Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo những gì Tùng Lâm điều tra được, thì Lỗi đã chuyển đến địa chỉ mới, cậu ta cũng vẫn làm mấy công việc chạy vặt.
Còn một điểm nữa, cứ cách 3 ngày, đêm đến cậu ta lại thường ăn mặc chỉn chu tới mấy hộp đêm.
Tùng Lâm nghĩ, không lẽ có tí tiền cậu ta đã vội phóng túng, cho nên Tùng Lâm đã thuê một người theo dõi cậu ta, biết đâu có thể cho Mạc Toàn thấy một mặt khác của cậu ta chứ.
Hôm nay, cậu đặc biệt đến để nhìn xem cậu ta trông như nào, cậu chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, thám tử cậu thuê chụp ảnh tuy rõ ràng nhưng cậu vẫn cần xem xem cậu ta ra sao.
Cần xem người mà chỉ mấy ngày ngắn ngủi khiến Mạc Toàn dành tình cảm đặc biệt này có gì đặc biệt.
Hôm nay, Tùng Lâm tới cửa hàng nơi cậu ta làm bồi bàn, cậu cũng chỉ yên lặng quan sát trong khi gọi đồ ăn mà dùng bữa tại đây mà thôi.
Cậu thấy thái độ làm việc của cậu ta rất tốt, cũng không có gì đặc biệt, vẻ ngoài thì khá điển trai và vóc người săn chắc.
Ngồi trong xe chờ tới khi cậu ta hết giờ làm, Tùng Lâm bước xuống xe và chậm chậm đi sau cậu ta, cậu ta đến chỗ làm bằng xe bus, giờ này cũng là chuyến xe cuối cùng trong ngày chạy qua bến gần nhất nơi cậu ta đang ở.
Tùng Lâm cũng bước lên xe theo cậu ta.
Cậu ta đang ngồi ở hàng ghế giữa, có vẻ một ngày làm việc mệt mỏi, cậu ta gục mặt lên ghế trước mà ngủ ngon lành, cậu nghĩ vậy, vì cậu ta ngồi yên như thế rất lâu cho tới khi ở trạm dừng tiếp theo có một bà cụ lên xe, cậu ta vội vàng nhường ghế.
Thì ra nhân phẩm cậu ta không tồi.
Hôm nay lại đúng theo lịch, sau khi trở về cậu ta sẽ đến hộp đêm.
Tùng Lâm đứng khuất ở dưới bóng cây đầu ngõ đợi cậu ta rất lâu xem sau khi trở về cậu ta có ra ngoài không, và cậu ta bước ra thật.
Cậu lại bắt đầu hành trình theo đuôi của cậu, cái công việc cậu làm cả ngày hôm nay.
Cậu bước vào hộp đêm, ban đầu thì cậu thấy Lỗi ngồi một mình uống rượu, nhưng sau đó, cậu thấy có một người đàn ông khác tiến lại gần cậu ta, họ nói vài câu, sau đó có vẻ người đàn ông kia bị cậu ta đuổi đi thì phải, nhìn dáng vẻ hậm hực bỏ đi kia Tùng Lâm đoán vậy.
Nhưng ngay sau đó, cậu thấy một người đàn ông khác tiến đến, khác với lúc nãy, bây giờ Lỗi đứng hẳn dậy, còn chủ động ôm lấy người đàn ông kia.
Tùng Lâm trợn cả mắt lên vì ngạc nhiên, đây là tình huống gì vậy.
Mọi khoảnh khắc đó cậu đều nhanh tay chụp lại.
Sau khi Lỗi và người đàn ông kia đi khỏi, là họ ôm nhau dời đi, Tùng Lâm mới gọi taxi quay lại điểm cậu đỗ xe lúc trước và trở về tìm Mạc Toàn.
Cậu muốn ngay lúc này cho Mạc Toàn xem những gì mà cậu thấy.
Kể cả bây giờ đã nửa đêm thì cậu cũng không thể chờ được tới ngày mai.
Nhưng trái với những gì Tùng Lâm dự liệu, Mạc Toàn xem xong không lộ vẻ gì tức giận hay khinh bỉ.
Anh chỉ ngồi bần thần thật lâu, đôi mắt cụp xuống khiến cậu không biết anh nghĩ cái gì.
Rất lâu sau anh mới lí nhí nói:
- Cuối cùng cậu vẫn chọn con đường ấy.
Tùng Lâm nhìn anh, vẻ mặt đầy khó hiểu.
- Cậu biết cậu ta là người như vậy?
Trả điện thoại lại cho Tùng Lâm, Mặc Toàn lại đi lấy 2 lon bia lạnh, đưa cho Tùng Lâm một lon, tự mình khui ra một lon, uống một hơi dài, anh nhìn Tùng Lâm rồi lại nhìn ra khoảng trống.
- Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là khi cậu ấy đang chuẩn bị bước chân vào công việc đó, nhưng sau đó, cậu ấy đã không làm do tìm được công việc ở tạp chí S.
Nhưng mà, cuối cùng cậu ấy vì tôi mà mất việc, cậu nói xem, có phải tôi đã hại cậu ấy theo con đường ấy không?
Tùng Lâm sững sờ, thì ra, ngay từ đầu Mạc Toàn đã biết cậu ta là một gã trai bao, một kẻ thấp kém, vậy tại sao lại yêu cậu ta, đôi mắt Tùng Lâm đầy đố kị, vì lý do gì một kẻ thấp kém như vậy xứng đáng có được tình yêu chứ, cậu ta không xứng.
Cậu sẽ không để điều đó xảy ra.
Một ý nghĩ chạy qua trong đầu cậu, cậu cần lên một kế hoạch để đuổi kẻ đó đi, giống như trước cậu sẽ bảo vệ Mạc Toàn bằng mọi giá.
- Sao cậu không nghĩ đó là bản tính, chẳng phải phu nhân đã cho cậu ta một khoản tiền trước khi để cậu ta thôi việc ở S rồi ư? Mới chỉ có bao nhiêu ngày chứ, làm sao cậu ta có thể tiêu hết chúng mà lại nhanh chóng cần tới tiền?
- Cậu ấy không phải, trước đây cậu ấy nói có việc gì đó cần đến tiền, khi ấy tôi sợ cậu ấy tự ái nên cũng chẳng hỏi tới cậu ấy cần tiền làm gì, chỉ lẳng lặng tăng lương cho cậu ấy, tại nơi cậu ấy làm việc nói với chủ ở đó hàng tháng hãy trả thêm tiền cho cậu ấy, số tiền ấy tôi sẽ trả.
Vì vậy mà thời gian trước cậu ấy không cần lo quá mức về việc kiếm tiền nữa thôi.
Nhưng chưa được bao ngày thì cậu ấy thay tôi nằm việc và sau đó là mẹ tôi đuổi cậu ấy đi buộc cậu ấy phải tìm công việc mới.
Tùng Lâm không thể tin nổi, thì ra anh đã vì cậu ta làm nhiều như vậy, từ khi nào? Tại sao cậu không hề hay biết, cậu đã quá chủ quan khiến cho kẻ đó bước chân vào cuộc sống của họ rồi.
Cậu cần nhổ sạch tận gốc rễ điều ấy.
- Được, vậy để mình giúp cậu, mình sẽ tìm cách để hỗ trợ cậu ta và tìm cho cậu ta công việc mới, đừng lo lắng nhé!
Tùng Lâm nói vậy, phải lùi một bước để tiến hai bước, không, tiến mười bước chứ, lúc này mà gay gắt thì chỉ khiến Mạc Toàn nghĩ cậu là kẻ ích kỷ.
- Mình biết chỉ có thể tin được cậu thôi mà, cậu mãi là anh em tốt của tôi.
Mạc Toàn vừa nói vừa ôm vai cậu, cái ôm tình bạn, nhưng lại chẳng biết, ở đằng sau, khuôn mặt Tùng Lâm trở lên méo mó.
"Anh em tốt? Ai muốn làm anh em với cậu chứ, cậu không biết, tôi là người tốt nhất với cậu, là người yêu cậu nhất, nếu cậu đã vậy thì cậu nên là của tôi."
Cậu là người biết tiến biết lùi và hiểu rõ XM nhất, nếu có thể tiến thêm một bước, không chỉ làm bạn, làm tình nhân trong bóng tối của anh thì cậu cũng sẵn sàng để bản thân mình bước vào vị trí đó, vì chỉ có cậu mới xứng đáng làm thế, còn người khác không ai xứng, họ cũng không chịu nhẫn nhịn để ở đó, họ sẽ tham lam đòi vị trí chính thất, họ muốn nhiều hơn vậy.
Vậy nên từ giây phút đó, cậu xác nhận rằng, chỉ mình cậu có thể ở bên Mạc Toàn mà thôi!.