Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Tử Huyên không thể hiểu được lý do vì sao từ khi gặp và tiếp xúc với Mặc Ngôn, cô lại có cảm giác rất yên tâm. Nó không phải cảm giác mà yên tâm khi cô yêu một người nào đó, mà là cảm giác yên tâm khi giao một người nào đó cho anh. Đúng vậy, Hàn Tử Huyên rất yên tâm khi Mặc Ngôn ở bên cạnh và chăm sóc tốt cho Yên Yên. Chỉ nhìn những hành động nhỏ mà Mặc Ngôn dành cho Yên Yên, Hàn Tử Huyên đã biết được phần nào tình cảm mà anh dành cho cô em gái nhỏ của Hàn Tử Huyên. Chỉ là cô em gái nhỏ này chưa nhìn ra mà thôi. Nếu như sau này Yên Yên nhìn ra tình cảm mà Mặc Ngôn dành cho cô, Hàn Tử Huyên chắc chắn một điều, Yên Yên sẽ không bao giờ có thể bước ra khỏi thế giới ái tình ấy.
Ánh mắt thăm dò mà Hàn Tử Huyên dành cho Yên Yên vẫn chưa rời khỏi, hỏi Yên Yên:
" Nói thật đi, mấy tháng chị không có ở đây, em có làm chuyện gì sai hay không? "
Yên Yên vừa nghe Hàn Tử Huyên hỏi vậy liền khựng lại, Yên Yên không biết tại sao Hàn Tử Huyên lại biết cô giấu Hàn Tử Huyên những chuyện cô đã làm. Nhưng còn đối với Hàn Tử Huyên, hiểu ý của Yên Yên lại vô cùng đơn giản, chẳng phải việc gì khó, chỉ cần nhìn vào mắt của Yên Yên, Hàn Tử Huyên cũng đã hiểu được Yên Yên đang nghĩ gì trong lòng. Còn Yên Yên, cô không biết nên trả lời Hàn Tử Huyên như thế nào bèn đáp lại:
" Không có, em nào dám làm trái lời chị. "
" Cô ấy đi quán bar "
Mặc Ngôn lên tiếng, Yên Yên nghe anh nói liền xanh mặt
" Anh có biết mình đang nói gì không? Anh là đang hại tôi đấy! "
Đó là tất cả những gì mà Yên Yên suy nghĩ. Cô còn nghĩ lát nữa mình sẽ chỉ còn nửa hồn để quay về thôi. Nhất định sẽ bị Hàn Tử Huyên la mất, Hàn Tử Huyên ghét nhất là ai làm trái lời cô, đây là lần đầu tiên mà Yên Yên không nghe lời.
" Yên Yên, em còn dám nói là không dám làm trái ý của chị hay sao?
Không phải chị đã dặn là không được đi quán bar, nơi đó chẳng tốt lành gì, vậy mà em..... thật hết nói nổi "
Hàn Tử Huyên phẫn nộ, la mắng Yên Yên, còn cô chỉ biết cúi đầu, im lặng nghe Tử Huyên trách mắng. Mặc Ngôn thấy thế liền nói:
" Cô ấy suýt nữa bị bọn lưu manh dẫn đi "
Yên Yên nghe Mặc Ngôn nói thế liền lên tiếng phủ nhận
" Không phải dẫn đi, bọn chúng chỉ đến ghẹo tôi thôi "
Vừa nói xong thì Yên Yên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, tại sao lại có thể nói ra những lời như vậy chứ, đáng lẽ cô nên im lặng nhưng do Mặc Ngôn nói sai sự thật khiến cô phải lên tiếng. Bây giờ thì Yên Yên đã hiểu được câu nói " Nổi giận sẽ mất khôn ". Yên Yên liếc nhìn Mặc Ngôn, ánh mắt như một con dao sắt bén, nhưng Mặc Ngôn vẫn đón nhận ánh mắt ấy và nói:
" Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi chỉ nói sự thật thôi. Vì lần này không thể che giấu cho cô được nữa "
Hàn Tử Huyên vừa nghe Mặc Ngôn nói đến việc bọn lưu manh, cô liền quay đầu tìm xung quanh, Yên Yên thấy trong lòng bất ổn liền hỏi
" Chị Huyên, tìm gì thế? "
Hàn Tử Huyên dường như mất hết cảm xúc, vô cảm nói:
" Tìm một chiếc roi để đánh những kẻ nên đánh "
Yên Yên vừa nghe thế liền co người như muốn ôm lấy Mặc Ngôn để được bảo vệ. Mặc Ngôn ôm lấy Yên Yên vào lòng, đầy sự che chở, nói với Hàn Tử Huyên
" Đừng dọa cô ấy nữa, tôi không muốn lát nữa phải bế Yên Yên về đâu "
" Yên Yên, chị mong đây là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng em làm trái lời của chị.
Lần sau, sẽ không may mắn như vậy đâu, biết chưa? "
Hàn Tử Huyên vô cùng nhấn mạnh câu phía sau khiến cho Yên Yên nghe mà rợn người. Không biết cảm giác rợn người này có phải là cảm giác mà những kẻ trước khi bị Hàn Tử Huyên giết đều cảm nhận được. Nhưng Yên Yên do được sự che chở của Mặc Ngôn nên cũng đã cảm thấy đỡ sợ hơn.
Vũ Thiên Phong sau khi thay quần áo xong thì không nhìn thấy ba người kia đâu liền hỏi bác Bạch. Sau khi biết cả ba đang ở phòng khách liền nhanh chóng lên đấy. Khi Vũ Thiên Phong bước vào phòng thì thấy Yên Yên đnag ngoan ngoãn ngồi trong lòng Mặc Ngôn, Hàn Tử Huyên có lẽ bơ vơ ngồi một mình nên Vũ Thiên Phong nhanh chóng đến và ngồi ngay bên cạnh cô. Vũ Thiên Phong nhất người Hàn Tử Huyên lên và đặt cô ngồi trên đùi anh. Vũ Thiên Phong vuốt bên cánh tay của Hàn Tử Huyên, hỏi cô:
" Là ai đã chọc giận em vậy, Tử Huyên? "
Cả ba người đều im lặng, không ai lên tiếng trả lời, Hàn Tử Huyên xoay lại hỏi Vũ Thiên Phong
" Tại sao anh lại nghĩ là tôi đang giận?"
Vũ Thiên Phong nghe vậy, anh vẫn rất điềm tĩnh nói, lời nói chứa đầy sự chân thành:
" Chỉ cần nhìn vào mắt em, anh hiểu em đang nghĩ gì "
Hàn Tử Huyên thật không ngờ, ngoài cô ra vẫn còn có người nhìn vào mắt người khác mà hiểu được ý trong lòng. Trước giờ, chỉ có cô nhìn và hiểu người khác, chưa từng có người nhìn và hiểu ý cô, không ngờ bây giờ lại có. Thì ra, không phải không gặp được người hiểu mình, mà là chưa tới thời điểm gặp được. Thì ra, không phải mình vô cảm, không có trái tim, không yêu ai, mà là người mình cần gặp vẫn chưa xuất hiện. Bây giờ người Hàn Tử Huyên nên giao trái tim của cô cho người đó, cô cũng đã gặo được. Bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý giao cho họ thôi