Lộ An Thuần mặc chiếc váy dài xinh đẹp, đón sinh nhật mười tám tuổi của cô dưới ánh sao trong vườn hoa của biệt thự. Cô lịch sự mỉm cười, ánh mắt lại liên tục nhìn về phía cổng, tựa như đang chờ ai đó.
…
Trong con hẻm nhỏ chật hẹp tối đen như mực, Ngụy Phong dựng chiếc moto bị đụng ngã dậy, lau sạch vết máu ở khóe miệng. Kẻ gây chuyện phách lối đã không thấy tăm hơi đâu.
Điện thoại rung lên một cái, là tin nhắn của cô gái: “Anh… vẫn đến chứ?”
Anh dùng bàn tay dính máu gõ hai chữ —
“Đợi đó.”
Ánh mắt của thiếu niên giống như con thú bị nhốt, bất chấp đau đớn, anh dùng một tay vịn moto, tay còn lại siết chặt che chở cho hộp bánh gato đã sắp vỡ vụn, xông vào đêm tối vô biên.
…
Ngụy Phong và Lộ An Thuần, hai người khác nhau như ngày và đêm.
Học sinh xuất sắc và học sinh yếu kém.
Gia đình Lộ An Thuần khá giả, bố dạy dỗ nghiêm khắc, Ngụy Phong lăn lộn trong xã hội tốt xấu lẫn lộn.
Một người sạch sẽ như tuyết đầu mùa, một người luôn mang vết thương cũ lẫn mới trên cơ thể.
Không ai liên hệ hai người này với nhau.
Mãi đến đêm sinh nhật ấy, Lộ An Thuần trốn tất cả mọi người, len lén chuồn ra khỏi sảnh tiệc.
Một bên đoạn tường đầy rêu xanh, cô và Ngụy Phong hôn nhau say đắm.