Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tình Yêu Của Chúng Ta
  3. Chương 10
Trước /105 Sau

Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 10: Không phải sự nhiệt tình nào cũng đều có người quý trọng.

Nghiêm Cẩn đang ôm lấy Nghiêm Luân trò chuyện thân mật, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Anh đi mở cửa." Nghiêm Cẩn buông Nghiêm Luân ra, lại đưa tay ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cậu rồi mới xoay người đi ra mở cửa.

"Mẹ! Thiệu Nhiên?!" Nghiêm Cẩn mở cửa, nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên đứng phía sau lưng Hạ Khả Tâm, Nghiêm Cẩn có chút ngạc nhiên, nhướng mày.

"Hôm nay không phải Tiểu Luân từ trường học trở về sao? Mẹ gọi Thiệu Nhiên tới cùng nhà mình ăn cơm tối. Tiểu Luân, mau lại đây cho mẹ nhìn kỹ con nào, một tuần nay không được gặp con, mẹ nhớ con muốn chết luôn." Hạ Khả Tâm giải thích cho Nghiêm Cẩn một câu, nghiêng đầu vẻ mặt tươi cười hướng về phía Nghiêm Luân mở rộng hai tay.

"Mẹ ~" Nghiêm Luân làm nũng hô lên một tiếng, cái đầu nhỏ nhào vào trong lồng ngực người mẹ.

"Nghiêm Đổng không hoan nghênh tôi đến?!" Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy Hạ Khả Tâm và Nghiêm Luân ôm nhau, hướng về phía Nghiêm Cẩn cong cong khóe miệng, lộ ra tia tươi cười ái muội.

"Không có, vào đi." Nghiêm Cẩn biểu tình lãnh đạm đáp lời, nghiêng người để Hạ Thiệu Nhiên đi vào nhà, sau đó đóng cửa lại.

Vẻ lãnh đạm của Nghiêm Cẩn khiến cho Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy không thú vị, đưa tay sờ sờ sóng mũi.

"Thiệu Nhiên ca." Nghiêm Luân sau khi cùng mẹ thân thiết xong thì đi đến trước mặt Hạ Thiệu Nhiên ngọt ngào gọi một tiếng.

"Lâu lắm rồi không thấy, Tiểu Luân cao hơn trước rồi." Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu tủm tỉm cười nhìn Nghiêm Luân. Trước kia tuy rằng Hạ Thiệu Nhiên không thể nào thân cận được với Hạ Khả Tâm, nhưng bởi vì Nghiêm Cẩn thương yêu Nghiêm Luân, Hạ Thiệu Nhiên cũng nhiệt tình đối xử với Nghiêm Luân giống như em trai ruột. Nhưng từ sau khi biết tình cảm Nghiêm Cẩn đối với Nghiêm Luân, Hạ Thiệu Nhiên làm sao có thể không ghét Nghiêm Luân cho được, dĩ nhiên không còn có tình cảm anh em gì nữa cả, thậm chí căn bản là không muốn nhìn thấy Nghiêm Luân, đặc biệt đối với dáng vẻ yêu thương sủng ái che chở của Nghiêm Cẩn dành cho Nghiêm Luân, Hạ Thiệu Nhiên càng cảm thấy ngứa mắt. Giống như bây giờ có bất đắc dĩ phải gặp mặt, Hạ Thiệu Nhiên cũng chỉ khách sáo nói vài câu với Nghiêm Luân cho có lệ thôi.

Đôi bên cứ mặc kệ chân tình hay giả ý mà trò chuyện qua lại mấy câu, chờ đến khi cha của Nghiêm Cẩn từ bên ngoài trở về, người nhà Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên bắt đầu ngồi vây quanh trước bàn ăn dùng bữa cơm tối.

Một nữ cường nhân lại là tiểu thư nhà giàu quen sống sung túc như Hạ Khả Tâm dĩ nhiên sẽ không tự mình xuống bếp, trong nhà đã có bảo mẫu chuẩn bị xong bữa tối phong phú, đặc biệt bởi vì hôm nay Nghiêm Luân trở về nên có thêm nhiều hơn vài món ăn, một bàn tràn đầy mỹ thực, mọi người dùng bữa trong không khí hòa thuận vui vẻ.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn trên bàn ăn có một đĩa tôm luộc, hai mắt liền tỏa sáng. Từ nhỏ Hạ Thiệu Nhiên đã thích ăn tôm, nhưng mà thích ăn chứ không biết cách lột tôm. Lẽ ra tôm đã luộc chín thì rất dễ luộc, ngắt đầu ngắt đuôi là lớp vỏ ở giữa sẽ bong ra, nhưng mà Hạ Thiệu Nhiên ở phương diện này không có khiếu, mỗi một lần bóc tôm, một con tôm lớn đều bị cậu bóc cho tan nát. (Jian: kím thằng Ae mà học hỏi =)))))) )

Hạ Thiệu Nhiên tuy ánh mắt nhìn rất thèm thuồng, nhưng dù sao nơi này cũng là nhà người khác, không biết lột tôm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà làm cho khắp nơi trên bàn ăn đều là xác tôm lột hỏng thì đúng là rất mất mặt a. Cho nên Hạ Thiệu Nhiên nhỏ giọng nuốt xuống một chút nước miếng, ánh mắt thèm thuồng nhưng cũng chẳng dám không có mặt mũi mà đi gắp. Sau đó Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn của Nghiêm Luân đang hướng về phía dĩa tôm luộc đầy ắp.

"Tiểu Luân, muốn ăn tôm sao?! Đừng lộn xộn! Bị vỏ tôm cứng làm trầy ngón tay bây giờ, để anh lột giúp em." Nghiêm Cẩn lại đột nhiên vươn tay chắn lấy tay Nghiêm Luân thu về lại, gắp tôm vào trong chén của mình, bắt đầu giúp Nghiêm Luân lột tôm.

Hạ Thiệu Nhiên thu hồ ánh mắt lưu luyến của mình nơi dĩa tôm, cúi đầu giả bộ ăn cơm để che dấu biểu tình khổ sở trên mặt.

Khi còn nhỏ, có một lần Hạ Thiệu Nhiên đến tham dự một yến hội, trùng hợp Nghiêm Cẩn cũng có mặt, Hạ Thiệu Nhiên tự nhiên mặt dày mày dạn quấn lấy Nghiêm Cẩn, ngồi cùng chỗ với hắn. Trên bàn ăn có một dĩa tôm luộc mà Hạ Thiệu Nhiên thích ăn nhất, khi còn nhỏ, Hạ Thiệu Nhiên cũng không để bụng có mất mặt hay không, cầm con tôm lên bóc, bóc loạn một hồi, kết quả con tôm bị bóc vỡ thành mấy mảnh, con tôm tan nát đến mức không dám nhìn tới.

Nghiêm Cẩn ngồi bên cạnh nhìn thấy, nhịn không được mở miệng giễu cợt Hạ Thiệu Nhiên hai câu. Hạ Thiệu Nhiên liền bắt đầu quấn lấy Nghiêm Cẩn mè nheo nói mình thích ăn tôm đến cỡ nào, một hai đòi hắn phải lột cho mình một con tôm, Nghiêm Cẩn bị đòi đến phát phiền, không còn cách nào khác, đành phải bóc một con tôm ném vào trong chén của Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên trong lòng vui đến nở hoa, gắp con tôm mà Nghiêm Cẩn đã lột bỏ vào trong miệng tinh tế nhấm nuốt, cậu cảm thấy đây chính là món ăn ngon nhất mà cậu đã từng ăn.

Có lẽ Nghiêm Cẩn đã quên mất rằng cậu rất thích ăn tôm rồi, và nhất định cũng sẽ không nhớ rõ cậu không biết lột tôm, có lẽ hắn căn bản không hề để tâm tới nên không nhớ. Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy chén của Nghiêm Luân càng lúc càng nhiều tôm đã được bóc vỏ, trong lòng càng thêm khó chịu.

"Nghiêm Cẩn, con đừng chỉ lo cho Tiểu Luân chứ, nói thế nào Thiệu Nhiên cũng là khách nhà mình, con cũng lột giúp cho Tiểu Nhiên đi a." Hạ Khả Tâm ngồi bên tựa hồ như nhìn không được mà hảo tâm mở miệng nhắc nhở Nghiêm Cẩn.

"Cô, không sao đâu, con tự bóc được mà." Hạ Khả Tâm không nói thì không có chuyện gì, chứ đã nói rồi thì Hạ Thiệu Nhiên mới chợt nhận ra rằng, Nghiêm Cẩn với Nghiêm Luân mới là người một nhà, còn cậu cùng lắm cũng là người ngoài mà thôi.

"Đây, cho cậu." Nghiêm Cẩn đem con tôm đã lột gắp vào chén của Hạ Thiệu Nhiên.

"Cảm ơn" Hạ Thiệu Nhiên nhìn Nghiêm Cẩn khách sáo cười cười, gắp con tôm bỏ vào trong miệng. Món ăn năm đó cảm thấy ngon nhất, hiện tại ăn vào sao lại cảm thấy nhạt như nước ốc.

...........................................

P/s: Bạn Jian mới ngó chương sau mà không làm nổi nữa nên để bữa sau. Hai đứa này ngộ vãi lìn ấy, kiểu cứ xa lạ khách sáo với nhau, thế mà đang ở nhà có người lớn, em thụ đang ghen tức nên mới buông lời câu dẫn mấy câu, 3 giây sau hai đứa kéo nhau vào phòng chịch điên đảo hết mẹ nó 3 chương toàn H =)))) đm logic =)))))))))))))

Quảng cáo
Trước /105 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nghe Nói

Copyright © 2022 - MTruyện.net