Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thịt nướng chảy mỡ xì xèo, mùi thịt tỏa ra khắp nơi.
Ngụy Phong dùng kẹp nướng chín một miếng thịt, cậu bé rất tự giác đẩy dĩa của mình qua. Nhưng anh không để ý đến cậu, gắp miếng thịt vào chiếc chén không của Lộ An Thuần.
Hành động rất tự nhiên, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt ý tứ sâu xa của người xung quanh, nhất là Từ Tư Triết và Chu Siêu Phàm… Cho dù ngu ngốc đến mấy thì họ cũng nhìn ra được quan hệ của hai người họ không bình thường.
Lộ An Thuần càng che càng lộ mà bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn anh, anh thật đúng là một người tốt tâm địa thiện lương.”
Ngụy Phong gác lại vỉ nướng thịt, châm chọc cười một tiếng: “Tôi cũng cảm ơn em, để tôi nhận được thẻ người tốt đầu tiên trong cuộc đời.”
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau mấy giây, Lộ An Thuần dời mắt đi trước, im lặng cúi đầu ăn thịt.
Cậu nhóc tiểu học thấy anh trai cậu xum xoe với chị gái, không cam lòng yếu thế mà cũng gắp thịt ba chỉ đã nướng xong vào trong chén của Lộ An Thuần.
“Tiểu Nhiên tự ăn đi, đừng lo cho chị.”
“Chị ơi chị xem chị gầy như vậy, phải ăn nhiều thịt một chút.”
Ninh Nặc cười nói: “Cậu bé, em gắp thịt cho chị An An, vậy chị Nặc Nặc làm sao đây?”
“Em nướng giúp chị ngay đây!” Ngụy Nhiên dùng kẹp gắp một miếng thịt bò, đặt lên vỉ nướng, thuần thục quét dầu, nướng xì xèo.
“Chị còn muốn ăn nấm kim châm nữa.”
“Có ngay đây!”
Chúc Cảm Quả che chở cậu nhóc nói: “Con gái các cô đủ rồi đấy, bảo thằng nhóc người ta bận rộn nướng thịt cho các cô, có biết ngại không hả?”
“Vậy anh nướng cho tôi à.”
“Cô có phải là bạn gái của tôi đâu, tôi nướng cho cô làm gì, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.”
Ninh Nặc bĩu môi, mặc kệ cậu ta.
Lộ An Thuần thấy trong ly của Ngụy Nhiên là nước lọc, bèn nói: “Tiểu Nhiên, có muốn uống nước ngọt không?”
“Không cần đâu chị, em chỉ uống nước lọc thôi.”
Ở phương diện này, Ngụy Nhiên rất hiểu chuyện, sẽ không tùy tiện phung phí tiền của người khác: “Anh trai em nói uống nước ngọt không tốt cho sức khỏe.”
Lộ An Thuần cũng nhìn ra được sự trưởng thành sớm bên dưới bề ngoài ngây thơ của cậu nhóc, đau lòng nói: “Không sao, ở chỗ chị, em muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, chị giống như anh trai em vậy.”
“Ồ…”
Ngụy Nhiên quay đầu nhìn Ngụy Phong.
Anh dùng kẹp lật mặt miếng thịt bò, tựa như không có ý phản đối, cậu nhóc lúc này mới thoáng yên tâm, xấu hổ nói: “Thật ra em muốn uống sữa chua nếp cẩm.”
Lộ An Thuần chú ý tới đối diện cửa sổ sát đất chính là cửa hàng trà sữa có sữa chua nếp cẩm, thế là cô đứng dậy đi ra ngoài mua, Ninh Nặc đang muốn đi vệ sinh, cùng cô đi ra ngoài.
“An An, tớ phát hiện ra cậu rất giỏi chăm trẻ con đó!”
“Vậy sao?” Lộ An Thuần dùng điện thoại quét mã, tự mình chọn món: “Tớ rất thích em trai của anh ấy.”
“Xác định đây là yêu ai yêu cả đường đi hả? Tớ có cảm giác, hình như cậu còn tốt với em trai anh ta hơn cả tốt với anh ta đó.”
Lộ An Thuần cười không nói.
“Vậy cậu… rốt cuộc là có ý gì với Ngụy Phong vậy?” Ninh Nặc dựa lưng vào quầy thu ngân của quán trà sữa: “Ban đầu nói thích anh ta, nhưng người ta thẳng thắn với cậu thì cậu lại không chấp nhận, vì sao vậy?”
Lộ An Thuần nhún vai: “Vậy thì cậu coi như tớ hưởng thụ cảm giác được người ta thích, nhưng không thích yêu đương 1v1 đi.”
“Trời ạ, sao cậu lại cặn bã đến mức thản nhiên lại chân thành như vậy chứ!” Ninh Nặc nở nụ cười: “Không có mấy cô gái thừa nhận mình cặn bã như thế đâu.”
Lộ An Thuần quét mã, sau đó nhận lấy túi sữa chua nếp cẩm: “Được rồi, không nói đùa nữa, thật ra là vì bố tớ, tớ sẽ không yêu đương với bất cứ chàng trai nào cả.”
“Hóa ra là sợ bố già à, nói thật, bố tớ quản lý tớ cũng rất nghiêm, nếu như ông ấy biết tớ thích chàng trai nào thì nhất định sẽ đánh chết tớ, có điều bố mẹ của bạn thân tớ Tư Tư rất tiến bộ, có lần cậu ấy còn đưa bạn trai về nhà ăn cơm với người nhà nữa, hâm mộ quá.”
Gia đình êm ấm tiến bộ như thế, Lộ An Thuận cũng chỉ có thể hâm mộ, cô mãi mãi không thể nào có được.
“Cho nên ấy, cậu nhất định phải giữ bí mật giúp tớ đó.”
“Yên tâm, chuyện nhỏ thôi.”
Lộ An Thuần xoay người, nhìn chàng trai qua cửa sổ sát đất.
Anh mặc áo hoodie màu đen, đây dường như là màu sắc chủ đạo của anh. Đường nét của sườn mặt cực kỳ lưu loát, lưng hơi cong lại, một tay chống trên mặt bàn, lúc anh nghiêng đầu uống nước, đôi mắt đen đúng lúc đối diện với cô.
Đuôi mắt hẹp dài xinh đẹp của anh chếch lên, dùng nước lọc từ xa xa chào hỏi cô.
Lộ An Thuần nhìn qua chỗ khác, cố gắng dằn xuống cảm giác vui vẻ vô cùng sống động đó.
Cô không hiểu nhiều về Ngụy Phong, nhưng cô nhìn ra được, mỗi một bước đi của anh đều rất khó khăn, mỗi một dấu chân… không dễ gì mới bước được đến ngày hôm nay.
Nếu như nói anh bị cuộc sống trói chặt, vậy thì cô… chính là bị ma quỷ trói buộc.
Không cẩn thận một chút thôi thì sẽ ngọc nát đá tan.
Cô không dám lấy anh ra mạo hiểm.
…
Hôm nay Ngụy Nhiên quả thật đã ăn no một bữa ngon lành, đã ăn rất nhiều thịt, lại uống một ly sữa chua nếp cẩm lớn, bụng căng tròn.
Lúc tính tiền, Ngụy Phong lấy điện thoại ra quét mã, Từ Tư Triết ngăn cản anh lại: “Bữa này tôi mời.”
“Chia đều đi, bên tôi bốn người, bên cậu ba người.”
Chu Siêu Phàm không thích cách thức này lắm, bởi vì cậu ta ăn cơm với mấy anh em gần như sẽ không chia đều, hôm nay cậu mời một nữa, ngày mai tôi mời một bữa, chia đều tiền ra tựa như cực kỳ xa lạ.
“Thôi thôi, để tôi mời, lại chẳng có mấy đồng, còn có con gái ở đây đấy, chia chia cái gì!” Cậu ta lấy điện thoại ra, mở mã QR đưa tới quầy: “Chẳng phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao?”
Ngụy Phong lại ngăn cản tay cậu ta, kiên trì nói: “Tôi nói rồi, bên tôi bốn người, bên cậu ba người, tiền ăn tối nay tổng cộng 780 tệ, tôi sẽ trả 446 tệ, về phần cậu có muốn mời các bạn nữ hay không là chuyện của cậu.”
“Anh tính cặn kẽ như vậy có xấu hổ không, lại chẳng được mấy đồng.” Chu Siêu Phàm thậm chí còn có chút tức giận: “Tôi không thích chơi với mấy người như anh, chẳng có tình cảm gì cả!”
Chúc Cảm Quả hét lên: “Anh em chúng tôi ăn lẩu đầu chia đều ra, không nợ nần gì nhau cả, có vấn đề gì à?”
“Chúng tôi không chia, đây là quy tắc.”
“Quy tắc ở đâu ra?”
“Các anh lại không có tiền, chúng tôi mời anh ăn cơm thì anh ăn là được rồi, sao còn đối đầu với chúng tôi vậy, thật chẳng biết tốt xấu gì cả.”
“Cậu nói chuyện kiểu gì đấy! Hóa ra là chúng tôi còn được lợi từ các cậu đúng không, một bữa thịt nướng mà thôi, ai còn không ăn nổi hả?”
“Vốn dĩ chính là như vậy…”
“Chu Siêu Phàm.” Lộ An Thuần bỗng dưng ngắt lời cậu ta, mang theo chút cáu kỉnh, lạnh lùng nói: “Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả là bạn tớ mời, cậu nói chuyện chú ý một chút.”
Chu Siêu Phàm chưa từng thấy Lộ An Thuần nổi giận, cô lịch sự khiêm tốn với mọi người, luôn cười dịu dàng, cậu ta còn tưởng rằng cô là kiểu em gái mềm mại đáng yêu.
Quan hệ của cô và Ngụy Phong dường như còn tốt hơn với bọn họ, trong lòng Chu Siêu Phàm có chút khó chịu, rõ ràng Lộ An Thuần nên đứng về phía bọn họ.
“Xin lỗi.” Cậu ta không dám đắc tội với cô, buồn bực nói xin lỗi.
Chúc Cảm Quả không để ý đến Chu Siêu Phàm, chỉ nhìn Lộ An Thuần với ý tứ sâu xa.
Lộ An Thuần đưa mã QR trong điện thoại đến quầy, quét mã thanh toán “Tích” một tiếng rồi lắc lư điện thoại, nói với Từ Tư Triết và Chu Siêu Phàm: “Tính tiền rồi đưa tiền mặt đi.”
Hai chàng trai đương nhiên ngại để con gái mời, vội vàng lấy tiền ra, Từ Tư Triết không có tiền mặt còn cố ý đi đến siêu thị đổi tiền trả cho cô.
Ninh Nặc biết Lộ An Thuần đã giữ thể diện cho Ngụy Phong, cũng phối hợp mà chuyển phần của mình cho cô.
Ngụy Phong cúi đầu nhấn vào Wechat, Lộ An Thuần nhắc nhở: “Không được chuyển khoản, chỉ lấy tiền mặt.”
Anh biết cô thích tiền mặt, thế là lấy ví tiền ra.
Bởi vì vừa rồi không thoải mái, Từ Tư Triết và Ngụy Phong đương nhiên cũng không chơi với nhau được nữa, Chu Siêu Phàm đề nghị lát nữa đi quán bar chơi, hẹn Lộ An Thuần và Ninh Nặc cùng đi.
Ninh Nặc nhìn về phía Lộ An Thuần: “An An, đi không?”
Lộ An Thuần lắc đầu: “Tớ không đi đâu, để bố tớ biết được thì sẽ giận lắm.”
“Cũng được, vậy cậu về nhà trước đi, lát nữa tớ gọi điện thoại cho cậu.”
Rõ ràng, chắc chắn Ninh Nặc muốn đi chơi với đám người Từ Tư Triết, có thể sẽ có cô gái khác, Lộ An Thuần quả thật không muốn đi lắm, cô gật đầu: “Ừm, tớ về đến nhà sẽ gọi điện cho cậu.”
Hai cô gái nói tạm biệt nhau, Ninh Nặc và hai người Từ Tư Triết đi về hướng đường phố ở phía Bắc.
Trên phố đi bộ với cơn gió thu lạnh tun, Chúc Cảm Quả âu sầu trong lòng mà oán trách đám người Từ Tư Triết —
“Đám đại thiếu gia này, có tiền thì ghê gớm lắm à, chúng ta ăn cơm với tụi nó cứ như chúng ta được lợi lớn lắm ấy.”
“Đầu óc tụi nó phát triển kiểu gì vậy, có biết cách làm người không thế?”
“Sau này mà còn ăn cơm với đám rùa này nữa thì tớ chính là rùa, tớ ăn mà bụng đầy tức giận.”
…
Lộ An Thuần cười nói: “Anh Gan Heo, đừng giận đừng giận, tức giận hại sức khỏe đó.”
Cho tới giờ phút này, Chúc Cảm Quả mới phát hiện ra điểm tốt của Lộ An Thuần: “Cô chủ nhỏ, em không giống tụi nó.”
Ngày đầu tiên Chúc Cảm Quả đi học đã nghe bạn cùng lớp tám chuyện, bố của Lộ An Thuần là nhân vật trên bảng xếp hạng giàu có, toàn bộ Trung học Nam Gia không ai có thể đánh đồng với nhà cô cả.
Nhưng cô tôn trọng người khác từ đáy lòng, cũng chưa từng xem thường bọn họ, không cảm thấy hoàn cảnh gia đình của bọn họ bình thường, không xứng làm bạn với cô.
Lộ An Thuần cười hì hì nói: “Vậy anh cảm thấy em không giống bọn họ thì đừng gọi là cô chủ nhỏ gì nữa, giống như đang châm chọc em vậy.”
Lúc nói lời này, đôi mắt màu đen hãy còn ướt át của cô liếc nhìn Ngụy Phong, rõ ràng là nói cho anh nghe.
Ngụy Phong hững hờ nói: “Gọi em là chim nhỏ em lại không thích.”
“Anh nhất định phải đặt tên riêng cho em sao?”
“Không phải là tên riêng.”
“Không phải tên riêng thì là gì?”
“Nick name.”
“Xin hỏi hai cái này khác nhau hả?”
Ngụy Nhiên vội vàng giơ tay trả lời: “Điểm khác nhau chính là, một cái là ác ý, một cái là yêu thương!”
“...”
Chúc Cảm Quả vỗ gáy cậu nhóc, cười hề hề: “Nhóc con biết ăn nói như thế, hay là em nói thêm vài câu đi.”
Lộ An Thuần nhìn Ngụy Nhiên, tựa như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “A, tiêu rồi! Em có đồ gửi trong tủ cất đồ của trường học ma ám Trường Đằng, vừa rồi quên lấy.”
“Đồ gì?”
“Quà tặng cho thằng bé, em cố ý mang theo, định lát nữa đi qua tặng.”
Ngụy Nhiên nghe nói có quà thì cực kỳ hưng phấn, nắm tay Lộ An Thuần: “Chị ơi bây giờ chúng ta qua đó lấy.”
“Được.”
May mà phố đi bộ không xa lắm, đều ở trong khu thương mại này, cho nên đi bộ qua đó không tốn quá nhiều thời gian.
Lộ An Thuần lấy ra một hộp lego xe đua từ trong tủ cất đồ, đưa tới tay Ngụy Nhiên: “Không biết em có thích cái này không, cầm đi chơi đi.”
“Đây là gì vậy chị?”
“Lego, rất nhiều đưa trẻ đều mê chơi cái này.”
Ngụy Nhiên đánh giá mô hình xe đua Mosaic, tò mò hỏi: “Là ghép hình sao? Anh trai em thích chơi ghép hình.”
“Em có thể tưởng tượng nó thành ghép hình, nhưng nó không phải mặt phẳng mà là lập thể, em cầm về nhà mở ra chơi là biết, chắc chắn sẽ thích nó.”
“Được ạ!” Ngụy Phong ôm chiếc hộp lego cao bằng nửa người, cậu ta thích ghê gớm: “Sau khi ghép xong, xe đua có thể chạy được không?”
“Đương nhiên là có thể, có điều khiển từ xa đó.”
“A a a!” Cậu dùng lực kéo góc áo của Ngụy Phong: “Anh ơi! Là xe đua thật đó!”
Ngụy Phong liếc mắt nhìn một cái là biết, loại mô hình lego chính hãng siêu lớn này sẽ không quá rẻ, anh không vui được như Ngụy Nhiên, chỉ ở trong lòng tính toán giá cả.
“Khi không tặng quà cho nó làm gì?”
Lộ An Thuần nhún vai: “Muốn tặng thì tặng thôi.”
“Không phải là không có tiền sao, ngay cả ăn cơm cũng phải rút tiền mặt.”
Nghe giọng điệu không tốt của người đàn ông, Lộ An Thuần rất không khách sáo mà nói: “Em có lòng tốt tặng quà cho Tiểu Nhiên, anh mất hứng gì chứ?”
Hô hấp của Ngụy Phong hơi dừng lại.
Anh cũng không biết vì sao mình… lại nhạy cảm với chuyện này như vậy.
Anh thích một cô gái, không có gì có thể khiến anh lùi bước dễ dàng, nhưng tiền tài… lại là điểm anh yếu kém nhất mà không làm sao được.
Lộ An Thuần không cần tìm nhiều lý do như thế, chỉ cần cô nói một câu “Chê anh nghèo”, Ngụy Phong nhất định sẽ rời xa cô.
Cũng sẽ không nhìn cô thêm một cái.
Nhưng trong lòng anh biết rõ, cô gái này có chê anh điều gì… cũng sẽ không chê anh nghèo.
Ngụy Phong rất mâu thuẫn.
Ngụy Nhiên không nhạy cảm như anh trai cậu, cậu ôm lego xe đua yêu dấu, trên đường đi ríu rít hỏi cô: “Chị ơi, chị thích xe đua sao?”
“Chị không thích, chị cực kỳ sợ xe đua, cũng không dám ngồi.”
“Vậy vì sao chị lại tặng xe đua cho em?”
“Mặc dù sợ nhưng chị cảm thấy, khi xe đua lao nhanh, cảm giác đuổi theo cơn gió giống như đang theo đuổi tự do vậy, chị hy vọng tương lai em có thể sống một cách tự do thoải mái.”
Ngụy Nhiên như hiểu như không mà gật đầu: “Tự do thoải mái giống như anh trai vậy!”
“Anh trai em không tự do đâu, suy nghĩ quá nhiều thì sẽ trở thành người không tự do nhất.”
Trái tim Ngụy Phong tựa như có một dòng điện chạy qua, anh ngước mắt nhìn cô.
Tay cô tùy ý khoác trên vai cậu nhóc, nụ cười chân thành, khuôn mặt dịu dàng, giống như lời nói ra không liên quan gì đến anh.
Rõ ràng là người không hiểu rõ anh nhất, nhưng dường như… lại hiểu anh hơn những người khác.
Cảm giác này rất kỳ diệu.
Ở giao lộ, Ngụy Phong nói với Chúc Cảm Quả: “Cậu đưa thằng nhóc này bắt xe về đi.”
“Cậu thì sao?”
“Tớ và cô chủ nhỏ tâm sự tình cảm nam nữ, lý tưởng cuộc đời.”
Chúc Cảm Quả bất mãn nói: “Cậu đi nói chuyện trai gái, bảo tớ chăm em cho cậu đúng không, tớ thành bảo mẫu nhà cậu rồi.”
“Tuần tới cậu có thể tùy ý chọn ngày lẻ hoặc ngày chẵn, đến cửa hàng điện thoại làm bài tập.” Anh bình tĩnh nói: “Ông đây đích thân “dạy kèm” cho cậu.”
“Dạy kèm thì không cần đâu, he he, tớ tự học thành tài, chỉ cần cậu cho tớ mượn tham khảo bài kiểm tra thôi.” Chúc Cảm Quả xách hộp lego, tay còn lại dắt cậu nhóc đi sang phía đối diện qua vạch kẻ đường.
“Bái bai chị.”
“Bái bai, lần sau chị sẽ tới thăm em nha.”
“Chú ý an toàn!”
“Về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh trai em.”
Sau khi hai người họ rời đi, Ngụy Phong bỏ tay vào túi sờ soạng một lúc, Lộ An Thuần lùi về sau hai bước theo bản năng.
Lại thấy anh lấy ra một chiếc chìa khóa xe, nhấn nút, chiếc xe gắn máy ở nơi xa vang lên hai tiếng tít tít.
Thấy cô gái nhỏ đứng đó trông gà hóa cuốc, trong mắt đầy vẻ phòng bị, anh nhàn nhạt nói: “Làm sao?”
“Tưởng là anh sẽ giống ngày đó, đập tiền vào người em.”
“Tôi sẽ không làm chuyện xúc phạm như thế với em nữa đâu.”
Anh đứng trong bóng đêm nồng đậm, sườn mặt lạnh lùng mơ hồ, anh nhàn nhạt bổ sung một câu: “Có tức giận hơn thì cũng sẽ không như vậy nữa.”
Cô lập tức bắt lấy từ mấu chốt: “Cho nên anh vẫn có chút giận.”
“Món quà mà em cảm thấy không đáng bao nhiêu tiền, đối với người như tôi mà nói không dễ chấp nhận như thế.” Ngụy Phong quay đầu, ánh mắt đen nhánh như lưỡi dao nhìn thẳng vào cô: “Cô hai à, tôi cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.”
Anh dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra lời này với cô, ngược lại khiến Lộ An Thuần áy náy.
Mặc dù cô vô tâm nhưng chính như Ngụy Phong nói, anh cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
“Ngụy Phong, lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy, xin…”
Cô còn chưa nói hết lời xin lỗi thì đã bị món đồ Ngụy Phong ném tới cắt ngang, cô cuống quýt đón lấy, tập trung nhìn vào, lại là một chiếc mũ bảo hiểm hoạt hình.
Tạo hình Angry Bird, đội trên đầu ngu ngơ rất đáng yêu.
Mới hoàn toàn.
“Ngụy Phong, đây là?”
“Hôm đó đi ngang qua chợ bán chó, thuận tay mua thôi.” Khóe miệng chàng trai thả lỏng, đuôi mắt hẹp dài chếch lên ngả ngớn: “Lên xe, đưa em đi chơi.”
Lộ An Thuần cầm lấy mũ bảo hiểm hoạt hình, do dự nói: “Đi đâu vậy?”
“Không phải em nói đuổi theo cơn gió giống như đang theo đuổi tự do à.”
Anh mở điện thoại ra xem thời gian, khóe miệng nở nụ cười phong lưu lại hư hỏng —
“Nửa tiếng, cùng nhau đuổi theo xem.”