Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phải mất đến ba ngày người của Đường Tụng mới tìm thấy khu ổ chột đó.
Miêu tả của bà Malik rất lộn xộn, phần vì trí nhớ kém so tuổi già, phần vì sự việc đã xảy ra quá lâu. Bà chỉ có thể nhớ mang máng tên đường, còn lại Đường Tụng phải tự lần mò tìm kiếm.
Khu đó ở phía nam thành phố, xưa nay là nơi tập trung của tầng lớp lao động nghèo. Giống tất cả những khu ổ chuột khác trên thế giới, ở đây người đông, nhếch nhác, ngóc ngách đan xen chằng chịt. Chẳng biết có bao nhiêu kẻ như K ẩn náu nơi này. Tìm hắn như mò kim đáy bể.
Sau đó, Đường Tụng nghĩ ra cách sai người trà trộn vào chợ ngầm, giả vờ buôn bán người, nhờ vậy mới lần ra manh mối.
Lần này K nhúng tay vào việc buôn người, hắn mua trẻ nhỏ với mục đích huấn luyện chúng thành người của tổ chức. Những thông tin này có vẻ rất bí mật nhưng trong thế giới đen, chỉ cần có tiền và súng, muốn uy hiếp tra khảo thông tin cũng không khó.
Mấy hôm nay Đường Tụng thi thoảng lại lên cơn sốt. Anh bị nhiễm trùng do ngâm mình dưới nước quá lâu dẫn đến viêm phổi, khiến hít thở rất khó nhọc. Tay phải của anh cũng chuyển biến theo chiều hướng rất xấu, từ hôm đó đến nay vẫn chưa có cảm giác. Mọi người đều rất lo lắng nhưng anh không bận tâm.
Lúc này, Đường Tụng ngồi trong xe, dặn thuộc hạ theo sát người đàn ông ở trên cho đến khi ép hắn tới đường cùng. Sau đó, anh thong thả bảo trợ lý Minh nhấn cửa kính xuống, anh tựa ghế nhìn ra ngoài.
Góc tường có bóng người đang co ro run rẩy, rào chắn thép khiến hắn không còn đường thoát thân, giãy giụa trước mũi súng, cuối cùng nói ra một địa danh.
“Huss… chung cư Huss! K có một căn nhà ở đấy, đó là nơi ở ổn định duy nhất của anh ta…”
Ánh đèn xe hắt sáng một góc. Đường Tụng nhìn vết máu dưới mặt đất, nói với giọng tiếc nuối: “Tôi nhớ gặp anh cách đây mấy năm, ở Budapest, anh còn nhớ chứ?”
Đường Tụng hỏi chân thành đến mức như đang ôn chuyện cũ, chỉ có điều đối phương là một kẻ buôn người.
Tên đó kinh ngạc, lồm cồm bò lên nhìn người ngồi trong xe, liền lúc đó mũi súng gí sau đầu hắn. Kẻ buôn người mở to mắt, lắp bắp nói với vẻ không thể tin nổi: “Là anh… Sao không buông tha cho tôi! Tôi đã bảo là đứa bé đó chưa chết, anh tìm thấy nó rồi chứ… Vì chuyện đó mà tôi không thể ở lại đó! Anh còn muốn gì nữa đây!”
Thuộc hạ của Đường Tụng tỏ vẻ ngạc nhiên, quay người lại hỏi nhỏ: “Thiếu gia?”
Đường Tụng lắc đầu, “Ba năm trước tôi nhờ vào anh ta mới tìm được Đường Đường.”
Đạn đã lên nòng, kẻ buôn người run đến quỳ không vững.
Đường Tụng thở dài, đưa mắt nhìn ngón tay phải của mình, nói với vẻ trầm tư: “Tôi cũng rất tiếc chẳng biết tại sao cứ đụng phải anh, nếu tôi là K, nhất định không bao giờ hợp tác lần hai với loại người như anh… À đúng rồi, cảm ơn tin tức từ anh.”
Giây sau đó, kẻ buôn người thét lên như một phản xạ có điều kiện, nhưng tiếng đạn không phát ra.
Chiếc xe đen khởi động, cửa xe từ từ đóng lại. Vẫn với giọng điềm tĩnh, hiền hòa như mọi khi xong cách Đường Tụng cáo biệt khiến hắn run sợ: “Tôi luôn tôn trọng pháp luật, không bao giờ muốn giết người. Nhưng lần này nếu gặp được K, tôi sẽ bảo hắn, kẻ tiết lộ thông tin chính là anh.” Không giết tên buôn người nhưng thuộc hạ của Đường Tụng cũng làm hắn bị thương, máu chảy đầm đìa.
Sau đó, họ tới chung cư Huss.
Khu nhà ở vùng lân cận song không phải nơi tụ tập của người nghèo như Đường Tụng nghĩ, nó nằm ở vị trí giáp ranh giữa chốn phồn hoa và nơi ổ chuột. Đây vốn là khu vực nhỏ trước kia được chính phủ bảo hộ, cứu tế, về sau dần dần sa sút. Giờ đây, tuy mọi thứ trông cũ kỹ nhưng vẫn có lề có lối, ít nhất nó không lôi thôi, nhếch nhác như trong tưởng tượng.
Nơi đây không có đặc trưng rõ ràng, từa tựa hàng loạt khu khác ở Zurich, thảo nào thuộc hạ của anh mất nhiều thời gian tìm kiếm mà không lần ra manh mối.
Người của Đường Tụng nhanh chóng tìm ra căn nhà cũ có đặc điểm như bà Malik miêu tả. Đó là chung cư mini ba tầng độc lập, cũ kỹ, thuộc quyền sở hữu của một người. Bao bọc căn nhà là màu sơn xanh lam đã bong tróc từng mảng. Nghe người ở gần đây nói, chủ nhà ít khi lộ diện, chỉ có đám trẻ con thường ra vào.
Xe của họ đỗ trên đường đối diện, thuộc hạ hỏi Đường Tụng: “Chúng ta làm sao để vào?”
Anh nhìn cánh cửa màu đỏ, đáp rất điềm đạm: “Tôi không bao giờ làm khách vô duyên, nhấn chuông cửa thôi.”
“Thiếu gia, anh còn bị thương, hãy để chúng tôi vào…”
“Không cần đi theo đâu, tôi đoán K cũng rất muốn gặp tôi, nếu anh ta ở đây.” Đường Tụng nhìn về cửa sổ căn nhà, nó không khác gì so với những căn xung quanh và càng tầm thường hơn do ít được tu sửa. Cửa sổ nào cũng tối om om, dường như bên trong đều có rèm chắn.
Bốn giờ sáng, trời còn tối, căn nhà cũng chẳng có ánh điện hắt ra.
Đường Tụng không có thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, người lại bắt đầu nóng hầm hập. Nhưng đầu óc anh vô cùng tỉnh táo.
Bước đi của Đường Tụng chậm và vững chãi. Tìm một lúc lâu quanh cửa, anh suy luận căn nhà này thường ngày không có khách viếng thăm, vì thế chủ nhà chẳng lắp chuông bấm. Anh đành gõ cửa.
Mãi vẫn không có tiếng hồi đáp.
Đường Tụng chờ rất lâu, cho đến lúc có người đi tới khuyên anh về nhà, vẫn chẳng có ai ra mở cửa. Thuộc hạ của anh đều cho rằng K đã đi chỗ khác. Hắn có biết bao nơi ẩn náu, chắc không quay lại đây.
Đường Tụng giữ sự kiên trì chưa từng có, trong lòng có một linh cảm rất lạ. Thế là họ cứ đứng chờ.
Nhóm người đợi hơn một tiếng đồng hồ, trời cũng sắp sáng. Đường Tụng bước về xe của mình, bỗng thăm dò xung quanh. Vẫn chỉ có vài chiếc xe tả tơi cùng bình minh lặng tờ như sự chết chóc. Ngoài những thứ đó, chỉ còn vài chiếc ghế dài chưa được sơn đặt trong tiểu khu cùng những thân cây chẳng biết vì sao mà héo khô tàn tạ… Đây là một góc của người bình dân bị che lấp bởi sự phồn hoa của Zurich. Đó cũng là điểm xấu xí còn tồn đọng của thành phố này.
Và cho dù thế nào, cũng chẳng thấy người anh cần tìm.
Trong ống ngắm bắn cách đó nửa cây số, tâm điểm ngắm nhằm chính xác người Đường Tụng.
Tay súng ở vị trí tầng chín – nơi cao nhất một nhà chung cư, vị trí kín đáo, tầm ngắm lại vừa vặn. Hôm nay không gió không mây, ngoài việc trời chưa sáng hẳn, ánh sáng không đủ, mọi yếu tố đều quá thuận lợi để bóp cò.
Người đàn ông giữ súng, chẳng hề có vẻ vội vã. Hắn từ từ châm điếu xì gà, thong thả hít từng hơi rồi bình phẩm về Đường Tụng: “Sớm muộn gì hắn ta cũng chết vì cái bệnh tự cho mình là đúng… Nhìn kìa, chắc hẳn là bị thương không nhẹ, sống dở chết dở mà dám mò tới đây. Hắn cho rằng, anh hậm hực và cũng muốn gặp hắn.” K lắc đầu với vẻ tiếc nuối, ngón tay thô kệch vân vê điếu xì gà. Rồi hắn quay đầu, nói với người phụ nữ bằng giọng chế nhạo như thể đang đọc thơ: “Loại con cái nhà quyền thế này… không thể lột bỏ bộ mặt cao quý lạnh lùng của chúng… Em yêu, hắn đã cược thua rồi, dám đụng vào người đàn bà của anh thì chỉ nhận kết cục là cái chết.”
Nếu là trước đây, K còn có hứng thú chơi trò mèo vờn chuột. Người đàn ông trẻ tuổi đó suýt nữa thì cướp mất con mèo nhỏ yêu quý của hắn, lại có thể làm kẻ ma cô như Đường Diệp phải đau đầu, chắc chắn hắn là người thú vị… Giết chết Đường Tụng quá đơn giản, nhưng như thế quả thật đáng tiếc.
Song giờ đây K chẳng có tâm trạng chơi trò đó.
Ánh mắt hắn tăm tối, nhắc nhở cô bằng giọng khản đặc: “Có vài trăm mét thôi mà, bây giờ em chạy ra đó còn kịp đấy.”
Người phụ nữ mặt xanh xao, trên trán dán miếng gạc rất khó coi, cô lùi lại sau vài bước. K quay lại nhìn kính ngắm, “Đường Tụng đợi rất lâu rồi kìa, em không ra thì hắn đi mất đấy… Anh đoán hắn chẳng nghỉ ngơi mấy ngày mấy đêm rồi, em yêu, em mau ra từ biệt hắn đi.”
Sắc mặt Mạc Tang bỗng tái thêm, cô lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời. Cô nhìn K song chỉ trông thấy màn khói thuốc mù mịt trong không gian mờ mờ, khói thuốc ngập ngụa khiến cô sặc đến suýt chảy nước mắt.
Mạc Tang nhẫn nhịn, mấy tiếng đồng hồ qua như dài bằng cả cuộc đời, cô như người bị lột da xẻ thịt. Cô bị K kéo lên tầng cao nhất, chỉ biết trân trân nhìn Đường Tụng ở dưới.
Anh bị thương và rõ ràng không có thời gian tĩnh dưỡng, đến thở cũng khó nhọc, trông rất mệt mỏi nhưng không chịu rời đi.
Ngón tay K mân mê trên cò súng.
Mạc Tang nói: “Tôi đi.”
Cô lững thững quay đi, cảm thấy hơi lạnh trong buổi sáng sớm. Cô bối rối xoa mặt, kéo tóc xõa ra để che đi phần gạc băng trên trán, sau đó với chiếc jacket to thùng thình của K khoác lên người, Mạc Tang bước về phía Đường Tụng.
Cô trông thấy có người đang dìu anh, cửa xe đã mở, chỉ chờ Đường Tụng lên để rời đi. Song anh bỗng quay đầu, nhìn về cuối con đường dài.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Mạc Tang chợt hiểu thế nào là cảm giác lòng tan nát. Lồng ngực cô nhói lên từng hồi vì bất an.
Tuy nhiên sau đó, cảm giác lo sợ ngừng bặt, hơi thở cũng trở lại bình thường.
Mạc Tang đứng cách Đường Tụng vài chục bước, tỏ ra bình thản như một người vừa chạy thể dục buổi sáng về. Cô cười, chào hỏi anh: “Đường Tụng, anh sắp về Diệp Thành rồi hả?”
Như xưa nay, Mạc Tang vẫn nhạy cảm trước nguy hiểm rình rập. Cô cảm nhận được mũi súng phía sau đi theo như hình với bóng. Cô biết lúc này, mỗi cử chỉ đều nằm trong tầm ngắm của K.
Đường Tụng đẩy người đang dìu mình, nhìn Mạc Tang một lượt rồi khẽ gật đầu: “Ừ.”
Mạc Tang nhận ra nét mặt anh thay đổi. Cô vốn nghĩ dù gặp bất kỳ tình huống nào, Đường Tụng đều có thể bình thản đối diện và xử lý tốt. Nhưng hôm nay anh không làm được điều đó.
Cô nhìn rõ sự tự giễu trong đáy mắt anh song tiếp tục nói: “Vậy… chúc anh thượng lộ bình an, tôi cũng phải đi về đây.”
Đường Tụng hơi nheo mắt, nhìn thẳng vào Mạc Tang khiến cô phải trốn tránh ánh mắt trầm ngâm đó. Anh nhìn cô, mái tóc của người phụ nữ bé nhỏ đã dài quá eo. Mới chỉ vài ngày mà cô gầy tới mức người khác phải xót xa.
Một cảm giác gì đó dội lên trong lồng ngực khiến anh không thể kiểm soát bản thân, chỉ bước lên theo bản năng. Lập tức, Mạc Tang lùi ra sau. Nhận ra sự khác lạ, Đường Tụng đứng sững, yên lặng một lúc rồi nở nụ cười, “Em không định giải thích sao?”
Vì sốt cao và bị nhiễm trùng phổi, giọng của anh càng khẽ.
Mạc Tang đưa tay ra khỏi chiếc áo jacket đầy mùi thuốc lá, kéo cổ áo để Đường Tụng thấy, “Mục đích của tôi là kim cương, anh hiểu điều đó, Tứ thiếu gia, anh là người thông minh mà.”
Tối hôm đó, Đường Tụng kìm nén biết bao cảm xúc dâng trào mới có thể giúp cô đeo dây chuyền đính viên Tuyết Sơn Chi Lệ, nó từng ở trên lồng ngực cô. Giờ đây vị trí đó chỉ còn là vùng da nhợt nhạt.
Cô đã mang kim cương về, hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Vai Mạc Tang hơi run lên, vùng xương cổ gầy gò nhưng toát lên vẻ kiêu kỳ. Đầu cô hơi ngẩng cao nhìn Đường Tụng, “Anh không phải người không biết lượng sức mình, hãy chịu thua đi, chúng tôi đã đoạt được Tuyết Sơn Chi Lệ.”
Nụ cười của Đường Tụng không hề thay đổi, tay trái anh đưa lên giữ một bên vai, dường như vết thương làm anh đau đớn. Nét mặt của Mạc Tang trông rất thản nhiên, đến mức cô cảm thấy mình đóng kịch giỏi hơn Đường Tụng. Cô nghiêng đầu nhìn anh một lượt, nói với vẻ có lỗi: “Tôi rất hiếm khi làm nhiệm vụ như thế này, vốn thuộc về Daisy… nhưng chính anh đã đưa tôi về nhà. Tôi không ngờ mình có sức cuốn hút lớn đến thế, khiến anh vì tôi mà đến nỗi như thế này, mạng sống còn chẳng thiết… Đáng tiếc là, vở kịch đã diễn xong.”
Đường Tụng lắc đầu, cắt ngang lời cô: “Nếu hôm đó sau khi ở bên hồ, anh và em rời đi thì em định làm thế nào mang kim cương đi tìm K?”
Mạc Tang tỏ vẻ không tin nổi, nhìn anh bằng gương mặt đầy kinh ngạc, “Trời, câu hỏi này… Anh không nghĩ là tôi yêu anh thật đấy chứ? Tôi là gián điệp, diễn kịch là nghề của tôi. Còn nữa, anh đừng quên là Đường Đường luôn ở trong tay tôi. Cho dù không thắng nổi anh, tôi vẫn có thể lấy cô con gái bảo bối của anh làm con tin.”
Đường Tụng không hề giận giữ, điềm đạm hỏi tiếp: “Đường Đường luôn ở bên cạnh em, em sớm dùng nó để uy hiếp anh thì không cần phải diễn kịch lâu như thế.”
Sống mũi Mạc Tang mỗi lúc một cay, vậy mà nụ cười trên khuôn mặt lại đầy ẩn ý. Cô đi lên vài bước, thu mình trong chiếc áo jacket lặng lẽ nhìn anh giữa màn sương sớm phảng phất, ghi lại hình ảnh anh trong trái tim mình. Rồi cô nói vẻ ỡm ờ: “Ai cũng có ý đồ riêng, cưng ạ. Đừng dùng tiêu chuẩn đạo đức của phụ nữ Trung Quốc để áp đặt cho tôi. Tôi là người của K, nào đâu bận tâm đến chuyện ở trên giường của anh thêm một hai ngày… Tôi ở bên anh lâu như thế, một nguyên nhân rất lớn là…”, cô chớp chớp mắt, liếm môi rồi nói nhỏ: “Anh và tôi rất hòa hợp trong chuyện đó, cưng ạ, kỹ thuật của anh được lắm.”
Rất tốt, cô thành công vì đã trông thấy mặt Đường Tụng biến sắc.
Sau đó, Mạc Tang quyết định tiếp tục đánh vào tâm lý Đường Tụng. Cô đưa tay nhè nhẹ vuốt ve má anh như thể mình là người rất lẳng lơ. Cảm nhận được đôi má hơi lạnh, cô thở dài với vẻ còn ham muốn điều gì, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh, cạn tình nói: “Tôi nói rõ mọi thứ để sau này anh khỏi nghĩ ngợi lung tung, đây chẳng phải phim dài tập… Thực ra chuyện cực kỳ đơn giản, tôi chủ động tới bệnh viện tìm anh vì vẫn chưa có được viên kim cương, Tôi đã chuẩn bị trong đầu rất nhiều lý do nhưng anh lại chẳng hỏi vì sao tôi quay lại, như vậy tôi càng đỡ mệt mỏi. Lần này ở Zurich, chính anh khăng khăng về địa bàn của chúng tôi… Tứ thiếu gia, thực ra tôi thấy rất có lỗi, vốn chẳng ai nghi ngờ anh mà do anh tự kể với tôi về viên kim cương. Nói thật tình, anh quá không may mắn.”
Đường Tụng không để lộ biểu cảm khi nghe cô nói, ánh mắt không tức giận cũng chẳng ánh lên vẻ châm biếm, thậm chí sự ngạc nhiên cũng không có.
Giờ này, phút này, Mạc Tang không nhìn rõ đôi mắt đó. Nhưng ít nhất cô thấy… Đường Tụng không cười với mình.
Quãng đời trước đây của cô đã tệ hại đến tột cùng, chặng đường còn lại, phải đánh đổi bao nhiêu mới giữ được một nụ cười của anh.
“Ngài Đường, vở kịch mười lăm tiếng đồng hồ tưởng chơi mà thật, tôi đã có được Tuyết Sơn Chi Lệ, giao dịch này tôi đã tính toán kỹ lắm. Bây giờ chocolate đã hết hạn sử dụng. Đó chỉ là một trò đùa.” Mạc Tang thản nhiên vung tay, lùi lại vài bước, sau đó vui vẻ ra hiệu anh lên xe. Với ánh mắt đầy vẻ lẳng lơ, cô bổ sung thêm: “Còn một điều nữa, cảm ơn anh đã ghé thăm.”
Cuối cùng, sắc mặt Đường Tụng trở lên lạnh lùng. Nghe Mạc Tang nói hết, anh hỏi thẳng: “Mạc Tang, em tự lên xe hay để anh gọi người giúp em?”
Cô lắc đầu,chớp mắt ra hiệu cho anh không được tùy tiện động tay động chân, “Có thật anh nghĩ rằng tôi một mình đến tiễn anh?” Cô đưa mắt nhìn xung quanh, “Anh thấy đấy, chỗ này thoáng đãng, chẳng bị nhà cửa che chắn, hôm nay thời tiết lại rất đẹp, anh đoán xem… tay súng bắn tỉa ở hướng nào? Chỉ cần Tứ thiếu gia khẽ đụng vào tôi, lập tức sẽ vỡ đầu.”
Mạc Tang những tưởng Đường Tụng sẽ cười khi nghe cô nói vậy, nhưng lần này anh bất ngờ, gương mặt tỏ ra vô cùng thất vọng.
Chỉ là một trò đùa. Lẽ nào thật sự chỉ là… một trò đùa?
Mạc Tang đứng yên, tâm trí như bay đâu mất. Sáng sớm hơi sương lành lạnh, ánh sáng hiền hòa. Đường Tụng lặng lẽ nhìn cô một lúc, thuộc hạ của anh đứng sau lưng, có người rút súng theo dõi xung quanh, lo lắng bị phục kích nên bước tới khuyên anh rời đi.
Đường Tụng bỗng nhíu mày, Mạc Tang vô tình nhìn vào bàn tay phải của anh, chắc chắn nó đã bị thương. Anh khẽ cử động, từng vệt đỏ thấm qua lớp băng gạc.
“Thiếu gia!”
Đường Tụng thở sâu, cuối cùng không làm gì, đưa tay trái ngăn vệ sĩ, động tác rất mạnh khiến mấy thuộc hạ của anh vội vã lùi ra sau.
Mạc Tang tiếp tục khiêu khích: “Anh đang tức giận?” Cô rút dao nhấn vào người anh, lúc này còn mong anh có thể điềm nhiên?
Cô nghĩ mình đáng chết.
Trò đùa kết thúc. Lần này, Đường Tụng thực sự chuẩn bị rời đi.
Anh quay lưng về phía cô, vịn vào cửa xe, ho lên từng cơn. Dường như cảm xúc đột nhiên dồn đến khiến anh mất kiểm soát, chẳng thể che giấu điều gì.
Mạc Tang bất giác không thể tiếp tục kìm nén, chỉ muốn lập tức chạy lên hỏi anh có ổn không nhưng bị đám người ngăn lại.
Thuộc hạ của Đường Tụng nhận ra có nguy hiểm, mũi súng nhất loạt nhằm về phía Mạc Tang, đề phòng cô lại có hành động uy hiếp. Một lúc sau, Đường Tụng mở cửa xe khi cơn ho tạm dứt, anh quay đầu nhìn cô bảo: “Em nói hay lắm, có tiến bộ.”
Mạc Tang muốn phản bác sự tự đại vô ích của Đường Tụng, định nói gì đó để chứng tỏ những lời nói ban nãy hoàn toàn là sự thật, nhưng chưa kịp cất lời, Đường Tụng đã bảo: “Anh rất thất vọng, Mạc Tang, anh không biết phải làm thế nào thì em mới tin anh.”
Nói rồi, Đường Tụng ngước mắt liếc nhìn tầng cao nhất của căn chung cư xa xa. Lớp sương rất mỏng buổi sáng sớm đã hoàn toàn tan biến theo gió, trong nắng mai, mọi hình hài mờ ảo giờ đều rõ nét.
Đường Tụng ngồi vào xe, không do dự, không biện bạch cũng không hỏi thêm điều gì.
Mạc Tang đứng trân trân nhìn anh, cho tới khi xe vụt đi, cô không thể đứng vững, sụp xuống, ngồi bất động trên làn đường vắng vẻ.
Một lúc rất lâu sau, đường phố lác đác xuất hiện người đi làm. Mạc Tang vẫn ngồi sụp giữa đường, vài người tốt bụng chạy lại hỏi cô có cần giúp đỡ. Mạc Tang lắc đầu song không đủ sức đứng dậy, cứng cỏi bảo mọi người để cô một mình.
Con đường màu xám nhạt chạy dài tít tắp, cô nhìn xa xăm cho tới khi không thể nhìn thấy gì nữa.
Rồi phía sau cô vang lên tiếng huýt sáo. K đội chiếc mũ gần như che kín mặt, tay xách túi đựng đàn Cello, Thủng thẳng tiến lại gần. Dường như hắn rất mãn nguyện, khói thuốc phì ra từng hồi từ mũi. “Để vỗ về em… em yêu… anh đã không khử tên đó như theo thương lượng, anh cả hắn có lẽ sẽ tức giận vì điều này. Ba tiếng sau có chuyến tàu, chúng ta buộc phải rời khỏi đây”, K vừa hút thuốc vừa nhìn cô nói.
Sau đó, với một cánh tay, hắn bóp cổ Mạc Tang, ép cô đứng dậy. Mạc Tang vốn không định phản ứng nhưng cảm thấy đau vì bị bóp cổ nên giãy giụa. Cô đưa tay túm chặt cổ áo một cách vô thức, nhất quyết ghì chặt ngực mình.
K có chút nghi ngờ, dùng lực đẩy tay Mạc Tang để xem rốt cục trên ngực cô có gì. Mạc Tang càng vung tay vung chân kịch liệt hơn. K khống chế cô, kéo cổ áo ra nhưng không thấy gì, tất cả chỉ là thói quen từ trong tiềm thức của Mạc Tang.
K cười gằn, giữa bao con mắt hiếu kỳ của người đi đường, hắn hôn vào phần xương cổ đang run lên của Mạc Tang. Dường như còn muốn cô đau đớn hơn, hắn hôn hít, cắn vào phần da ngực khiến Mạc Tang như vỡ vụn, “Đừng!”
K ôm Mạc Tang như mười năm trước. Lúc mới mua cô về, hắn cười khàn đầy ẩn ý. Lần này, hắn một lần nữa đưa cô đi, “Con mèo nhỏ của anh, về với anh thôi. Em mới nói vài câu như thế mà hắn đã bỏ mặc em rồi.”
Mạc Tang run lên lẩy bẩy nhưng K không chịu buông tha, hắn thong thả nói: “Hắn vẫn chưa biết trước đây em có bao nhiêu người nhỉ? Em mang thai đứa bé đó, đến bản thân em còn chẳng rõ gã nào mới là tác giả cái thai… Nếu Đường Tụng biết được chuyện đó, hắn có chê em bẩn thỉu? Anh nghe nói chàng thiếu gia họ Đường này mắc bệnh sạch sẽ. Làm sao anh nỡ lòng để hắn khiến em bị tổn thương… em yêu.”
“Im đi!” Mạc Tang thét lớn, nhưng K cười, đưa tay bịt miệng cô.
So với DiệpThành, bầu trời ở đây đẹp gấp nghìn vạn lần.
Mắt Mạc Tang ráo hoảnh, lòng bộn bề nhìn lên bầu trời đầy nắng của Zurich, “K, đáng lẽ ba năm trước anh nên nhắm chuẩn một chút.”
Trận nổ đó từng là cơn ác mộng dai dẳng đeo bám cô suốt chặng đường chạy trốn, cô bao lần toát mồ hôi lạnh sau mỗi cơn mê.
Không biết từ lúc nào cô có dũng khí thoát khỏi ác mộng đó? Giờ đây, nhìn khung cảnh rõ ràng sắc nét trước mặt, cô không ngờ lại có ngày mình tình nguyện sống trong cơn ác mộng đó.
Giá như lần đó bị bắn chết thì tốt biết bao.
Cô đang bị báo ứng.
Khoang tàu chở hàng lắc lư mạnh, chẳng có cửa sổ. Mạc Tang thu người ngồi một góc, K ở một góc khác lắp đạn, nhận được cuộc gọi bảo mật: “Thằng oắt đó ra khỏi nhà rồi hả? Cũng tốt, theo dõi hắn thì sẽ tìm được tung tích Daisy.”
Mạc Tang ngẩng đầu nhìn về chỗ K, hắn mau chóng dừng cuộc gọi. Cô bảo hắn: “Anh đừng ép buộc Daisy.”
“Ép buộc? Anh chưa từng ép buộc cô ta”, K vừa nói vừa rút tai nghe xuống, tâm trạng có vẻ rất tốt. “Từ nhỏ đến lớn, anh ép buộc Daisy chuyện gì? Cô ta hưởng thụ cuộc sống mà anh mang lại, cô ta cần đàn ông và ham hố những ngày tháng tiêu tiền như nước. Đó là con đường cô ta chọn.”
“Tôi nói là bây giờ anh hãy tha cho Daisy! Tôi đã theo anh rồi… thì hãy buông tha cô ấy.” Mạc Tang bỗng không thể nói thêm được nữa, nhớ tới ánh mắt khi Daisy nhắc tới Lục Viễn Kha. Đã rất lâu rồi chẳng ai thấy được ánh mắt đó của cô nàng Hồ Điệp.
Cả hai đều mắc sai lầm giống nhau. Mạc Tang hiểu lòng đau thế nào khi phải nói dối người mình yêu. Cô không thể để Daisy bị thiêu chết trong lò lửa.
Còn K phá lên cười, tay vân vê linh kiện súng, nhìn Mạc Tang dưới bóng điện chòng chành, “Thằng oắt si mê Daisy bị nhốt, bây giờ đã bỏ trốn… Hắn là đứa con duy nhất của nhà Lục tướng quân. Nếu anh không nghĩ cách sai người đưa Daisy về, ai có thể đảm bảo là Lục gia không làm hại cô ta? Họ có thể cho phép hạng đang bà như Daisy về làm chủ quán xuyến trong gia đình không?”
“Anh đã có được Tuyết Sơn Chi Lệ, cấp trên sẽ chẳng ai làm khó anh nữa, tại sao cứ phải ép buộc Daisy? Cho dù trở lại, cô ấy có thể giúp anh kiếm được bao nhiêu tiền? Daisy là… là phụ nữ, rồi sẽ có ngày không thể…”
Càng nói Mạc Tang càng xúc động, K đang cười, nét mặt bỗng nhiên thay đổi. Hắn giận dữ ném linh kiện súng vào thành sắt khoang tàu phát ra tiếng động lớn. Mạc Tang ngưng bặt, hắn gầm gừ bảo cô im mồm. “Dù già đi, chết đi, cô ta vẫn là người của ta! Không ai được phép phản bội ta! Cô không được, Daisy cũng không được!” Hắn gào lên như điên dại, may là khoang tàu đóng kín.
Mạc Tang bình tĩnh lại, trở về góc của mình, không nói thêm gì nữa. Cô đưa mắt nhìn K đang hung hăng ném đồ vật, điên cuồng tìm bật lửa, châm thuốc.
Một lúc lâu sau, cô mở lời: “K, anh điên rồi, ngày trước anh không như thế này.”
Dưới ánh điện mập mờ, gương mặt hắn vô cùng đểu giả. Khói thuốc phì ra liên hồi, không lâu sau đã ngập tràn toàn bộ khoang tàu. K cười quái dị, “Ta điên từ lâu rồi, từ lúc cô chửa hoang ta đã điên rồi! Mạc Tang, ta không cho cô được thì cô đi tìm bên ngoài, các người đều như thế… lũ điếm các người!” Hắn giận dữ giơ đầu thuốc lá tiến về phía Mạc Tang, cô lùi ra sau theo phản xạ nhưng bị hắn vặn tay, ánh mắt nhìn cô vô cùng dữ tợn, “Ai là người nuôi cô lớn hả! Đồ đê tiện! Dám phản bội ta!”
Mạc Tang nhìn ánh mắt điên cuồng của K, biết hắn đã mất lý trí nên không kích động nữa. Cô nhịn một nước, để mặc hắn chửi bới. Dần dần, K thôi gào thét, trở lại bình thường, hắn ngồi xuống cạnh cô, vừa hút thuốc vừa rên rỉ một điệu nhạc.
Khoang tàu liên tục lắc lư, bóng đèn treo ở trên cũng bị đưa đi đẩy lại. Trong cảnh chòng chành này, Mạc Tang cười tự chế giễu bản thân. Đây chính là cuộc sống nửa đời còn lại của cô. Bên cạnh là người thân, huynh trưởng của cô, là kẻ điên mà cô yêu từ thời thiếu nữ ngây dại.
Cô sẽ theo hắn, tiếp tục quãng đời gian nan dập vùi, nay đây mai đó, tiếp tục trốn trong bóng tối, nhận nhiệm vụ để kiếm tiền. Cô sẽ không từ thủ đoạn, đóng kịch, lừa gạt để mưu sinh, rồi cuối cùng một ngày lật thuyền và chết ở bến bờ nào đó. Đây chính là cuộc sống mà số mệnh đã định đoạt cho cô.
Mạc Tang nhắm mắt mà không dám ngủ.
Cô sợ sẽ gặp Đường Tụng trong mơ.
Vì gặp Đường Tụng, Mạc Tang ngày càng không thể chịu đựng được cuộc sống quen thuộc với cô suốt hơn hai mươi năm qua. Cho đến khi trở lại cuộc sống đó, cô mới hiểu ra rằng, chỉ sau khoảng thời gian một cơn mưa, cô đã bị sự chiều chuộng của Đường Tụng làm cho hư người.
Sự mềm mỏng, nhường nhịn của anh khiến cô biết mơ mộng hão huyền. Thậm chí khi từ biệt anh, cô vẫn đang mơ. Chỉ cần Đường Tụng nói câu không tin, cô sẽ lên xe đi cùng anh. Rất có thể kẻ sau lưng nổ súng, cô sẽ kéo anh cùng xuống địa ngục, chết bên nhau.
Nhưng lần này thực sự cô đã quá đà, khiến anh không thể nhún nhường.
Nếu so sánh mức độ ích kỷ, cô luôn thắng Đường Tụng.
Ngày qua, đêm tới, rồi cả đêm cứ thế trôi, trời lại sắp sáng.
Mạc Tang nghĩ miên man trong đầu, K đi đi lại lại bên cạnh, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác. Chỉ sau một lúc, khoang tàu ngập ngụa khói thuốc khiến Mạc Tang ngột thở không thể ngồi yên. Cô ngăn K châm thêm thuốc, song hắn không thèm đếm xỉa.
Mạc Tang đành để mặc, quay người đi, K lại nhận được cuộc gọi, nhanh chóng đeo tai nghe, liên tục cười nhếch mép.
Cô hơi căng thẳng, dò hỏi hắn: “K?”
“Sau đó? Sau đó mà còn để tao phải dạy chúng mày hả? Theo dõi thằng oắt đó và tìm bằng được Daisy, mang cô ta về đây! Nếu ả nhất quyết không chịu về…”
“Không! K! Đó là Daisy!” Mạc Tang chạy lại ngăn K, trong lúc vùng vằng, K gí đầu thuốc là vào cổ tay cô. Mạc Tang kêu lên một tiếng, bịt lấy cổ tay, bị K đạp ra. Hắn lạnh lùng nhìn người nằm sõng soài trên nền rồi nói vào tai nghe: “Thì cứ việc trừ khử cô ta.”
Khi câu nói đó được buông ra, Diệp Thành xa xôi đang là đêm khuya.
Điện thắp sáng trong cô nhi viện ở vùng ngoại ô. Mấy người tình nguyện đã thu xếp xong đồ đạc, chào viện trưởng rồi cùng nhau ra cổng.
Họ từ biệt nhau ở ngã rẽ. Đây là những người tốt bụng, dành thời gian cuối tuần rảnh rỗi tới giúp đỡ cô nhi viện. Họ vốn không hề quen biết nhưng đều đến đây làm từ thiện vào dịp cuối tuần nên thường trò chuyện, sau đó trở nên thân quen.
Một cô gái luôn mặc váy dài, tính cách rất kín đáo. Vẫn như mọi hôm, cô đội mũ che đến nửa khuôn mặt. Không mặn mà cũng chẳng lạnh nhạt, cô tạm biệt những người bạn, một mình đi về nhà. Cô sống cách đó không xa, chỉ qua hai con đường, đó là một căn nhà bình thường ở ngoại ô.
“Ai dà, cũng không biết cô ấy sống với ai, khu đó vắng vẻ quá, còn chẳng có tuyến xe bus nào ngang qua, vậy mà chẳng ai tới đón cô ấy.”
“Ừ, lạ thật, cô ấy đẹp quá, chắc là lấy chồng rồi nên mới thích trẻ con như thế. Hay là… cô ấy không sinh nở được nên mâu thuẫn với chồng?”
Rất nhiều lời bàn tán suy diễn.
Daisy vốn đã quen với điều đó. Cô rẽ vào con đường mà mấy người bạn kia chẳng thể trông thấy mình, rút một điếu thuốc dành cho nữ, châm lửa hút rất điệu nghệ. Sau đó bỗng nhớ ra điều gì, vội vứt điếu thuốc đi.
Lại một ngày trôi qua, cô sống ở đây, cố gắng quên đi quá khứ nhưng không biết tương lai sẽ làm gì. Người đàn ông bồng bột kia đã về với gia đình, có lẽ bình an vô sự. Cho dù sau này anh có gặp chuyện gì thì cũng chẳng can hệ tới cô.
Nhưng cô vẫn không thể rời khỏi Diệp Thành, rốt cục là vì sao?
Con đường vốn vắng vẻ, heo hút, tiểu khu này lại mới được xây dựng, người dọn đến còn chưa nhiều. Từ sẩm tối ở đây đã chẳng có bóng dáng ai, huống hồ giờ đã là gần nửa đêm.
Phụ nữ dám một mình đi vào con đường này, chỉ có thể là Daisy.
Cô bắt đầu nghĩ ngợi miên man, nhớ đến những tình huống mà mấy người bạn kia suy diễn, sau đó lại tự hỏi tại sao mình ở đây. Cuối cùng cô vứt bao thuốc lá, quyết định sáng mai rời khỏi Diệp Thành.
Tất cả những suy nghĩ đó chỉ xuất hiện trong chốc lát, quyết định rời khỏi Diệp Thành cũng đến rất nhanh. Daisy rút di động chuẩn bị lên mạng xem chuyến xe, đang cúi đầu nhìn màn hình, bỗng cảm thấy có gì lạ sau lưng.
Có người đang theo dõi cô.