Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
7
Phải nói rằng Lăng Thu là một sinh viên rất ngoan ngoãn.
Hà Dĩ Xuyên bảo gì anh ta đều làm nấy.
Để hoàn thành nhiệm vụ mà Hà Dĩ Xuyên giao cho tôi, anh ta thậm chí còn đến tận nhà giám sát tôi.
"Đàn em Quý Noãn, đoạn này của em rất có vấn đề và phi logic. Nên là..."
Từ nền tảng nghiên cứu đến tài liệu tham khảo, anh ta so với Hà Dĩ Xuyên còn quá đáng hơn, anh ta chê bài luận văn của tôi là vô giá trị, thiếu điều muốn viết lại cho tôi.
Nhưng bạn thân của tôi cứ gửi cho tôi những bức ảnh của các bác sĩ đẹp trai, yêu cầu tôi chọn một người đẹp trai nhất.
Có kiểu đáng yêu, có kiểu trưởng thành, còn có cả kiểu daddy quyến rũ.
Tôi bí mật giấu điện thoại di động của mình dưới những cuốn sách và xem từng ảnh một, cho đến khi nước mắt tôi chảy dài, mặt bắt đầu đỏ bừng.
Lăng Thu tự nói một mình đến mệt luôn, ngủ quên trên bàn.
Thấy anh ta ngủ không thoải mái, tôi vỗ nhẹ vào người anh ta, đánh thức anh ta: “Đàn anh, lên giường ngủ đi.”
Lăng Thu, người đã buồn ngủ, nằm xuống giường tôi mà không nói lời nào.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Chắc là mẹ đến gọi chúng tôi xuống ăn cơm.
Tôi tắt những bức ảnh của anh chàng đẹp trai và chạy ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra, tôi đã choáng váng.
Sao lại là Hà Dĩ Xuyên?
Hà Dĩ Xuyên liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn Lăng Thu đang ngủ trên giường của tôi, liền nói thẳng: “Hai đứa đang làm gì vậy?”
Tôi đang định giải thích thì Lăng Thu đã tỉnh lại, vừa nhìn thấy Hà Dĩ Xuyên, đầu óc anh ta tỉnh táo ngay lập tức.
"Giáo sư, em đang giám sát đàn em viết luận văn."
"Ồ? Dám sát đến tận giường rồi? Còn nữa, em đỏ mặt làm gì?"
Hà Dĩ Xuyên khoanh tay trước ngực và quay sang nhìn tôi với đôi mắt đen láy.
"Không, không, bọn em..."
Còn chưa đợi tôi nói xong, mẹ tôi đã lớn tiếng ngắt lời chúng tôi: “Ăn cơm thôi.”
Hà Dĩ Xuyên quay người đi vào bếp giúp mẹ tôi dọn đồ ăn.
Tôi và Lăng Thu ngồi ở bàn ăn, đối mặt nhìn nhau.
Tôi nghĩ mình vẫn nên giải thích rõ với Hà Dĩ Xuyên thì tốt hơn.
Tôi lặng lẽ đi vào bếp, Hà Dĩ Xuyên không nhận ra sự xuất hiện của tôi, vẫn đang tập trung vào việc dọn đồ ăn.
Tôi dùng ngón tay chọc vào lưng anh ấy, nhưng anh ấy không có phản ứng nào.
Tôi lại chọc mạnh vào nhưng anh vẫn tập trung làm việc của mình.
Tôi đẩy mạnh anh ấy, anh ấy mới chịu quay lại.
"Lưng thầy không có cảm giác sao? Em chọc mấy lần mà thầy cũng không thèm phản ứng." Tôi chỉ chỉ vào lưng anh.
Trong đôi mắt hoa đào của anh hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh anh liền lấy lại bình tĩnh: “Vừa rồi tôi không chú ý.”
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng bếp.
Tôi nhìn vào tấm lưng cao và thẳng của anh ấy, tự nhiên thấy rất tò mò.
8
Trên bàn ăn, mẹ tôi vừa gắp rau, vừa đơm cơm cho Hà Dĩ Xuyên, tôi sửng sốt một lúc.
Bà vừa gắp rau vừa nói: "Dĩ Xuyên là sinh viên yêu thích của cha con lúc sinh thời, đã thông minh lại còn tốt bụng."
Hà Dĩ Xuyên đột ngột đứng dậy, cầm ly của mình và nghiêm túc nói: "Sư phụ có ơn với con, sư nương cũng rất tốt với con, người coi con như con ruột của mình, nhưng con lại không dạy Noãn Noãn tốt, cho nên bây giờ cô ấy còn không viết được luận văn, là lỗi của con!"
"Con tự phạt mình ba ly."
Tôi sững sờ.
“Làm gì có, là do chúng ta không biết lượng sức của nó, sức nó ra sao, ta là một người mẹ đáng lẽ phải là người biết rõ nhất.”
Mẹ tôi nhìn Hà Dĩ Xuyên, cười đến tận mang tai.
Lại quay sang nhìn tôi: “Mẹ không yêu cầu con trở thành một bác sĩ giỏi, mẹ chỉ mong con bình an vô sự, khi con kết hôn, nhiệm vụ của mẹ coi như hoàn thành rồi.”
Nói đi cũng phải nói lại, từ khi bố tôi mất, câu cửa miệng của mẹ tôi chính là mau mau kết hôn.
Tôi mắng bà ấy: “Nhiệm vụ này ai giao cho mẹ vậy, Quan Âm Bồ Tát sao?”
Lúc này, Lăng Thu, người vẫn đang im lặng ăn cơm, nói: “Có thể là tổ chức nào đó, bởi vì mẹ anh cũng nhận được nhiệm vụ này.”
Tôi cười phá lên.
Đàn anh Lăng Thu không mở miệng thì thôi, một khi đã mở miệng thì đúng là toàn kinh điển haha.
Mẹ tôi tiếp tục bắt bẻ: “Các con còn trẻ, ngày nào cũng hô hào không kết hôn sinh con đi, đến lúc chế.t già cũng không ai thắp hương cho các con đâu.”
“Cho nghèo chế.t ở dưới đó."
Tôi nhét một miếng sườn xào chua ngọt lớn vào miệng: "Làm sao có thể chứ?”
"Con có tay có chân, xuống dưới đó đi làm thêm cũng được."
Mẹ tôi vỗ đầu tôi, hằn học nói: "Chỉ biết cãi người lớn, nếu biết trước thì hồi đó mẹ đã không nhặt con từ thùng rác về rồi."
Tôi trêu chọc: "Gọi cảnh sát đi, ở đây có kẻ buôn người."
Đàn anh Lăng Thu cười đến nỗi không thể ngừng được.