Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 40: Sinh nhật.
Nghiêm Cẩn đúng là đã dựa theo ý của Nghiêm Luân mà tổ chức một buổi party sinh nhật long trọng.
Nghiêm Cẩn tính cách lãnh đạm, luôn luôn là người khá khép kín, những lần sinh nhật trước đều là lặng yên không một tiếng động, lúc này đây lại tổ chức một buổi party sinh nhật công khai đã khiến cho rất nhiều người tò mò, đương nhiên càng có nhiều người muốn nhân cơ hội này nịnh bợ Nghiêm gia một chút. Một yến hội lớn như vậy điểm mặt những người trong xã hội thượng lưu, vô cùng rộn ràng náo nhiệt.
Hạ Thiệu Nhiên dĩ nhiên cũng đến tham gia tiệc sinh nhật của Nghiêm Cẩn, chỉ là chủ nhân kiêm ngôi sao của bữa tiệc, Nghiêm Cẩn ngày thường tuy rằng không thích xã giao, nhưng vào những lúc này bất luận thế nào đi nữa cũng phải giữ lễ nghĩa của người chủ tiệc, Nghiêm Cẩn bận rộn tiếp chuyện những khách nhân đến chúc mừng liên tục không ngớt, Hạ Thiệu Nhiên rất khó tìm được cơ hội nói chuyện riêng với hắn.
Đại sảnh náo nhiệt yến hội, từng nhóm đại quan quý nhân danh hoãn thục nữ xã hội thượng lưu cùng nhau trò chuyện vui vẻ, ăn uống linh đình, đột nhiên ánh đèn lớn giữa yến hội phụt tắt, lúc mọi người còn đang chưa hết kinh hoảng, một khúc nhạc dương cầm du dương thánh thót ở trên khán đài yến hội vang lên.
Những vị khách lúc mới tới cũng thấy được trên khán đài là một cây đàn dương cầm màu đen, nhưng cũng không ai quá để ý đến. Tiệc sinh nhật mà, mời một nghệ sĩ đàn dương cầm đến góp vui cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng đến bây giờ thì mọi người đều cảm thấy có gì đó kỳ quái, có lẽ vấn đề là ở tiếng đàn, tuy rằng tiếng đàn dễ nghe nhưng người đàn dương cầm không thể xem là có trình độ hàng đầu. Điểm mấu chốt đó là người đàn dương cầm này là ai? Người như Nghiêm Cẩn tuyệt đối không thể nào chỉ vì một nghệ sĩ dương cầm bình thường mà làm chuyện tắt đèn phô trương như vậy được.
Trong lúc mọi người còn đang chìm trong tò mò suy đoán, rốt cuộc khúc đàn đã kết thúc, ánh đèn yến hội lại lần nữa sáng lên. Đôi mắt tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía đặt cây đàn dương cầm.
"Cẩn ca ca, sinh nhật vui vẻ!" Nghiêm Luân từ chỗ ngồi đàn dương cầm nhanh chóng chạy về phía Nghiêm Cẩn đang đứng ở trung tâm hội trường.
"Tay em có đau không?" Nghiêm Cẩn đỡ lấy Nghiêm Luân đang chạy tới, thật cẩn thận kéo tay cậu kỹ lưỡng quan sát. Nghiêm Luân nói có như thế nào cũng muốn đàn một khúc nhạc làm quà sinh nhật tặng cho Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn lo lắng miệng vết thương trên tay cậu vừa mới khép lại, nhưng không thể lay chuyển ý nghĩ của Nghiêm Luân được. Hiện tại Nghiêm Luân vừa mới đàn xong, Nghiêm Cẩn liền vội vàng lo lắng xem xét xem tay cậu có vấn đề gì hay không.
"Không đau!" Nghiêm Luân giòn tan vui vẻ đáp lại một câu, đưa tay ngoan ngoãn để cho Nghiêm Cẩn dò xét.
Sau khi Nghiêm Cẩn xác nhận tay Nghiêm Luân thật sự không có việc gì mới yên tâm, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Luân, trên mặt đều là sủng nịch tươi cười.
Lúc này tất cả mọi người trong yến hội mới như bừng tỉnh ngộ, giống tổ ong vỡ tất cả đều đi nhanh đến trước mặt Nghiêm Luân Nghiêm Cẩn, trong miệng không ngừng tuôn ra những lời ca ngợi tán tụng. Nào là cầm nghệ của Nghiêm Luân tinh vi xuất sắc như thế nào, cái gì mà dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, cái gì mà có thể nghe được tiếng đàn êm tai như vậy thật là sống không uổng kiếp này.
Vốn dĩ Nghiêm Cẩn rất chán ghét loại xã giao dối trá nịnh bợ như thế này, nhưng bởi vì người cần được khích lệ chính là Nghiêm Luân, là bảo bối mình dưỡng từ nhỏ, ngược lại trong lòng hắn cảm thấy có chút tự hào, ngay cả biểu tình lãnh đạm trên mặt ngày thường bây giờ cũng lộ ra nét cười nhàn nhạt.
Tuy rằng mọi người đều biết Nghiêm Cẩn và Nghiêm Luân không phải anh em ruột thịt, nhưng chỉ riêng chuyện vừa rồi Nghiêm Cẩn tắt đèn khi Nghiêm Luân biểu diễn và biểu tình cao hứng trên mặt của hắn hiện tại, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nhìn ra được Nghiêm Cẩn cực kỳ yêu thương người em trai này. Một đám người ra sức tâng bốc lời khen nối tiếp lời khen không ngớt, quả thực như muốn đem Nghiêm Luân tâng đến tận trời mây.
Hạ Thiệu Nhiên đứng ở phía xa xa bên ngoài đám người đang náo nhiệt vây quanh Nghiêm Cẩn và Nghiêm Luân. Lúc này Hạ Thiệu Nhiên cũng muốn chen vào đến nói mấy câu với Nghiêm Cẩn, nhưng chưa kịp tiến đến đã bị hai ba người chen lên phía trước đẩy cậu lùi lại sau. Một lúc lâu sau đám đông người mới tan đi, Hạ Thiệu Nhiên lúc này nâng ly rượu đi tới trước mặt Nghiêm Cẩn.
"Nghiêm Cẩn, sinh nhật vui vẻ" Hạ Thiệu Nhiên cười nâng ly rượu lên trước mặt Nghiêm Cẩn.
"Cảm ơn." Nghiêm Cẩn cũng từ bàn bên cạnh nâng lên một ly rượu, cùng Hạ Thiệu Nhiên chạm ly, ngẩng đầu lên một hơi cạn sạch. Tửu lượng của Nghiêm Cẩn quả thực là không hề tốt, trừ bỏ phải tiếp đón những nhân vật đặc biệt quan trọng, người bình thường khác đến kính rượu đều bị Nghiêm Cẩn lấy các loại lý do để từ chối. Tính luôn ly rượu này của Hạ Thiệu Nhiên thì ngày hôm nay số lượng rượu Nghiêm Cẩn đã uống không nhiều lắm chỉ mới vài ly.
"Nghiêm Cẩn..." Hạ Thiệu Nhiên từ lúc đi vào bên trong buổi tiệc, tầm mắt chưa từng rời khỏi Nghiêm Cẩn, dĩ nhiên biết được Nghiêm Cẩn đã cùng những người nào uống rượu. Hạ Thiệu Nhiên biết bản thân không phải là nhân vật gì quan trọng, nhưng Nghiêm Cẩn vẫn không chút do dự uống với cậu một ly, điều này khiến cho Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy địa vị của mình ở trong lòng Nghiêm Cẩn cũng không phải tầm thường, tâm trạng khổ sở vì mấy ngày nay bị Nghiêm Cẩn thờ ơ trong thoáng chốc trở nên dễ chịu hơn.
"Cẩn ca ca, người kia không phải Lý thúc thúc sao? Chúng ta sang đó chào hỏi một câu đi." Hạ Thiệu Nhiên vừa mới mở miệng chưa kịp nói bất kỳ chuyện gì đã bị Nghiêm Luân đi đến bên cạnh Nghiêm Cẩn ngắt lời.
"Tôi đi trước một chút." Nghiêm Cẩn nhìn Hạ Thiệu Nhiên thông báo một tiếng, liền xoay người cùng với Nghiêm Luân rời đi.
Hạ Thiệu Nhiên nhìn bóng dáng Nghiêm Luân kéo cánh tay Nghiêm Cẩn sóng đôi rời đi, làm cho tâm trạng vừa mới chuyển biến tốt hơn một chút lại ngay lập tức chùng xuống.
Dù sao hôm nay Nghiêm Cẩn cũng là nhân vật chính của buổi tiệc, xã giao xong với người này liền phải xã giao tiếp với người khách, Hạ Thiệu Nhiên không thể có cơ hội được nói chuyện riêng với hắn.
Hạ Thiệu Nhiên biết chẳng thể chuyện gì cũng cứ mãi vây quanh bám dính lấy Nghiêm Cẩn, cậu cũng có vòng xã giao của chính mình, vừa lúc hôm nay những người đến tham gia buổi tiệc đều là các nhân vật quyền cao chức trọng trong xã hội thượng lưu, nghĩ thế Hạ Thiệu Nhiên xốc lại tinh thần tiến đến bắt chuyện cùng một đám người.