Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 26: Càng ngày càng thêm yêu say đắm.
Bởi vì ngẫu nhiên gặp được Cố Phong, lại bị hắn bắt gặp chuyện hai người nắm tay nhau khiến cho Hạ Thiệu Nhiên trong lòng bất ổn, trên đường Nghiêm Cẩn lái xe đưa cậu đi dùng bữa, Hạ Thiệu Nhiên vẫn luôn cúi đầu im lặng không nói gì, bộ dạng tràn ngập tâm sự nặng nề. Trước kia Hạ Thiệu Nhiên luôn hoạt náo ầm ĩ khiến cho Nghiêm Cẩn lâu dần cảm thấy như một thói quen, đột nhiên cậu lại trầm mặc không nói gì, không khí trong xe trở nên ảm đạm ngột ngạt, Nghiêm Cẩn liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, cũng may hiện tại đang làm ban đêm, người đi trên đường không nhiều lắm, Nghiêm Cẩn thi thoảng bỏ lơ tay lái xoay đầu liếc mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên một cái, muốn cậu mở miệng nói một chút. Nếu như ngày thường, Hạ Thiệu Nhiên biết Nghiêm Cẩn vẫn luôn nhìn lén cậu, trong lòng khẳng định sẽ vui đến nở hoa. Nhưng hôm nay Hạ Thiệu Nhiên vẫn cứ luôn cúi thấp đầu, dáng vẻ như mang tâm sự nặng nề, căn bản là không chú ý đến ánh nhìn của Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn không vui nhíu nhíu mi, trong lòng lại đột nhiên có chút oán trách Cố Phong, đều là do sự xuất hiện của hắn đã phá hủy tâm trạng vui vẻ lúc nãy của Hạ Thiệu Nhiên.
Tới quán ăn nhỏ kia, hai người vẫn ngồi vào vị trí cũ giống như hôm qua, sau khi đồ ăn được mang lên hết, Nghiêm Cẩn nhìn Hạ Thiệu Nhiên vẫn ủ rũ như vậy, ăn cơm cũng không được cao hứng phấn khởi giống như ngày hôm qua, liền chủ động gắp chút đồ ăn vào trong chén của cậu.
Hạ Thiệu Nhiên thấy Nghiêm Cẩn không chỉ gắp đồ ăn cho cậu, mà còn tươi cười với cậu, thậm chí bên trong nụ cười kia còn ẩn chứa ý vị sủng nịch, cả người vui vẻ cao hứng trở lại sắp muốn nhảy tưng lên ngay tại chỗ ngồi, món đồ ăn kia trong mắt liền trở thành thức ăn ngon nhất thế giới.
Hạ Thiệu Nhiên ăm xong thì không để Nghiêm Cẩn gắp đồ ăn cho mình mà ngược lại, cậu gắp đồ ăn vào trong chén Nghiêm Cẩn, sau đó chăm chú nhìn Nghiêm Cẩn ăn xong, lại nhanh chóng tiếp tục gắp đồ ăn vào trong chén Nghiêm Cẩn, một hồi sau Hạ Thiệu Nhiên bỏ cả ăn mà cứ không ngừng gắp đồ ăn cho Nghiêm Cẩn.
"Cậu lo ăn phần cậu đi." Nghiêm Cẩn nhìn Hạ Thiệu Nhiên chỉ lo gắp đồ ăn cho mình, liền làm mặt lạnh nói một câu.
"A" Hạ Thiệu Nhiên lúc này mới dừng lại động tác gắp đồ ăn cho Nghiêm Cẩn, cúi đầu bắt đầu nỗ lực lùa cơm vào trong miệng.
Nghiêm Cẩn thấy Hạ Thiệu Nhiên chỉ toàn ăn cơm trắng, liền gắp đồ ăn lại vào trong chén của cậu.
"Cảm ơn" Hạ Thiệu Nhiên ngẩng đầu, hai mắt cười cong cong thành hình trăng non.
Nghiêm Cẩn thoáng giật mình, khắp khuôn mặt cũng giãn ra tràn ngập tươi cười. Không khí của bữa cơm chiều này so với ngày hôm qua còn tốt đẹp hơn, hôm qua hai người chỉ lo ăn, hôm nay lại liên tục gắp đồ ăn cho đối phương, xung quanh hai người bao phủ một bầu không khí ấm áp tốt đẹp. Chuyện Cố Phong lúc nãy đã sớm bị Hạ Thiệu Nhiên quên sạch sẽ không còn chút gì.
"No căng bụng! Giống như mang bầu luôn nè, bụng này chắc phải ba tháng luôn rồi." Cơm nước xong, Hạ Thiệu Nhiên lại giống như ngày hôm qua vuốt vuốt cái bụng nhỏ tròn trịa vui vẻ nói với Nghiêm Cẩn.
"Bệnh thần kinh!" Nghiêm Cẩn cũng giống ngày hôm qua mắng nhẹ một tiếng, bất quá ngày hôm qua ý cười trong mắt là chợt lóe lên, còn hôm nay trên mặt hiện lên tươi cười rõ ràng.
"Cẩn!" Hạ Thiệu Nhiên hai mắt sáng lấp lánh nhìn Nghiêm Cẩn.
"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi." Nét tươi cười trên mặt Nghiêm Cẩn càng sâu hơn một chút, vừa nói vừa đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.
"Ừ" Hạ Thiệu Nhiên cũng lập tức đứng lên, đi theo phía sau Nghiêm Cẩn rời khỏi quán ăn nhỏ.
Trên đường trở về, Hạ Thiệu Nhiên sợ ảnh hưởng đến Nghiêm Cẩn đang lái xe nên thôi không giả vờ xoa xoa cái bụng như đang mang thai nữa, để không ảnh hưởng đến sự tập trung lái xe của Nghiêm Cẩn mà vẫn khiến cả hai đều vui vẻ, Hạ Thiệu Nhiên thỉnh thoảng lại nói mấy câu đùa vui giảm bớt không khí buồn chán bên trong xe. Dù sao thì hai người cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, Hạ Thiệu Nhiên ít nhiều cũng biết được những sở thích của Nghiêm Cẩn, Hạ Thiệu Nhiên chỉ nói đến những đề tài mà Nghiêm Cẩn có hứng thú nói chuyện, nhìn thấy Nghiêm Cẩn ngẫu nhiên hỏi lại một câu hoặc cười gật đầu, Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy rất mỹ mãn.
Không quá ồn ào nhưu trước, bên tai chỉ có tiếng vọng của ngữ điệu ôn nhu, Nghiêm Cẩn ngẫu nhiên quay đầu, vô tình trông thấy hai mắt Hạ Thiệu Nhiên mang theo ý cười lấp lánh, cùng với tiếng nhạc nhẹ nhàng thư thái bên trong xe, tâm tình Nghiêm Cẩn bình yên mà vui vẻ, đột nhiên phát hiện, hóa ra ở bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên lại vui vẻ thư thái đến như thế.
Trước kia trong lòng Nghiêm Cẩn chỉ có khát vọng đối với Nghiêm Luân, chưa bao giờ chú ý nhiều đến Hạ Thiệu Nhiên ở bên cạnh, nhưng từ sau khi biết Hạ Thiệu Nhiên không màng đến sức khỏe của bản thân mà thay hắn đỡ rượu, chuyện đấy giống như một cục đã gõ vào khai mở tâm của Nghiêm Cẩn, sau đó chỉ là hơi lưu ý một chút, Nghiêm Cẩn liền phát hiện, hóa ra Hạ Thiệu Nhiên lại đối với hắn tốt như vậy. Ngẫu nhiên một câu nói quan tâm hoặc lại một động tác tử tế nào đó của hắn cũng khiến cho Hạ Thiệu Nhiên cảm động vui sướng như đứa trẻ. Vì thế, Nghiêm Cẩn lại càng nhận ra rằng, hóa ra, tình cảm của Hạ Thiệu Nhiên đối với hắn lại sâu đến như thế. Điều Nghiêm Cẩn biết ngày càng nhiều, vị trí của Hạ Thiệu Nhiên ở trong lòng hắn cũng trở nên ngày càng sâu.