Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 30: Nơi đầu ngọn sóng gió.
"Cố thiếu..... à không...Cố.... Cố.... Phong....." Hạ Thiệu Nhiên sau khi nói xong mục đích cậu đến tìm Cố Phong thì thấp thỏm bất an nhìn Cố Phong ngồi phía đối diện vẻ mặt cười cười không rõ ý.
"Thiệu Nhiên, điều kiện cậu đưa ra quả thực là không tồi. Nhưng trước đó, biểu ca của cậu cũng đã đến tìm tôi, điều kiện hắn đưa ra càng hấp dẫn hơn." Ngón tay Cố Phong tùy tiện gõ gõ trên mặt bàn, thoạt nhìn bộ dáng hờ hững không hề chú tâm, tựa hồ đối với những điều kiện ưu đãi mà Hạ Thiệu Nhiên đưa ra cũng không cảm thấy có hứng thú.
"Không.... không sao đâu, làm ăn buôn bán vốn dĩ nên lấy lợi ích làm trọng." Hạ Thiệu Nhiên vừa nghe Cố Phong nói những lời này, liền biết chính mình không có hy vọng, cực kỳ miễn cưỡng cười cười.
"Thực ra mà nói, Cố thị cũng không để ý đến chút lợi ích kia, riêng tôi thì coi trọng đối tượng hợp tác hơn, người này đến cùng có xứng đáng làm đối tượng hợp tác của Cố thị hay không. Biểu ca của cậu trước đó cũng có chút hiểu biết tình huống, năng lực cá nhân không tồi, nhưng là kẻ ích kỷ lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn ngoan độc, để vượt lên phía trước mà ở Hạ thị đối với anh em ruột thịt của chính mình đều không lưu lại chút con đường sống nào. Loại người này ngay cả tình thân thủ túc cũng không màng đến, huống gì là người ngoài như tôi làm sao dám cùng hắn hợp tác. Thiệu Nhiên, tôi nói như vậy không làm cậu khó xử chứ?" Cố Phong chậm rãi nói, tỏ vẻ cũng không muốn hợp tác với biểu ca của Hạ Thiệu Nhiên.
"Không sao cả." Hạ Thiệu Nhiên nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tuy rằng cậu với biểu ca cũng không thân thiết gì mấy, nhưng nói thế nào thì cũng là người thân của mình, bị Cổ Phong thẳng thắn phê bình như vậy, Hạ Thiệu Nhiên vẫn là có chút không được tự nhiên.
"Thiệu Nhiên, tôi với cậu cũng chưa tiếp xúc nhiều, nhưng nhìn thấy cậu có thể giúp Nghiêm Cẩn uống rượu thay đến nôn ra, đối xử với bằng hữu đã chân thành như vậy, có lẽ đối với người khác cũng không đến nỗi tệ, ít nhất cũng là một đối tượng hợp tác khiến người ta cảm thấy an tâm. Cho nên, sau khi cân nhắc thiệt hơn thì tôi vẫn là quyết định cùng cậu hợp tác." Cố Phong đứng lên, vẻ mặt tươi cười vươn tay đến trước Hạ Thiệu Nhiên.
"Cố thiếu.... à không không....Cố Phong... cảm ơn anh!" Hạ Thiệu Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới Cố Phong sẽ đáp ứng cùng hợp tác với cậu, bởi vì kinh hỉ ngoài dự kiến khiến cho cậu kích động đến nói năng lộn xộn, vội vàng đứng lên đưa hai tay bắt lấy tay Cố Phong, trong lòng vì quá cao hứng nên cũng không chú ý vào lời Cố Phong nhắc đến chuyện cậu với Nghiêm Cẩn.
"Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!" Cố Phong nhìn tay mình bị Hạ Thiệu Nhiên cầm chặt lấy, vẻ tươi cười trên mặt càng trở nên sâu hơn.
"Nhất định rồi! Nhất định rồi.....A! Thật xin lỗi!" Hạ Thiệu Nhiên cao hứng lặp lại, mãi một lúc lâu mới nhận ra rằng tay mình đang nắm chặt lấy tay Cố Phong hoài không bỏ ra, cảm thấy chính mình thật thất lễ, Hạ Thiệu Nhiên lập tức mở miệng xin lỗi và cũng buông lỏng tay Cố Phong ra.
"Không sao." Cố Phong thu hồi tay, tỏ vẻ không ngại lắc đầu.
Lúc sau, hai người bàn chi tiết rõ hơn về vấn đề hợp tác, mắt nhìn đã thấy đến giờ giữa trưa, Hạ Thiệu Nhiên đưa ra lời mời Cố Phong ăn cơm, không khéo là Cố Phong đã có hẹn với người khác, chỉ có thể uyển chuyển từ chối Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên thấy thế cũng không cố nài ép, liền xin phép cáo từ Cố Phong. Cố Phong tự mình đưa Hạ Thiệu Nhiên ra khỏi văn phòng, đi ngang qua chỗ cô thư ký khi nãy, Cố Phong còn cố ý dặn dò nói, về sau bất kể hắn đang làm cái gì, chỉ cần Hạ Thiệu Nhiên tới liền phải thông báo.
Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy Cố Phong coi trọng một đối đối tượng hợp tác như mình đến vậy, trong lòng tự nhiên vô cùng cao hứng vạn phần, cảm thấy khẳng định có thể cùng Cố Phong hợp tác thuận lợi, Hạ Thiệu Nhiên nghĩ tới chuyện nếu có thể cùng Cố Thị hợp tác tốt thì về sau sẽ không cần phiền phức nhờ đến Nghiêm Cẩn nữa, hay những khi ở chung với Nghiêm Cẩn cũng sẽ không cần phải đề cập đến chuyện ở Hạ thị. Về sau cậu có thể đối xử tốt hơn với Nghiêm Cẩn một cách đơn thuần không tư lợi, nói không chừng sẽ khiến cho Nghiêm Cẩn cảm động giống như chuyện cậu đã đỡ rượu giúp hắn, và rồi Nghiêm Cẩn đối xử với cậu sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn.
Hạ Thiệu Nhiên càng nghĩ càng cao hứng, tâm tình sung sướng về tới Hạ Thị.
Buổi chiều, công ty có một cuộc họp thường xuyên giữa các trưởng ban phụ trách bộ phận, Hạ Thiệu Nhiên trực tiếp đi thẳng đến phòng họp, tất cả đa số đều là đám người thân thích trong gia tộc, không ai có phản ứng gì, mọi người đều đang chờ Hạ lão gia tới bắt đầu cuộc họp.
Hạ lão gia vừa đến, mọi người lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại. Sau khi hội nghị bắt đầu, đầu tiên là các trưởng bộ phận báo cáo tổng quát tình hình công tác, sau đó đến Hạ lão gia răn dạy chỉ điểm vài câu.
"Thiệu Nhiên, nghe nói hôm nay cháu đã đến Cố thị?" Hạ lão gia nói xong chuyện công tác, đột nhiên nghiêng đầu hỏi Hạ Thiệu Nhiên một câu, Hạ Thiệu Nhiên cũng là trưởng một bộ phận, một buổi sáng cũng không thể vô duyên vô cớ đi ra ngoài, cậu có nói qua với trợ lý của mình một tiếng, không nghĩ nhanh như vậy đã truyền đến tai Hạ lão gia. Xem ra Hạ lão gia đối với tất cả mọi cử chỉ hành động của đám con cháu nhà mình đều nắm rõ như trong lòng bàn tay.
"Vâng ạ" Hạ Thiệu Nhiên lập tức cung kính đáp.
"Thế nào"" Hạ lão gia truy vấn nói.
"Bởi vì đây là lần đầu gặp mặt, Cố tổng lại còn có chuyện khác thế nên chỉ là tùy tiện nói chuyện vài câu mà thôi." Xung quanh là một đám thân nhân đang nhìn chằm chằm vào như hổ rình mồi, vậy nên Hạ Thiệu Nhiên chỉ nói qua loa một chút. Nhưng chỉ một câu như vậy thôi cũng đủ đến khiến cho vị biểu ca mà Cố Phong đã nhắc đến trong ánh mắt như nổi lửa lên, giống như Hạ Thiệu Nhiên đã nẫng tay trên của hắn vậy.
"Không vội, không vội, cứ từ từ. Cháu cùng Nghiêm Thị đã hợp tác rất tốt, hiện tại nếu có thể bắt tay được với Cố Thị.... Thiệu Nhiên, cố gắng lên, ông quả thực rất xem trọng cháu." Hạ lão gia hướng về phía Hạ Thiệu Nhiên lộ ra tươi cười tán dương.
Những lời này của Hạ lão gia khiến cho những người khác trong phòng họp ngay lập tức đều khẩn trương lên, sôi nổi phỏng đoán xem cái gọi là "Xem trọng" có phải ý muốn nói Hạ lão gia đã định đem Hạ thị giao cho Hạ Thiệu Nhiên hay không? Trong nháy mắt liền hiện lên những cái nhìn đầy hâm mộ, ao ức, hoặc ganh ghét, oán hận, đều tập trung hướng về phía Hạ Thiệu Nhiên.
"Được rồi, không còn chuyện gì khác, tan họp đi." Hạ lão gia không quan tâm đến đám con cháu trong phòng đang lục đục với nhau, xua tay một cái từ trên chỗ ngồi đứng lên rời khỏi phòng họp.