Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 7: ĐỒNG Ý LY HÔN
Thịnh Hựu Đình không nghe tiếp được nữa, mỗi chữ Võ Lam nói như một cây kim, chi chít chằng chịt cắm vào lồng ngực trái của hắn, từ từ xoáy vào, càng xoáy càng sâu, cảm giác đau đớn càng ngày càng rõ rệt, muốn trốn cũng không trốn được.
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa..." Thịnh Hựu Đình ôm Võ Lam chạy về trước, nhìn thấy y tá đẩy giường chạy tới!
"Tôi đồng ý ly hôn rồi... đồng ý rồi..." Giọng Võ Lam yếu dần, bàn tay túm lấy áo Thịnh Hựu Đình từ từ lỏng ra, không còn chút sức lực, buông thõng xuống đất.
Thịnh Hựu Đình hoảng hốt: "Võ Lam!" Khi quay đầu hét ầm lên gọi bác sĩ, hắn nhìn ngay thấy bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện này —— Mạnh Thiếu Khiên, cũng là bạn cùng lớp trung học phổ thông và đại học của hắn.
Hắn và Mạnh Thiếu Khiên trở thành người xa lạ từ bao giờ nhỉ?
Chắc là từ khi Mạnh Thiếu Khiên theo đuổi Võ Lam, Mạnh Thiếu Khiên hack trang web của trường, công khai tỏ tình rằng đời này ngoài Võ Lam sẽ không lấy ai khác. Hắn cảm thấy Mạnh Thiếu Khiên bị điên, nhìn thế nào cũng thấy cậu ta thật ngứa mắt, sau đó từ từ không còn qua lại nữa.
Mạnh Thiếu Khiên nhìn thấy Thịnh Hựu Đình bế Võ Lam cũng khựng lại, sa sầm mặt mũi, cướp lấy Võ Lam từ trong lòng Thịnh Hựu Đình, cẩn thận nhưng cũng nhanh chóng đặt cô lên giường, sau đó đẩy giường bệnh chạy về phía phòng cấp cứu.
Tiếng hét của Mạnh Thiếu Khiên rất nóng nảy: "Mau đưa vào phòng cấp cứu! Chảy máu nhiều! Lấy máu xét nghiệm! Thông báo tới ngân hàng máu! Nhanh lên! Nhịp tim giảm! Thông báo khoa phụ sản cho chuyên gia phẫu thuật và chủ nhiệm đến phòng cấp cứu! Mau! Bình oxy!"
Thịnh Hựu Đình nghe thấy một tràng mệnh lệnh của Mạnh Thiếu Khiên, từng mệnh lệnh khiến hắn căng thẳng thêm.
Hai bàn tay hắn vừa bế Võ Lam bắt đầu run rẩy! Dường như ban nãy hắn ôm một thứ vô cùng quý giá, đột nhiên mất rồi, trống huơ trống hoác.
Trên tay hắn toàn là máu của Võ Lam.
Nguy hiểm?
Võ Lam sẽ không gặp nguy hiểm!
Thịnh Hựu Đình chạy theo Mạnh Thiếu Khiên: "Võ Lam không gặp nguy hiểm, đúng không?"
Trong ánh mắt Mạnh Thiếu Khiên nhìn Thịnh Hựu Đình lộ ra vẻ khinh ghét và giận dữ tột cùng: "Cô ấy đi theo mày chính là nguy hiểm lớn nhất!"
"Mạnh Thiếu Khiên!" Thịnh Hựu Đình nghiến răng: "Thái độ bây giờ của mày là muốn đánh nhau phải không?!"
"Đáng ra tao nên đánh mày cho mày một trận từ khi mày và Võ Lam tuyên bố kết hôn rồi! Cô ấy sẽ không đến mức phải vào phòng cấp cứu!" Mạnh Thiếu Khiên phất tay, đẩy Võ Lam vào phòng cấp cứu: "Cấp cứu!"
Thịnh Hựu Đình bị cánh cửa phòng cấp cứu chặn đứng lại, không thể xông tới nữa.
Y tá không ngừng chạy ra chạy vào, bước chân của họ càng gấp gáp càng như giày vò Thịnh Hựu Đình.
Hắn nhớ lại, lúc tối hắn về nhà, Võ Lam đã nói, cô ấy sẽ không chết, sẽ có người phụ nữ khác đánh đứa con mà cô ấy sinh ra.
Thế mà hắn không nghe ra được ẩn ý trong lời cô nói.
Căn bản lúc đó hắn không để ý xem cô đang nói gì, nhưng hắn có để ý tới cô bao giờ đâu?
Thịnh Hựu Đình cứ ở bên hành lang đợi bác sĩ bước ra, nhưng chỉ nhìn thấy y tá không ngừng chạy ra chạy vào chuẩn bị huyết tương.
Đây là một kiểu giày vò bất tận, hắn nhanh chóng bước về phía phòng cấp cứu, nhưng chưa chạm tay đến tay nắm cửa đã bị một y tá đeo khẩu trang lôi ra.
"Anh rốt cuộc có phải người nhà bệnh nhân không vậy! Có muốn bệnh nhân sống không hả?"
Thịnh Hựu Đình thấy đầu mình như nổ tung, hắn bỗng chốc bộc phát!
"Người nằm trong đấy là người phụ nữ của tôi! Sao tôi lại không muốn cô ấy sống chứ!"
Thịnh Hựu Đình vốn là một người thích tự kiểm soát mọi thứ, đối với bất cứ việc gì, hắn luôn có khả năng thích ứng thậm chí thay đổi nó, chính vì thế tự nhiện sẽ sinh ra phản cảm với những lời y tá nói.
Y tá đáp lại: "Nhiễm sắc thể của cô ấy có vấn đề, khó mang thai, bây giờ sảy thai rồi. Nhưng bào thai rụng được một nửa, còn sót lại trong tử cung. Nếu cưỡng ép bóc tách phần còn lại ra sẽ khiến tử cung chảy nhiều máu, miệng vết thương luôn trong trạng thái hở rất dễ nhiễm trùng. Toàn thân anh đầy vi khuẩn, nếu anh muốn cô ấy chết nhanh hơn thì anh cứ vào mà lây nhiễm cho cô ấy!"
Cửa được mở ra, y tá tiến vào rồi đóng nó lại.
Thịnh Hựu Đình đứng bên ngoài, hai bên thái dương giật giật liên hồi, giật đến mức hắn vừa choáng vừa đau. Hắn muốn ra ngoài hút một điếu thuốc, nhưng cứ nghĩ đến việc người phụ nữ bên trong chưa rõ sống chết thế nào, hắn không dám rời đi dù chỉ một khắc.
Hắn chưa từng lo lắng cho Võ Lam như vậy, trước giờ chưa từng.