Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
18.
Phòng làm việc của Hà Dĩ Xuyên rộng hơn phòng khách nhiều.
Tủ sách gọn gàng chiếm một bức tường.
“Em lấy cuốn sổ ngồi cạnh tôi đi, tôi giảng cho em.”
Tôi ngoan ngoãn cầm cuốn sổ nghe anh giảng bài.
Còn chưa nghe được bao lâu thì điện thoại của tôi liên tục rung lên vì có tin nhắn.
Lúc đầu tôi không dám xem, cho đến khi Hà Dĩ Xuyên thấy quá ồn ào.
Tôi nhanh chóng mở nó ra để xem chuyện gì đang xảy ra.
Quả nhiên, Tiểu Mĩ lại đang chia sẻ cuộc sống của cô ấy với tôi.
Hà Dĩ Xuyên đóng máy tính: "Sao vậy? Bạn trai gửi tin nhắn à?"
Tôi vội vàng phủ nhận: "Không phải, không phải."
Anh ấy hiểu lầm rằng tôi đã có bạn trai, có lẽ là do sự cố WeChat vào buổi sáng.
“Lúc sáng em định gửi tin nhắn cho bạn thân nhưng lại gửi nhầm sang thầy.”
Để chứng minh bản thân, tôi nhanh chóng cho anh ấy xem lịch sử trò chuyện với Tiểu Mĩ.
"Nhìn này, ảnh đại diện của thầy rất giống với ảnh đại diện của bạn thân em, vì vậy em mới nhầm."
Trong khi giải thích, tôi thấy tai của Hà Dĩ Xuyên đỏ lên một cách hiếm thấy.
Tôi nhìn xuống màn hình điện thoại.
Màn hình đang hiện cuộc trò chuyện của tôi với Tiểu Mỹ đêm qua.
Tiểu Mĩ: [Em trai hôm đó rất hợp với cậu, đẹp trai muốn chớt.]
Tôi: [Cũng tạm được.]
Tiểu Mĩ: [Đẹp trai như vậy rồi, cậu còn muốn gì nữa?]
Tôi: [Nếu mà đẹp trai như Hà Dĩ Xuyên, tớ sẽ vồ lấy ngay, được chưa?]
Trời ơi, những lời này bị chính chủ nhìn thấy rồi.
Trong sự bối rối, Hà Dĩ Xuyên đột ngột đứng dậy.
Tôi hơi lo lắng: “Sao vậy?”
“Tôi đi lấy nước nóng cho em.”
Ồ, anh ấy muốn xoa dịu sự bối rối.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc, anh ấy còn nói thêm một câu: "Dù sao thì em cũng coi mình như khách rồi, nên tôi cũng không thể xấu hổ mà bỏ mặc em, đúng không?"
...
Được rồi, xin chân thành cảm ơn