Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Thư Kiệt là ngôi sao dựa vào gương mặt để kiếm sống, thật ra cũng có thể nói là cậu có một gương mặt đơ, nhưng không biết vì sao mà fan của cậu lại thích gương mặt ấy, cho nên mới nói, giới giải trí là một nơi thần kỳ, vài năm trước, tiền chính là đạo lý, nhưng hiện tại đều lấy mặt ra để nói chuyện, chỉ cần dáng vẻ đẹp thì cũng có thể kiếm được mấy chục vạn.
Thẩm Thư Kiệt không có đam mê trong ngành này, cậu vào giới giải trí chủ yếu là vì Giang Hạo Phong.
Cậu và Giang Hạo Phong có thể được xem là kết hôn theo hợp đồng, lúc ấy chỉ thuận miệng nói giỡn là muốn làm diễn viên, kết quả lại bị Giang Hạo Phong xem là sự thật, thỉnh thoảng cậu thấy mình ở trên TV, với gương mặt đơ đó thì đã muốn bỏ trốn không gây hại cho ánh mắt mọi người nữa, nhưng Giang Hạo Phong lại tìm công việc cho cậu, cậu cũng ngại ngùng khi nói mình muốn đổi ý.
Mấy ngày nay vừa mới quay xong một bộ phim, Thẩm Thư Kiệt có thể về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, trong nhà chỉ có quản gia và một dì giúp việc, Thẩm Thư Kiệt thả hành lý xuống sàn, cậu muốn ngủ một giấc nhưng mà nhìn thời gian thì quyết định chuẩn bị vài món ăn trước.
Giang Hạo Phong thích đồ ngọt, chút sở thích ấy không hề phù hợp với ngoại hình cao lớn và lạnh lùng của anh chút nào, tuy rằng khả năng diễn xuất của Thẩm Thư Kiệt tệ hại nhưng mà cậu lại làm đồ ngọt rất ngon.
“Tiểu Thẩm, thiếu gia đã về rồi.” Quản gia ở bên ngoài phòng bếp gọi cậu, cậu lên tiếng: “Dạ.” Rồi đem bánh ngọt dâu tây mà mình vừa mới làm ra ngoài.
Giang Hạo Phong đang cởi áo khoác, Thẩm Thư Kiệt đặt bánh ngọt lên bàn rồi đi qua nhận lấy tây trang của anh: “Sao về sớm vậy?”
“Ừ, không có chuyện gì làm.”
Thẩm Thư Kiệt oán thầm: Không có chuyện gì làm mới lạ.
Treo áo khoác của Giang Hạo Phong lên giá, Thẩm Thư Kiệt đi đến bàn ăn, Giang Hạo Phong nhìn thấy bánh ngọt thì nhíu mày: “Em về mà không chịu nghỉ ngơi trước sao?”
Thẩm Thư Kiệt không biết vì sao anh lại hỏi chuyện này, nhưng mà thấy anh có vẻ không vui thì quyết định lừa gạt anh một chút: “Khi về đã ngủ một lát rồi mới làm.”
Giang Hạo Phong tháo cà vạt không nói gì, Thẩm Thư Kiệt lại rót cho Giang Hạo Phong một ly sữa với độ ngọt rất đậm rồi mới ngồi xuống đối diện chuẩn bị ăn bánh ngọt cùng nhau, cậu còn chưa kịp lấy nĩa ăn thì đã thấy Giang Hạo Phong cúi đầu ăn từng miếng bánh ngọt cho đến khi ăn hết. Thẩm Thư Kiệt cầm nĩa ăn, vẻ mặt kinh ngạc, một tháng không gặp, hình như sức ăn của Giang thiếu gia lại lớn hơn rồi, rõ ràng là cậu làm phần cho hai người, sao anh lại không chừa cho cậu chút gì chứ?
Buổi tối, Thẩm Thư Kiệt ngồi trong phòng đọc kịch bản, Giang Hạo Phong thì đang tắm rửa, cậu nhìn nhìn thời gian rồi đặt kịch bản sang bên cạnh, chuẩn bị này nọ, vài phút sau Giang Hạo Phong mặc áo ngủ rời khỏi phòng tắm.
Trên tay Thẩm Thư Kiệt vẫn còn cầm dầu bôi trơn và bao cao su, cậu sửng sờ nhìn Giang Hạo Phong, Giang Hạo Phong nhìn lướt qua mấy thứ trên tay cậu, không nói gì mà cầm lấy tạp chí ở đầu giường.
Thẩm Thư Kiệt suy nghĩ xem từ khi mình về đến giờ có làm gì chọc giận anh hay không, kết quả là không có đầu mối, cậu đặt dầu bôi trơn và bao cao su sang bên cạnh, sau đó ngồi xuống giường hỏi: “Hôm nay không làm hả?”
Giang Hạo Phong nhìn chằm chằm tạp chí, Thẩm Thư Kiệt thấy anh không có ý gì thì quyết định không hỏi nhiều, im lặng chui vào ổ chăn chuẩn bị đi ngủ, khi cậu mơ màng sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nấc do ăn quá no…
Ngày hôm sau, Thẩm Thư Kiệt thức dậy chuẩn bị bữa sáng, nấu cháo bốn mươi phút, lại luộc thêm mấy quả trứng, còn tri kỷ mà tách lòng đỏ trứng gà, lại gắp dưa chua đã được làm từ trước vào trong dĩa.
Sau khi Giang Hạo Phong rời giường liền nhìn thấy bữa sáng đã được làm xong, anh nhìn xung quanh nhưng không thấy Thẩm Thư Kiệt, nhìn chằm chằm chén cháo vẫn còn nóng hổi trên bàn rồi uống sạch trong hai ba muỗng, cuối cùng cũng tìm được lý do hoàn mỹ mà đi vào phòng bếp, kết quả là không có ai.
Giang Hạo Phong mất hứng đặt mạnh cái chén lên bàn, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một bóng người, anh lập tức cầm chén cháo bước nhanh ra ngoài, ngồi xuống bàn ăn, còn cầm lấy một tờ báo giả vờ nghiêm túc.
Thẩm Thư Kiệt từ bên ngoài đi vào nhìn thấy chén cháo không thì liền hỏi: “Ăn thêm không?”
Giang Hạo Phong gật gật đầu, tiếp tục xem báo, Thẩm Thư Kiệt cầm chén cười: “Ăn thêm nửa chén cháo đi, hôm qua anh ăn nhiều quá, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết lúc nào mình sẽ no sao?”
Bàn tay cầm tờ báo của Giang Hạo Phong run lên, chết cũng không thừa nhận: “Không thể nào.”
Thẩm Thư Kiệt không vạch trần, nhưng mà vẫn múc hơn nửa chén cháo: “Hôm nay anh không đi làm hả?”
“Nghỉ ngơi.”
“Nhưng hôm nay không phải ngày nghỉ mà.”
Giang thiếu gia buông tờ báo xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh là ông chủ, không thể kiểm soát thời gian nghỉ ngơi của mình sao?”
Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì cố nén không cho mình cười ra tiếng: “Chẳng lẽ, là vì muốn ở chung với em?”
Giang thiếu gia mạnh miệng: “Sao có thể.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn anh, nhìn vẻ mặt ‘em nghỉ ngơi thì anh nghỉ ngơi’ đó, cuối cùng cũng không nhịn cười được: “Được rồi, là em muốn ở chung với anh, hôm nay chúng ta ở nhà xem phim được không?”
Đối với đề nghị của cậu, Giang thiếu gia rất là vừa lòng, sau đó hai người liền ngồi trên sô pha xem vài bộ phim, những ngày an nhàn thế này không có nhiều lắm, hai người sẽ thảo luận vài câu về nội dung bộ phim, Thẩm Thư Kiệt và Giang Hạo Phong kết hôn năm năm, cậu vẫn biết hai người trong lúc đó đã có tình cảm, không dám nói là có yêu hay không, nhưng ít nhất là có tôn trọng lẫn nhau, và có lẽ là còn thích nữa.
Cơm trưa là do dì giúp việc làm, nhưng mà Giang Hạo Phong ăn không được nhiều cho lắm, anh nhìn đồng hồ rồi nói với Thẩm Thư Kiệt: “Lát nữa em làm bánh ngọt đi, cái loại như hôm qua.”
Thẩm Thư Kiệt ăn cháo, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ: “Hôm qua ăn nhiều như vậy rồi mà hôm nay anh vẫn còn muốn ăn hả?”
“Ừ.”
“Anh sắp ba mươi rồi đó, có biết là không được ăn quá nhiều đồ ngọt hay không hả?”
“Em làm đi, làm xong thì bỏ trong tủ lạnh.”
“Vì sao không đợi đến khi nào ăn thì làm.”
Giang thiếu gia không nói gì, vẻ mặt mất hứng nhìn Thẩm Thư Kiệt, Thẩm Thư Kiệt sợ nhất là dáng vẻ này của anh, vì vậy lập tức thoả hiệp: “Được rồi, em làm.”
Giang Hạo Phong vừa lòng gật đầu: “Phải giống y đúc như ngày hôm qua, một bước cũng không được sai.”
“Dạ dạ dạ.”
Tuy rằng không biết vì sao Giang thiếu gia lại hứng thú như thế nhưng cậu vẫn bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm bánh ngọt, Giang Hạo Phong giống như thần giữ cửa đứng theo dõi cậu, bận rộn cả buổi trưa, Thẩm Thư Kiệt mới đưa bánh ngọt đã làm xong đến trước mặt anh: “Chỉ được ăn một phần, còn lại để tủ lạnh mai ăn.”
Giang thiếu gia lẳng lặng nhìn bánh ngọt, anh chỉ đồng hồ trên tường, Thẩm Thư Kiệt không hiểu.
Giang Hạo Phong nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của cậu thì liền giải thích: “Hôm qua em gạt anh.”
Thẩm Thư Kiệt chớp chớp mắt: “Em gạt anh cái gì?”
Giang thiếu gia nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng: “Hôm qua em nói em ngủ một lát rồi mới làm bánh ngọt, nhưng mà so với thời gian lúc này thì hôm qua em không có ngủ.”
Cuối cùng thì Thẩm Thư Kiệt cũng hiểu được hôm qua anh kỳ lạ ở đâu, cậu nhịn cười ngồi đối diện Giang Hạo Phong: “Ông chủ Giang, Giang thiếu gia, Giang Hạo Phong, sao anh biết em bay chuyến nào? Em chỉ nói cho anh biết là hôm qua em sẽ về chứ không nói sẽ về lúc nào mà, anh lén lút chú ý lịch trình của em sao?”
Sắc mặt Giang Hạo Phong thay đổi: “Không có.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của anh thì rất vui vẻ, cậu lấy quả dâu tay trên bánh ngọt bỏ vào miệng, đột nhiên đứng lên hôn Giang Hạo Phong, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở đôi môi mỏng của anh đẩy dâu tây qua: “Cám ơn anh, hôm qua tan làm sớm vì em.”
Giang thiếu gia được đút dâu tây, cảm thấy hình như mình bị lép vế, anh chỉ muốn Thẩm Thư Kiệt giải thích chuyện hôm qua cậu nói dối anh, nhưng mà hình như mọi thứ phát triển không như anh muốn, anh tạm thời không hỏi nữa, chỉ có thể đảo khách thành chủ quấn quýt lấy đầu lưỡi kia.