Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô mĩm cưỡng cười không dám trả lời
Mọi người có vẻ rất kinh ngạc vì câu nói của Lục Thiên Quân
Trời ạ Lạc Hân là vợ của anh à, vậy mà bấy lâu nay bị mọi người chỉ trích giờ thì toang rồi
Họ chỉ dám thầm nghĩ trong lòng chứ chẳng dám hó hé gì
Bị Lục Thiên Quân gọi ra ngoài đứng từ sáng sớm không nói lí do, khi Lạc Hân bước vào anh mới mở miệng
Lạc Hân những tưởng mọi người sẽ trầm trồ bàn tán sôi nổi nhưng không trái với ý nghĩ của cô thì bầu không khí lúc này là sự im lặng đến đáng sợ
Họ không dám ngước đầu lên nhìn dù chỉ là 1 giây
"Sao mọi người bu đông vậy" Là Hà Vi tới
Thấy mọi người xúm lại thì cô rất thắc mắc chắc là phát lương rồi đây
Thấy Lục Thiên Quân cô hết sức mừng rỡ. Nói ra thì ngoài danh cánh tay đắc lực ra thì cô là người thích thầm Lục Thiên Quân lâu rồi chỉ là ai kia không chấp nhận cô thôi
"Aaa, Lục tổng anh về rồi à có mua quà cho em không" Không màn tới mọi người xung quanh cô ngồi xuống cầm chặt tay Lục Thiên Quân như rất thân thiết
Lục Thiên Quân đẩy tay cô ra rồi nắm lấy bàn tay mềm mại như em bé của Lạc Hân
"Tôi cho cô ngồi cạnh tôi à" Ánh mắt nhìn Hà Vi như muốn băm cô ra trăm mảnh nhưng chỉ dùng đôi mắt mà thể hiện còn nếu mà dùng hành động thì....
Thấy Lục Thiên Quân từ chối mình cô cũng có hơi chột dạ. Thấy người kế bên được nắm lấy tay của Lục Thiên Quân thì cô rất đỗi ngạc nhiên xen vào đó là sự tức giận
Là Lạc Hân tại sao Lục Thiên Quân lại nắm tay cô?
"Lục tổng hôm qua cô ta tát em mọi người ở đây đều chứng kiến anh mau sa thải cô ta ngay đi Lục thị chúng ta không chứa chấp loại người như vậy" Cô hống hách bắt tay chéo ngay ngực nhìn Lạc Hân với ánh mắt khinh bỉ
Lạc Hân nghe câu nói của cô thì cô im lặng vì cô biết mình sai trước thôi để Lục Thiên Quân tính
"Người tôi sa thải là cô" Lục Thiên Quân nhìn cô từng chữ từng chữ anh nhã ra làm tất cả mọi người sửng sốt nhìn
Hà Vi nghe được như sét đánh ngang tai mình vậy, bỏ hai tay quỳ ngay xuống chân anh
"Em làm gì sai mà anh đuổi em chính cô ta đã đánh em cơ mà?" Không tin vào mắt mình Hà Vi cố gắng hỏi
Lục Thiên Quân bật cười lấy tay vuốt ve tay Lạc Hân
Lạc Hân chỉ biết ngồi im nhìn hai người nói
Lục Thiên Quân giơ tay ra như ra hiệu cho Thiên Dương
Thiên Dương như đã hiểu gật đầu, rút từ trong túi ra hai tờ giấy cứng màu đỏ trong rất quen đưa cho Lục Thiên Quân
Lạc Hân cũng hơi thắc mắc hành động này nhưng khi thấy tờ giấy ấy thì rất đõi quen mắt chẳng lẻ...
Lục Thiên Quân đứng dậy để cầm lên đưa trước mặt tất cả mọi người
"Tôi chính thức giới thiệu với mọi người. Mong mọi người lắng tai nghe cho rõ. Lạc Hân chính là vợ của tôi là Lục phu nhân. Đây là hai tờ đăng kí kết hôn mong mọi người nhìn cho rõ con mắt" Nhìn từng người từng người một với ánh mắt đáng sợ cũng giống như lời cảnh tỉnh cho tất cả mọi người
Lạc Hân bất ngờ trước câu nói của anh
Nghe xong câu nói ai nấy đều bàng hoàng không tin vào chính mình
Vậy là bấy lâu nay họ đã làm những chuyện không đúng cho Lục phu nhân rồi à
Hà Vi nhém chút nữa là té xuống nền đất may mà vẫn còn chút lí trí
"Anh nói sao" Cô muốn khẳng định lại lời anh noi dùng đôi mắt thiết tha mong rằng chuyện đó không phải là sự thật
Lục Thiên Quân nhìn cô bằng anh mắt căm ghét làm cho cô có chút sợ hãi
"Những ai đã gì làm với vợ tôi trong thời gian qua lập tức viết đơn nghỉ việc ngay" Anh kéo Lạc Hân đứng dậy
Lạc Hân ngạc nhiên trước câu nói từ miệng anh thốt ra nếu nghỉ việc thì ai sẽ làm cho Lục thị số lượng nghỉ việc quá lớn
"Lục...Lục Thiên Quân anh suy nghĩ lại được không em...em thấy số lượng..." Cầm tay Lục Thiên Quân Lạc Hân ấp úng nói ra ý nghĩ trong đầu mình nhưng chưa kịp nói thì
"Em không cần lo đâu bà xã đám người không biết trời cao này là gì cho nghĩ việc là việc nhẹ nhất anh có thể làm nếu anh mạnh tay hơn có lẽ..." Dùng ánh mắt muốn giết người của mình xuất hiện nhìn lấy Lạc Hân.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Loạn Thế Có Giai Nhân
3. Cua Con Trai Chủ Trọ
4. Lương Sử: Mạnh Giác
=====================================
Có nghĩa là anh có thể băm họ ra làm trăm mảnh nếu dám đụng vào vợ anh
Lạc Hân ngơ ngác nhìn Lục Thiên Quân
Nhìn đám người bị đuổi việc cô cũng không nở nhưng tự họ làm họ chịu
Hà Vi nghe câu nói thì lập tức nhào lại ôm chầm lấy Lục Thiên Quân
"Anh không thể đối xữ với em như vậy được em yêu anh mà Lục Thiên Quân, cô ta có gì xứng đáng hơn em mà anh lại làm vậy" Cô mếu máo khóc ôm chặt không buông Lục Thiên Quân
Lạc Hân thấy vậy thì cũng hơi khó chịu định buông lấy tay Lục Thiên Quân nhưng bị anh phát hiện nắm chặt lại
Thiên Dương chạy lại kéo Hà Vi ra
Sau khi kéo ra còn bị Lục Thiên Quân tát cho một cái