Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
15
Tôi quay trở lại trường học, nhưng vẫn không thể quên được chuyện của Tiểu Bồ Đào.
Nhưng Hà Dĩ Xuyên, cảm giác như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Tiểu Mĩ an ủi tôi: "Bệnh viện là nơi giao thoa giữa thiên đường và địa ngục. Hà Dĩ Xuyên đã nhìn thấy quá nhiều rồi."
“Mỗi lần đi ngang qua họ, nhìn vẻ mặt mệt mỏi, khổ sở của họ, thấy họ hoang mang, cô đơn và tuyệt vọng, tớ cũng rất muốn làm hết sức mình để giúp đỡ.”
“Nhưng tớ chỉ là một y tá nhỏ, thực sự không thể giúp gì được nhiều. Nhưng Noãn Noãn, cậu có thể làm được rất nhiều chuyện hơn thế.”
Cô ấy nắm lấy tay tôi, ánh mắt ấm áp và kiên định.
Kể từ đó, tôi tham gia các khóa học chuyên nghiệp một cách nghiêm túc hơn.
Tôi làm việc chăm chỉ mỗi ngày, cho đến khi Hà Dĩ Xuyên gửi tin nhắn: [Tôi nghe nói gần đây em làm việc rất chăm chỉ.]
Tôi nghĩ một lúc, trả lời: [Em không thể làm thầy mất mặt được.]
[Còn chưa hết kỳ, đừng quá xoắn.]
Giáo sư Hà đang quan tâm tôi sao, khóe miệng tôi nhếch lên, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Tạm được tạm được.
Tin nhắn khiêm tốn còn chưa kịp soạn xong, lại nhận được một tin nhắn khác từ Hà Dĩ Xuyên.
[Dù em có xoắn, cũng chỉ là rau thôi.]
Tôi...
[Tôi vừa tiếp nhận một nghiên cứu mới, cần người đi cùng, em có muốn đi không?]
Nghiên cứu của Hà Dĩ Xuyên đều rất khó, so với ma quỷ còn khó hơn nhiều
Tôi hơi do dự.
Một lúc sau, tin nhắn mới lại xuất hiện: [Tôi đảm bảo em có thể thuận lợi tốt nghiệp.]
Vì sự kiện Thiên Lâm, sinh viên y khoa vốn đã khó ra trường giờ lại càng khó hơn.
Thuận lợi tốt nghiệp? Sinh viên nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ này chứ?
Tôi trả lời trong vài giây: [Aiyo, giáo sư Hà hiểu lầm rồi. Gì mà tốt nghiệp với không tốt nghiệp chứ? Em chủ yếu muốn học hỏi thêm từ thầy thôi.]
[Sau ngày 1 tháng 5, sẽ chính thức bắt đầu.]