Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời xin lỗi của nhân viên lễ tân kéo cô về thực tại.
Khi cô hồi thần lại mới phát hiện mình đang nhìn chằm chằm vào Tân Kiêu từ nãy đến giờ. Cô ngượng ngùng dời mắt sang chỗ khác, cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt.
Sau đó tươi cười với lễ tân: “Không sao đâu, là chuyện các cô phải làm mà. Tôi không phải nhân viên công ty, cũng không hẹn trước, ngăn tôi lại là mọi người đang thực hiện đúng chức trách của mình.”
Giọng Đường Khê vô cùng dịu dàng khiến người khác nghe vào rất thoải mái. Các cô gái ở quầy lễ tân không ngờ vợ của Tần tổng lại tốt tính như vậy, không trách mình, thở phào nhẹ nhõm liếc nhìn Tần tổng đang đứng bên cạnh.
Bọn họ cứ nghĩ Tần tổng quay lại nói đó là vợ anh vì lúc nãy họ đã ngăn không cho cô vào khiến Tần tổng tức giận, muốn tìm các cô để trút giận thay vợ mình.
Tần Kiêu không nhìn bọn họ, chỉ khẽ ừm một tiếng, nắm lấy tay Đường Khê rồi rời đi.
Hai người mới vừa đi không bao lâu, mọi người trong đại sảnh đang giả vờ chờ thang máy lập tức đến quầy lễ tân hỏi có chuyện gì xảy ra.
“Làm tôi sợ muốn chết. Tần tổng đột nhiên đến đây không phải chỉ để nói đó là vợ anh ấy chứ? Có phải chúng ta sắp bị đuổi việc không?”
“Đương nhiên là không rồi. Nếu Tần tổng muốn đuổi việc mấy người thì sẽ không làm vậy. Tần tổng muốn chúng ta biết đó là vợ anh ấy để sau này cô ấy có tới thì không được ngăn lại.”
“Ai dám cản chứ? Sáng nay lúc thư ký Lý xuống đón đã nói đó là phu nhân, nhắc nhở bọn tôi nếu phu nhân có tới thì không được ngăn lại. Bọn tôi nghe vậy thì sợ tới mức không dám ăn cơm, sợ phu nhân nói cho Tần tổng biết. Lúc Tần tổng đến đây nói đó là vợ anh ấy thì tôi sợ muốn rớt tim ra ngoài, sợ câu nói tiếp theo của Tần tổng là bảo bọn tôi cút khỏi đây.”
“Tần phu nhân thật xinh đẹp, dịu dàng, còn cười với chúng tôi nữa. Sao lại có người vừa đẹp vừa tốt như thế chứ?”
“Quan trọng nhất là tình cảm của họ rất tốt. Tần tổng đứng cạnh nghe phu nhân nói, cô ấy nói xong thì ừm một tiếng, một bộ “vợ tôi nói gì cũng đúng”. Trời ạ, còn không phải tổng tài lạnh lùng và cô vợ nhỏ sao?”
Lập tức có người phụ họa.
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Còn có chuyện này mọi người không biết đâu…” Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đeo mắt kính góp chuyện, “Tôi nghe người khác nói, lần trước Tần tổng đi công tác có tham dự một tiệc rượu, ăn mặc cực kỳ… trang trọng.”
Thật ra ban đầu người đó toàn nói Tần tổng quyến rũ như thế nào nhưng nói về ông chủ trước mặt đồng nghiệp thì không thể nói năng tùy tiện, “Tần tổng cài một cái kim cài áo đính kim cương, tay áo cài khuy măng sét đính kim cương cùng loại, dùng kẹp cà vạt, trên cổ tay đeo đồng hồ, vừa bước vào bữa tiệc thì lập tức hấp dẫn mọi ánh mắt.”
Một người khác lên tiếng: “Hình như… đây không phải phong cách của Tần tổng mà. Không phải Tần tổng luôn đơn giản sao?”
“Chính vì quá khác biệt so với mọi khi nên có người có quan hệ tốt với Tần tổng đã hỏi anh ấy. Lúc đó Tần tổng trả lời rằng bộ đồ đó do vợ chọn, từ trên xuống dưới đều do vợ phối.”
Mọi người nghe xong trong lòng cực kỳ chua*, “Khoe ân ái quá mức rồi đó.”
* Chua (hoặc ăn giấm): ghen tị, ghen tuông
“Nghe nói buổi tiệc đó có rất nhiều ông lớn tham dự, thấy bộ dáng đó của ông chủ thì rất muốn đánh người…”
*
Hôm nay Đường Khê lái xe đến đón Tần Kiêu tan làm. Sau khi đến chỗ đậu xe, anh lập tức đi đến ghế lái mở cửa, Đường Khê ngăn anh lại: “Hôm nay em làm tài xế cho anh, anh ngồi phía sau nghỉ ngơi đi.”
Tần Kiêu hơi rũ mắt nhìn cô.
Đường Khê sợ anh thấy mất mặt khi để phụ nữ lái xe thì mỉm cười nói thêm: “Anh chưa từng được em chở, hôm nay giúp em được cảm nhận cảm giác có người ngồi trên ghế phụ nhé.”
Cô đưa túi xách cho Tần Kiêu, “Anh giữ giúp em.”
Tần Kiêu liếc nhìn túi xách rồi cầm lấy, ngồi vào ghế phụ.
Sau khi lên xe, thắt dây an toàn xong, Đường Khê chuẩn bị khởi động xe thì thấy Tần Kiêu thả lỏng ngồi trên ghế, ánh mắt anh đặt trên người cô.
Cô bị anh nhìn chằm chằm thì hơi bối rối, hỏi anh: “Anh… anh nhìn em như vậy làm gì?”
Tần Kiêu chậm rãi thu hồi tầm mắt, đáp: “Không có gì.”
Anh ngả ghế về sau một chút, Đường Khê nghĩ rằng anh muốn ngủ nên không nói nữa, chậm rãi khởi động xe rồi chạy ra khỏi bãi đậu xe.
Đến giao lộ đầu tiên, Đường Khê cho xe dừng lại chờ đèn xanh mới phát hiện Tần Kiêu đã ngồi thẳng dậy bấm điện thoại.
Cô liếc mắt, thấy trên khung chat ghi là Lý Anh.
Cô đoán anh đang bàn công việc với Lý Anh nên không quấy rầy đến anh, nghiêm túc lái xe.
Kỹ thuật lái xe của cô cũng bình thường, mọi khi tự lái cũng không có cảm giác gì, nhưng hôm nay trên ghế phụ còn có người khác, sợ trong lòng anh cười nhạo cô lái xe kém nên nắm chặt tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, không dám ngó nghiêng lung tung.
Lý Anh ở phòng làm việc nhận được tin nhắn của ông chủ, sau khi đọc xong chỉ biết thở dài.
Ông chủ nói bà chủ khen ngợi nhân viên lễ tân của công ty làm việc có trách nhiệm nên muốn tăng lương cho họ, kêu anh đi sắp xếp.
Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng để anh làm, quá lãng phí tài năng của anh.
Chưa hết giờ nghỉ trưa, nhân viên lễ tân nhận đột nhiên nhận được thông báo tăng lương như bắt được cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống. Mặc dù cấp trên không nói rõ lý do nhưng chắc chắn là nhờ bà chủ khen họ làm việc tốt.
Chẳng lẽ bà chủ của bọn họ là Bồ Tát sống sao? Bọn họ ngăn không cho cô vào, cô không những không tức giận mà còn khen bọn họ, còn tăng lương cho bọn họ nữa.
Đường Khê không hề hay biết trong công ty mình đã có biệt danh mới, vẫn đang tập trung lái xe.
Tần Kiêu im lặng ngồi bên cạnh, cũng không chợp mắt nghỉ ngơi. Những lúc đường đông hoặc gặp chỗ khó đi, anh quay sang nhìn cô một cái như giáo viên chấm thi.
*
Cuối cùng cũng về đến biệt thự, Đường Khê thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng vào bếp rót hai cốc nước nóng cho cô và Tần Kiêu, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy anh, cô đưa một cốc nước cho anh, “Anh muốn uống nước không?”
Tần Kiêu cầm lấy ly nước, ngẩng đầu lên uống một hớp.
Đường Khê cầm cốc nước còn lại uống một nửa rồi liếc nhìn tủ lạnh, cô thấy hơi thèm kem, lúc nãy cô đã không được ăn.
“Tối qua anh ngủ không ngon, hay bây giờ anh lên lầu ngủ một chút đi.”
Sắc mặt Tần Kiêu khẽ đổi, thấy cô nhắc tới chuyện tối qua anh ngủ không ngon thì nheo mắt lại hỏi: “Em cố ý?”
Đường Khê không hiểu anh có ý gì, “Cố ý gì?”
Tần Kiêu cong môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lúc mới lên tiếng: “Tối qua anh ngủ rất ngon.”
Vẻ mặt của anh rất thản nhiên nhưng Đường Khê lại cảm giác như anh gằn từng tiếng một.
Tần Kiêu nói xong thì xoay người đi ra phòng khách.
Đường Khê đứng ở cửa bếp, nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha, trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
Anh đang làm cái gì vậy?
Chẳng lẽ vì để chứng minh tối qua anh ngủ rất ngon nên mới ngồi đó mà không đi ngủ sao?
Vì sao anh phải nhấn mạnh câu “Tối qua anh ngủ rất ngon”?
Đường Khê khó hiểu nhìn anh.
Không hiểu sao cô lại thấy người đàn ông cao lớn mím môi ngồi đó cô đơn như một chú cún nhỏ… à không, một con chó săn lớn bị vứt bỏ?
Đột nhiên anh ngước mắt lên nhìn cô.
Đường Khê cau mày nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi anh cần gì.
Khuôn mặt Tần Kiêu căng cứng, anh hơi hếch cằm lên, vươn tay lấy điều khiển từ xa, mở ti vi lên.
Âm thanh của chương trình trên ti vi phá vỡ sự im lặng trong phòng khách. Đường Khê nhìn vẻ mặt vừa mất tự nhiên vừa kỳ lạ của anh, đột nhiên nhớ đến lúc cô nhắc chuyện tối qua ở văn phòng ban nãy, hình như anh cũng rất tức giận.
Chẳng lẽ tối qua cô không đồng ý giúp anh nên anh thấy xấu hổ, không muốn thừa nhận tối qua mình ngủ không ngon, một mực khăng khăng nói tối qua anh ngủ rất ngon là để chứng minh mình chỉ thuận miệng hỏi một câu chứ không thực sự cần cô giúp, sau khi cô từ chối anh cũng lập tức đi ngủ?
Nhận ra mấu chốt của vấn đề, Đường Khê ngay lập tức hiểu vì sao anh hỏi cô cố ý.
Anh cảm thấy cô đang cố tình cười nhạo mình.
Cô thật sự rất oan đó, sao cô dám cười anh chứ.
Đường Khê nhìn dáng vẻ ngạo kiều của anh, không nhịn được mà bật cười.
Người đàn ông đang “tập trung” xem ti vi nhanh chóng quét mắt về phía cô.
Đường Khê ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, yên lặng quay sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh.
Tần Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, buông điều khiển xuống, đứng dậy đi ra cửa.
Cô nghe thấy động tĩnh thì lên tiếng: “Hiếm khi anh không bận, đừng đến công ty nữa, tối nay em làm món gà kho dừa cho anh.”
Tần Kiêu lẳng lặng đứng trước cửa một hồi.
Đường Khê khẽ hỏi: “Có được không anh?”
Tần Kiêu cứ đứng đó không chịu lên tiếng.
“Được không ạ?”
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng: “Cũng được.”