để cô ăn cơm bằng thìa. Nhưng Mạc Tang quen ăn đồ Tây, không hiểu cách thức ăn món Trung Quốc, trộn lẫn đồ ăn với cơm, làm đổ tung tóe lên bàn.
Đường Tụng nhìn bàn ăn bừa bãi, ban đầu còn giữ được phong độ nhưng sau đó không chịu nổi, vẫy tay ra hiệu Mạc Tang ngồi gần mình, định bón cho cô.
Mạc Tang tròn mắt nhìn anh, lắc đầu quầy quậy, tỏ ý bảo không cần phiền hà đến vậy, cô ăn bằng thìa cũng được. Đường Tụng nhìn món đậu bắp bày biện đẹp mắt trên đĩa, không nhịn được bèn giải thích cho cô: “Món này không phải dùng để trộn với cơm.”
Cô bị ép ngồi yên, chợt thấy buồn cười khi chờ anh gắp thức ăn đưa tới, “Anh quen bón cho Đường Đường ăn thế này hả?”
Đường Tụng gật đầu, lấy giấy ăn lau miệng cho cô, ngán ngẩm nói “Đường Đường y như em vậy, đúng là…”, anh bỗng dưng dừng lại, nhìn cô nhưng không nói tiếp, sau đó đổi chủ đề: “Trước đây anh ta cũng đối xử với em như thế này à?”
Mạc Tang chưa hiểu ý, đợi đến lúc hiểu ra, cảm thấy như có xương mắc nghẹn. Cô ấn tay anh hỏi: “K?”
“Ừ.”
Mạc Tang bỗng nuốt không trôi, đẩy Đường Tụng, tự mình múc canh, một lúc sau mới nói: “Em rất ích kỷ… Em yêu anh ta mười năm nhưng sau đó phát hiện ra đó là một cái bẫy, anh ta lừa em, có thể ngay cả em cũng lừa bản thân mình.”
Mạc Tang chầm chậm bê canh lên, cảm thấy hơi ấm từ chiếc bát gốm, “Đường Tụng, anh không hiểu được cuộc sống đó đâu, ngày nào đầu óc cũng chịu áp lực, có lúc vì mục tiêu, em buộc phải không từ thủ đoạn… Con đường đó lạnh lắm, nếu chẳng có ai truyền hơi ấm, em sẽ chết. Vì thế K từng là tất cả đối với em… Dù sao em cũng từng có con với anh ta, nếu anh để bụng thì…”
Đường Tụng chậm rãi ăn cơm, lắng nghe cô nói, mọi động tác của anh đều bình thản. Sau đó, vẫn với sự chậm rãi, anh ngắt lời: “Không phải anh để bụng, từ trước đến nay chỉ có em để bụng.”
Mạc Tang câm nín, trong lúc rối bời, làm rơi đũa xuống nền nhà.
“Yêu một người không có gì là sai, ai chẳng từng có quá khứ.” Đường Tụng cúi lưng nhặt đũa lên, sau đó yêu cầu mang đôi khác đến. Rồi anh lau sạch ngón tay, ngước mắt nhìn cô.” Anh luôn muốn em hiểu rằng, em không nên coi đó là tội lỗi.” Thấy sắc mặt Mạc Tang nặng nề hơn, anh đặt đôi đũa vào tay cô. “Mạc Tang, quá khứ đó không quan trọng.”
Hai chiếc đũa gỗ mà Đường Tụng dúi vào tay cô vốn rất nhẹ song dường như có chứa đựng điều gì, như một sự ám thị rất quan trọng. Mạc Tang nắm chặt đôi đũa, nghe thấy Đường Tụng nhắc thêm lần nữa, rồi anh hỏi: “Em hiểu không?”
“Vâng.”
“Vì anh, em đừng bận tâm tới quá khứ nữa, được không?”
Cô ngập ngừng một lát rồi cũng gật đầu, “Vâng.”
“Vậy bước đầu tiên, vì anh, hãy học cầm đũa trước đi nhé.” Anh nhanh chóng trở lại với nét mặt vừa dịu dàng vừa tha thiết, dường như thực sự chỉ đang nói chuyện gì đó rất đơn giản.
Mạc Tang muốn buông xuôi, không cân nhắc tính toán gì nữa. Cô nghĩ bụng, thôi cứ làm theo đi, người đàn ông kín kẽ này khiến cô không còn sức mà lên kế hoạch cho ngày mai.
Cứ thế, cô bị anh dắt đi, bị anh gói gọn trong lòng bàn tay. Một câu nói của anh mà làm cô quyết định như vậy. Thấy mình lần nào cũng bị ép vào thế yếu, cô cảm thấy bất mãn, ngước nhìn Đường Tụng, “Em rất muốn giết anh.”
“Bởi vì anh là điểm yếu của em hả?” Đường Tụng cố tình nói rất ỡm ờ, một câu trúng tim Mạc Tang.
Mạc Tang cắn răng nghiến lợi, đối với gián điệp chuyên nghiệp như cô, bị người khác nhìn thấu tâm lý là nỗi đau đớn khôn xiết. Hơn mười năm lăn lộn, vậy mà bây giờ không có chút sức lực đáp trả.
Đáng tiếc là con mèo hoang không dễ dàng chịu nhận thua.
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh, cắn đũa, nở nụ cười ranh mãnh: “Nếu em học cầm đũa được, anh thưởng cho em cái gì?”
Đường Tụng nghiêng mặt nghĩ giây lát, hỏi lại: “Em muốn gì nào?”
Mạc Tang vừa vắt óc nghĩ vừa làm như vô tình, đưa tay gắp một miếng đậu phụ Nhật Bản, động tác rất gọn gàng, chắc tay. Điệu bộ khi gắp còn chưa đẹp song nhìn chung, để ăn cơm mà gắp được như vậy là ổn.
Đường Tụng im lặng, khẽ nở nụ cười.
Mạc Tang biết dùng đũa nhưng giả vở làm tung tóe lên bàn ăn để nhìn thấy vẻ khó chịu của anh. Cô vừa xoay đôi đũa vừa đắc ý hỏi: “Thế nào, anh thấy sao khi bị em lừa hả?”
Đường Tụng không trả lời, hỏi lại cô: “Em thích gì?”
“À…” Mạc Tang gắp rau, ăn ngon lành rồi nói: “Đưa viên Tuyết Sơn Chi Lệ của anh cho em nhé.”
Đường Tụng đáp mà không hề nghĩ ngợi một giây: “Được thôi.”
Mạc Tang ngừng động tác, mắt nhìn đĩa đậu bắp hấp dẫn song không ăn nổi nữa. Cô quay sang anh, cười bảo: “Đừng đùa nữa, anh không tiếc hả? Em chỉ đùa thôi.”
Đường Tụng không bộc lộ biểu cảm, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, nhỏ giọng nói như thủ thỉ: “Lừa anh vui đến thế sao?”
Cô vui sướng gật đầu song cảm thấy thật khó nắm bắt điều gì trong sâu thẳm đôi mắt anh, vội vàng kéo ghế ngồi cách xa hơn, “Này này, thôi ăn cơm, ăn cơm đã. Anh còn là bệnh nhân…”
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hai người lấy lại vẻ điềm tĩnh, trợ lý Minh nói với vẻ thận trọng: “Thiếu gia, tôi vừa nghe các y tá nói trong thang máy…Vân tiểu thư đang nổi nóng với dì Tuệ, mấy người xúm vào khuyên nhưng không được.” Trợ lý Minh dừng lại, nhận được sự cho phép của Đường Tụng mới đẩy cửa bước vào, sau đó hỏi: “Thiếu gia, anh xem có cần lên khuyên Vân tiểu thư không?”
Đường Tụng thở dài, lập tức đứng dậy, Mạc Tang đầu không ngoảnh lại, xua tay bảo anh nhanh lên trên, không hỏi câu nào.
Anh muốn hai người cùng lên nhưng Mạc Tang đáp cô quan tâm tới vấn đề chống đói hơn. Đường Tụng nhìn cô, muốn nói gì đó song lại thôi, quay người bước ra cửa lên tầng cao nhất của khu nhà.
Lúc anh trở lại, đồng hồ điểm bảy giờ tối. Mạc Tang sau khi ăn no đã về lại phòng bệnh của Đường Tụng, ngủ ngon lành trên sofa.
Anh vặn chiếc đèn tối hơn một chút, gọi người mang chăn mỏng tới, đắp lên người cô. Thấy Mạc Tang chuyển mình, anh thử lay lay song không thấy cô phản ứng, có vẻ đã mệt.
Sau đó, anh đi tới cạnh chiếc đèn bàn, ngồi đọc sách.
Mạc Tang mê sảng, cô không gọi tên ai, cũng không còn kêu gào con gái mình.
Lần này, tuy cô nói mơ hồ nhưng Đường Tụng nghe ra được, cô lặp đi lặp lại một câu: “Em đồng ý với anh.”
Rốt cuộc cô đồng ý điều gì?
Đường Tụng mải mê đọc sách, dần quên mất đã mấy giờ, bỗng anh nghe tiếng Mạc Tang thổn thức, mê man nói lại câu ban nãy. Dường như cô đang mơ thấy điều gì đó rất đáng sợ, người co lại, thậm chí răng va lập cập vào nhau. Cô như đang rất muốn trốn thoát.
Đường Tụng đứng dậy, bước tới, vỗ vào cô, “Mạc Tang?” Cô gái đang bị giấc mơ đeo bám hình như rất lạnh, co rúm vào trong chăn, anh đành ấn mạnh tay cô, gọi lớn: “Mạc Tang!”
Cô choàng tỉnh, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Đường Tụng là xoay người kéo anh xuống sofa.
Đường Tụng nén chịu sự đau đớn ở lưng, buông lỏng tay, tỏ ý bảo cô không sao cả, “Em chỉ mơ thôi.”
Tâm trí Mạc Tang vẫn rất mông lung, cô vịn vai anh hỏi: “Đường Đường đâu?”
“Mấy hôm trước Lợi Lợi mang con bé tới thăm cụ nội, giờ nó đang chăm sóc Đường Đường, em muốn gặp con bé hả?”
Cuối cùng Mạc Tang ý thức được điều gì đang xảy ra, thở dài, ôm mặt ngồi dưới nền nhà, một lúc lâu sau mới đứng lên lấy nước uống. Bình tĩnh lại, cô giải thích với anh: “Em gặp ác mộng, mơ thấy Đường Đường… Thôi, không sao rồi.”
Đường Tụng hôn lên trán cô, an ủi: “Chỉ là giấc mơ thôi, rất nhiều người ở bên bảo vệ Đường Đường, con bé an toàn hơn anh nhiều, em không phải lo.”
Mạc Tang gật đầu, dù sao đó cũng là con Đường Tụng, cô cảm thấy ngại khi mình lại mơ như vậy. Sau đó cô đi rửa mặt để tỉnh táo hơn, lấy khăn lau khô, rồi bước tới xem cuốn sách Đường Tụng đọc, “Không ngờ anh lãng mạn thế này đấy, còn đọc Shakespeare nữa, em cứ tưởng anh chỉ thích pha trà, viết thư pháp.”
Dứt lời, Mạc Tang quay đầu lại thấy Đường Tụng đang mở cửa sổ nhìn xuống dưới, cô hỏi: “Anh sao thế?”
“Anh còn muốn làm một việc lãng mạn hơn. Mười hai giờ đêm, anh với em…”, Đường Tụng dừng lại trong giây lát, đưa tay ra, “Đi thôi, mình bỏ trốn.”
Bên ngoài tĩnh mịch, chỉ có tiếng ve.
Mạc Tang hơi ngỡ ngàng, phải chăng cô còn chưa tỉnh giấc.