Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nó cũng chẳng thua gì căn nhà của Tô Thanh chỉ khác là hoàn tráng hơn
"Thôi đừng có nói vậy cậu mau qua trang điểm cho mình đi sắp trễ rồi" Lạc Hân đi lại gương mặt hối thúc kéo tay Tô Thanh
Nếu mà không gọi Tô Thanh thì cô sẽ đi giáp nhà rồi cứ khen tới tấp như Lạc Hân lúc mới vào vậy
"Được rồi được rồi" Tô Thanh chịu thua trước thái độ lôi kéo bất chấp của Lạc Hân
Tô Thanh đang cầm cây cọ định tán lên ngay vùng mắt của Lạc Hân
Chỉ mới quét vài cái thì Lạc Hân ngã đầu ra
"Cậu làm gì vậy cứ như đang chọt vào mắt mình ấy" Lạc Hân khó hiểu trước hành động của Tô Thanh, nó cứ làm cô khó chịu sao á
Đúng là tấm chiếu mới trải, lần đầu trải nghiệm thì sẽ có hơi bỡ ngỡ
"Cưng à mắt cậu thâm đen rồi này mình mà không che khuyết điểm thì người ta thấy cậu là xanh mặt rồi. Cậu thức khuya lắm á?" Tô Thanh tức xanh mặt, chưa đụng đến đâu thì cô đã lui mặt ra không cho làm tiếp
Đúng là mắt cô hơi đen chắc do tối qua bận chăm sóc chồng á mà
Giật mình lấy gương soi lại mặt mình
Lạc Hân có hơi bất ngờ " Đúng là đen thật này"
"Do hôm qua Lục Thiên Quân bệnh nên mình phải thức cả đêm chăm cho anh ấy!" Lạc Hân bình thảng trả lời như không có chuyện gì to tát
Nhưng với một người hiểu xa trong rộng như Tô Thanh thì có khác
Cô đứng bật dậy nhìn Lạc Hân
"Cậu chăm Lục Thiên Quân?" Nghe như có cái búa vừa đục vô tai cô vậy
Lục Thiên Quân vậy mà cũng để Lạc Hân chăm sóc à? Là một người không sợ trời không sợ đất vậy mà chịu để một cô gái chăm sóc mình à? Quả thật không tin nổi
Lục Thiên Quân nổi danh là không cho ai đụng với người hắn dù chỉ là một cọng lông vậy mà...... Đúng là không ai có thể qua nổi ải mỹ nhân
"Ừm.... ừm chỉ là...... còn cậu thì sao Ngải Giai của cậu sao rồi"
Pha bẻ lái đi vào lòng đất
Nghe tới Ngải Giai, Tô Thanh đỏ mặt
Đúng là đỏ mặt thiệt vì hai người đã quay lại rồi
Chuyện là vầy......
Sau khi Tô Thanh bỏ đi thì Ngải Giai đã đi tìm cô và anh cũng rất thông minh điều tra được nhà của cô
Ngày nào cũng ngồi trước nhà chờ Tô Thanh ra mở cửa nhưng tim cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi qua khứ do anh gây ra
Sự lạnh lùng thờ ơ của anh ngày ấy đã khiến cô phải trở thành một con người cứng rắn và không tin vào ai hết. Nó như một vết sẹo chưa thể chữa lành
Dần dần khi trở về nước, không còn gặp Ngải Giai thì cô cũng cởi mở hơn rất nhiều
Cứ để cho anh chịu như vậy một thời gian để anh biết được lỗi của mình
Tô Thanh còn biết sau khi chia tay mình thì Ngải Giai đã rời khỏi niềm đam mê của mình
Sau khi rời còn bị nhiều người chỉ trích thậm tệ
Lúc đó Ngải Giai đã biết mình sai tìm cô khắp nơi nhưng chẳng thấy. Anh thật sự đã biết mình sai rồi chỉ mong cô tha thứ cho anh
Tô Thanh cũng không phải là người hẹp hồi gì chỉ là nhất thời không buông được thôi
Cô muốn thử xem là Ngải Giai chịu được bao lâu
Công nhận sức chịu đựng của anh cao thật ngồi cả mấy ngày liên tiếp chẳng biết anh có ăn uống gì không
Cô cũng sợ anh bị gì nên đã đồng ý tha thứ cho anh.......
"Mình....mình" Nhắc tới tim đen thì Tô Thanh ấp úng trả lời
Thôi thì cứ kể cho Lạc Hân nghe nếu không kể thì tên Ngải Giai của sẽ kể
"Thôi vậy để mình kể. Chuyện là như vầy..."
Cả hai sau đó vừa trang điểm vừa kể cho nhau nghe....
"Xong" Tô Thanh hào hứng sau những nét vẽ cuối cùng
"Kể xong rồi à" Lạc Hân cứ tưởng cô kể xong câu chuyện rồi chứ đâu có nghĩ đã trang điểm xong
"Không trang điểm xong rồi" Tô Thanh xoay Lạc Hân qua chiếc gương phía sau để cô có thể ngắm nhìn nhan sắc tuyệt mĩ của mình sau khi trang điểm
Trời ạ như không tin vào mắt mình
Lạc Hân đẹp thật đấy. Cứ như nàng tiên từ trên trời bay xuống
Lạc Hân vui vẻ đón nhận khuôn mặt này, có vẻ rất thích thú nó. Vì lần đầu được thấy khuôn mặt mình sau khi trang điểm mà
Mặt của Lạc Hân rất đẹp chỉ cần trang điểm vài nét thì sẽ đẹp hơn rất nhiều, cũng nhờ có Tô Thanh biết rõ đường nét khuôn mặt cô nên lựa chọn kiểu trang điểm rất phù hợp
"Lục Thiên Quân mà thấy cậu bây giờ sẽ phải nhìn đến nổi rớt cả hai tròng mắt ra cho mà xem" Tô Thanh trêu đùa chọc ghẹo cô. Vừa giỡn vừa thu dọn lại bộ trang điểm
"Đừng có chọc mình" Lạc Hân ngại ngùng
Khi nảy đã thấy cô bận đầm là đã nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống con người ta nếu mà thấy cô hiện tại thì không biết sẽ ra sao đây
Cuối cùng cũng tới giờ......
Sau khi nhìn ngắm mình trong gương rồi được Tô Thanh chuẩn bị chu đáo thì cuối cùng cũng tới giờ rồi
Lạc Hân thật sự không muốn đi vì cô sợ đám đông với cũng hơi lo cho bệnh tình của Lục Thiên Quân chưa khỏi hẳn
Cô sợ ở ngoài tiếp xúc lâu với gió bệnh sẽ càng nặng thêm thôii
Sao mà lo cho người ta dữ không biết
Tô Thanh dắt tay Lạc Hân đi xuống dưới nhà. Lục Thiên Quân đã chờ sẵn ở dưới