Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngân Tuyết sau khi đi cùng Hạ Vũ dạo phố, cô đã về nhà.
Cô bước ra khỏi phòng tắm. Căn nhà lạnh lẽo này vẫn chỉ có mình cô ở đây.
Ngân Tuyết bước đến mở tivi lên, cô cần lấy quà Hạ Vũ tặng mình.
Ngân Tuyết mở ra, bên trong là một đôi giày thổ cẩm. Ngân Tuyết nhìn đôi giày liền vui vẻ, cô nhẹ nhàng cấp đôi giày đi.
Xong lại cô ngồi xuống xem phim.
Bây giờ mỗi buổi tối cô đều xem phim, cứ như vậy một buổi tối của cô lại trôi đi.
- ---------
7 giờ tối, Âu Dương Thiên Vũ mới bước ra khỏi Dương thị. Nhưng anh lại không về nhà.
Anh lái xem đến một quá bar. Anh đi vào trong.
Lúc này có một người nhìn thấy anh liền ra hiệu, bên này.
Anh đi đến chỗ đó, ngồi xuống.
" Này, sao dạo này sắc mặt cậu kém quá vậy?" Dụ Bạch Ngôn lên tiếng hỏi thăm anh.
" Kết hôm xong mà sắc mặt vẫn vậy" Bạch Kiến Đình cũng lên tiếng tham thở.
" Hai cậu thôi đi" Hàn Thiên Trạch cũng đành phải lên tiếng.
" Mình không sao"
" Nghe nói cậu vừa về trưa này"
" Ừ!"
" Thôi, mọi chuyện cứ để mai rồi tính, anh em lâu rồi mới gặp nhau, cùng uống đi"
" Được". 4 người cần ly rượu lên uống cạn.
Anh cũng uống rất là nhiều, thật sự mấy ngày hôm nay quá mệt mỏi.
Về sau có thêm mấy cô gái ra rót rượu cho mọi người.
Anh cứ vậy mà uống đến say.
Anh không biết rằng mấy thằng bạn tốt của mình lại giúp mình giải quyết căn thẳng.
Anh đã uống say.
Một cô gái trẻ dìu anh vào phòng nghỉ ở tầng trên.
Cô ta tiến đến chỗ anh, cô ta không nói gì liền tự cởi đồ trên người mình xuống.
Xong cô gái đó tiến đến chỗ anh, từ từ cởi đồ anh ra. Cô ta vui vẻ, vì đêm nay cô được giao nhiệm vụ quan trọng này.
Cô rất tự tin với kỹ năng của mình. Xong khi đồ trên người anh không còn cô ta tiến về phía anh, bắt đầu vuốt ve người anh.
Anh lập người cô ta lại, ép cô ta xuống giường.
Thấy vậy cô gái liền cười dị mị. Tay đặt vào vai anh.
Môi anh từ từ tiến xuống mặt cô.
Khuôn mặt cô vẫn luôn tươi cười.
Đột nhiên, miệng anh đặt vào tai nói.
" Cút"
Cô ta không ngờ anh lại có thể tỉnh táo lại, lại còn khiến cả phòng hiện lên sác khí, đúng là dọa cô hết hồn.
Xong, anh xuống giường mặc lại quần áo của mình.
Anh bước ra khỏi phòng, anh không là khó cô ta, vì anh biết chuyện này do 3 người sắp xếp.
Anh đi ra khỏi quá bar với mùi rượu nồng nặc. Lúc này cũng tầm khoảng 11 giờ đêm.
Anh tự lái xem về nhà.
Đến nhà, anh xuống xe. Đi về phía cửa, anh liền ấm chuông.
Ngân Tuyết đang ngủ thì bị tiếng chuông cửa là bậc dậy.
Cô nhìn đồng hồ đã là 12 giờ đêm.
Cô không nghĩ nhiều liền ngát ngắn ngát dài đi ra mở cửa.
Vì cô biết, người đứng ở cửa là ai.
Tiếng chuông vẫn liên tục reo lên, nó đang thúc giục cô.
Ngân Tuyết vừa mở cửa ra. Truyền đến mũi cô là mùi rượu nồng nặc.
Cô thuận miệng liền nói.
" Lần sau còn về muộn thế này, thì đừng có về nữa. Anh có về tôi cũng không mở cửa đâu"
Xong Ngân Tuyết quay người định đi luôn. Thì đột nhiên tay cô bị một bàn tay anh nắm chặt lại.
Anh ép người cô vào tường, hai tay anh nắm chặt tay cô, mặt anh áp sắt cô.
" Cô là đang ghét bỏ tôi"
" Anh thả tôi ra, đau.."
Tay cô cũng vậy mà vùng vẫy.
Thấy vậy, anh liền lấy miệng chặn miệng cô lại. Là cô cũng không nói được gì.
Nhưng cũng vẫn vùng vẫy, không từ bỏ.
Thấy vậy anh buông tha miệng nhỏ của cô.
Lúc này một tay anh nâng càng cô lên.
" Cô sao vậy, chúng ta là vợ chồng, tôi đụng vào cô thì là sao chứ"
Ngân Tuyết quay mặt sang chỗ khác nói: " Người anh bẩn"
Nghe cô nói vậy, anh liền tức giận, tay anh nắm chặt cô hơn.
" Cô bảo tôi bẩn ư"
" Cô tưởng bản thân mình sạch sẽ hơn tôi chắc" Vừa nói xong, anh lại tiến đến chiến hữu môi cô. Lúc này tay anh cũng bắt đầu xé rách quần áo trên người cô xuống.
Ngân Tuyết khi nghe thấy câu nói của anh.
Cả người cô đơn lại, tay châm cô cũng dừng lại, cả người cô đông cứng lại. Cô không ngờ anh lại nói như vậy.
Lúc này Âu Dương Thiên Vũ nhưng mất khống chế.
Anh liền đưa cô tiến vào ghế sofa. Anh đặt thâm thể nhỏ bé cô dưới thâm mình. Nhưng hành động của anh vẫn không dừng lại.
Anh bắt đầu cởi quần áo mình ra, lúc này trên người cô đã không còn mảnh vải nào.
Anh điên cuồng muốn lấy cô, còn cô lại bị câu nói của anh làm cho câm mí. Cô nhưng bước vào một thế giới riêng của mình.
Mặc kể hành động của anh.