Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thực ra lúc gửi tin nhắn cho Hứa Gia Lạc thì Phó Tiểu Vũ đã nằm được một lúc. Phòng y không mở cửa sổ nên khá oi bức, thế mà y vẫn bướng bỉnh đắp kín chăn.
Trước đó y vẫn không chịu trả lời tin nhắn là bởi vì cảm thấy hơi bực bội.
Đối phó với phát tình là một việc không hề lạ lẫm với y. Kỳ thực sau khi sử dụng thuốc ức chế liều mạnh, trong khoang sinh sản đã gần như không cảm thấy đau và nóng bỏng nữa rồi.
Đó không phải là cảm giác đau về sinh lý, mà sau khi công tắc dục vọng của Omega đã được bật để rồi phải dùng thuốc ức chế cưỡng ép đóng lại, Omega sẽ cảm thấy khó chịu dai dẳng mãi hoài.
Trước đó khi vượt qua kỳ phát tình thật sự với Hứa Gia Lạc, cái khó chịu bí ẩn và nhỏ bé như sợi dây leo vốn khó phát hiện ra. Nhưng bây giờ nó đã lặng lẽ vươn lên, trở nên càng lúc càng khó coi nhẹ.
Lúc hơn chín giờ đêm, cảm giác tê dại và trống rỗng chầm chậm lan ra, dục vọng bị kiềm chế không thể không gấp gáp tìm tới một lối ra khác.
Lúc tối Phó Cảnh nấu mì trộn tương chiên cho Phó Tiểu Vũ, nhưng y ăn không nhiều lắm.
Cách nấu ăn của Phó Cảnh vẫn còn mang chút dấu vết của cuộc sống lang bạt kỳ hồ lúc Phó Tiểu Vũ còn bé, ông ta thích làm sủi cảo, mì sợi, cơm rang, lúc nào món chính cũng đầy ăm ắp, tha hồ chắc dạ.
Chắc dạ, nhưng hình như không thỏa mãn cơn thèm.
Phó Tiểu Vũ không hiểu được tại sao bây giờ mình lại thèm ăn đến thế. Y lăn qua lộn lại trên giường mấy lần, cuối cùng cũng không cầm lòng nổi mà gửi một tin nhắn DingTalk cho Alpha kia: Muốn ăn thứ gì đó.
Năm chữ này hoàn toàn không hề chải chuốt sửa sang gì hết, đó hoàn toàn là suy nghĩ thật lòng nhất của y –
Không phải đói, chỉ là y muốn ăn một thứ gì đó.
Hứa Gia Lạc – người bị y cho ăn bơ nửa ngày trả lời ngay lập tức: Chờ anh.
Hành động của Alpha có thể nói là cực kỳ thần tốc. chỉ hơn hai mươi phút sau hắn đã gửi thêm một tin nhắn đến: Tiểu Vũ, anh đã mua đồ ăn xong rồi, bây giờ đang đi trên đường. Anh sẽ đến rất nhanh.
Phó Tiểu Vũ đọc nửa câu đầu thành “Mua đồ ăn ngon rồi”, nhưng vừa hưng phấn xong y cũng không đánh mất lý trí, bèn cầm điện thoại gõ chữ trả lời Hứa Gia Lạc: Anh đến thì chờ tôi ở ngoài nhé.
Y nghĩ nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm câu: Cha tôi vẫn đang ở đây.
Hai hôm trước Đường Ninh đã về Thuận Thành để đi dạy, còn Phó Cảnh vẫn ở lại thành phố B để chăm sóc Phó Tiểu Vũ do y đến kỳ phát tình. Có điều Omega này đã có thói quen nghỉ ngơi của các ông các chú, đến chín giờ tối thì lên giường đi ngủ rồi.
Có lẽ Hứa Gia Lạc đang lái xe, mấy phút sau vẫn không trả lời. Đến khi nhắn lại, hắn gửi đến một icon khóc lóc, sau đó là một tin nhắn.
Hứa Gia Lạc: Anh chờ em ở dưới lầu.
Phó Tiểu Vũ kéo rèm cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy chiếc Tesla kia đang đỗ ở bên kia đường.
Y lăn xuống giường, sau khi mở cửa phòng ngủ còn để ý xem động tĩnh của phòng Phó Cảnh ở bên kia hành lang rồi mới rón ra rón rén xuống cầu thang. Mãi đến khi ra khỏi cửa lớn biệt thự, y mới càn rỡ chạy một mạch ra ngoài.
Chỉ là quãng đường mấy mét ngắn ngủi thôi, dù chỉ mặc bộ đồ ngủ trong gió đêm lồng lộng, Phó Tiểu Vũ vẫn chợt cảm thấy kích thích và vui sướng.
“Có lạnh không?”
Hứa Gia Lạc nhìn thấy Omega chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ để ra ngoài thì hít vào một hơi. Hắn không để ý đến gì khác, vội vàng xuống xe mở cửa ra kéo Phó Tiểu Vũ vào, đoạn bật điều hòa trong xe lên.
“Không lạnh.” Thay đổi nhiệt độ khiến Omega khe khẽ run, nhưng đôi mắt của y vẫn ngời sáng nhìn Hứa Gia Lạc chằm chằm: “Chúng ta ăn trong xe luôn hả?”
“…” Hứa Gia Lạc muốn nói lại thôi, sau đó mới thấp giọng đáp: “Chú Phó vẫn còn ở đây, có phải em không thể ra ngoài quá lâu không?”
“Ừm.”
“Vậy thì ăn trong xe đi.” Hứa Gia Lạc lấy mấy cái túi nhỏ từ ghế cạnh tài xế ra, sau đó cũng ngồi vào sau xe.
Trong giây phút cửa xe đóng lại, hai người bỗng im lặng trong chốc lát.
Khoảng cách giữa đôi bên trong không gian xe đóng kín còn thân mật hơn rất nhiều so với ngồi bên đường ăn Oden.
Tiếng hít thở của Hứa Gia Lạc bất chợt trầm hẳn.
Omega ngồi trong xe đang bận bộ đồ ngủ lụa màu xanh của Morandi. Màu sắc thoạt nhìn hơi lạnh lùng và cao cấp kia lại vô cùng hợp với y, tôn lên làn da trắng nõn nà, có thể lờ mờ nhìn thấy cần cổ xinh xắn và cặp xương quai xanh rõ ràng.
Hứa Gia Lạc hít sâu môt hơi, nhưng hắn cảm thấy hối hận ngay lập tức vì đã hít sâu đến vậy –
Quá thơm.
Omega tiêm thuốc ức chế chỉ kìm nén được xao động nóng nảy của mình, nhưng không thể che giấu được mùi hương Tử la lan ngọt ngào kia.
Không thể dùng mũi được.
Hứa Gia Lạc đổi sang hít thở bằng miệng, đoạn yên lặng cởi áo khoác trên người ra nhẹ nhàng phủ lên Omega.
Có lẽ vì nghỉ ngơi ở nhà nên hàng lông mày của Phó Tiểu Vũ không được tỉa tót sắc sảo như bình thường, bởi thế mà càng khiến đôi mắt kia lộ khoảng cách rộng hơn, khóe mắt tròn nhuốm nét quyến rũ khang khác: “Ăn gì thế?”
Omega nhìn hắn bằng cặp mắt mèo tròn xoe, hỏi.
Phó Tiểu Vũ… Thật sự chỉ nghĩ đến việc ăn gì thôi.
Hứa Gia Lạc bỗng cảm thấy mình khá giống anh chàng ship đồ ăn, nhưng dù nghĩ thế hắn vẫn nhanh chóng cúi đầu bắt đầu mở túi ra: “Bánh quế trứng, gà nướng Teriyaki, sữa chua, và cả nước dừa tươi nữa.”
*Hình ảnh bánh quế với gà nướng đây:3
Omega đang phát tình cần bổ sung rất nhiều dinh dưỡng, nhất là protein và vitamin, nên hắn đã lựa chọn rất cẩn thận.
“Tôi muốn ăn cái này trước.”
Phó Tiểu Vũ lấy túi giấy từ trong tay Hứa Gia Lạc, là một chiếc bánh quế trứng vừa hấp xong, vẫn còn nóng hôi hổi. Y khẽ cắn một miếng, lớp vỏ bên ngoài giòn xốp, bên trong lại mềm mại, trong khoang miệng tứa đầy vị trứng gà thơm phức.
Y thích món này.
Đồ ăn Hứa Gia Lạc chọn luôn có cảm giác thời tiết, Oden, bánh quế trứng, đều là những thứ mang đến cảm giác ấm áp khi cho vào miệng.
“Ngon chứ?”
“Ngon.”
Lúc Phó Tiểu Vũ đang nghiêm túc ăn, Hứa Gia Lạc ngồi bên cạnh ngắm nhìn.
Trong xe không có bàn, hắn giống như một giá đỡ hình người. Phó Tiểu Vũ muốn ăn món khác, muốn uống một ngụm nước dừa, hắn sẽ nhanh chóng đưa tới, làm trọn chức năng của một giá đỡ.
Khó có thể hình dung được cảm giác ấy, đó là một thứ cảm giác thỏa mãn và trống rỗng.
Hắn thích đút cho Phó Tiểu Vũ ăn, thích nhìn Phó Tiểu Vũ ăn. Có lẽ những ai đã từng cho mèo ăn sẽ hiểu được cảm giác này, nhưng mà hắn lại không thể chạm vào người ấy…
Ngay cả dáng vẻ há to miệng ăn bánh quế trứng, hoặc lúc người ấy bất cẩn làm rơi một mẩu bánh nhỏ lên áo khoác da của hắn cũng đáng yêu nhường ấy.
“Tiểu Vũ… Kỳ phát tình của em… Em còn thấy khó chịu không?”
Lúc Phó Tiểu Vũ ăn bánh quế trứng xong, Hứa Gia Lạc không nhịn được nữa bèn tiến lại gần một chút rồi cất giọng hỏi.
Phó Tiểu Vũ cũng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Gia Lạc.
Dù đã ăn nguyên một cái bánh quế, thì thực sự y vẫn chưa hoàn toàn lấp đầy cảm giác của mình.
“Khó chịu.” Y nói rất nhẹ nhàng, cũng không chần chừ nữa.
“Còn khó chịu hả…?”
Hứa Gia Lạc khàn giọng nói, nghe có vẻ như hắn đang cố gắng kìm nén lại: “Em… Tiêm mấy mũi thuốc ức chế?”
Lần này Phó Tiểu Vũ không trả lời mà rút tay ra khỏi chiếc áo khoác đang phủ lên mình, đoạn khẽ kéo ống tay áo ngủ lên một chút…
Trên cổ tay trắng ngần có thể nhìn thấy hai lỗ kem nho nhỏ lờ mờ.
“Tiêm hai mũi.” Omega nghiêm túc nói.
Ánh đèn đường bên ngoài rọi vào, tạo thành những vạt bóng loang lổ trên mặt Alpha.
Phó Tiểu Vũ không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Hứa Gia Lạc cho lắm, nhưng y có thể cảm giác được trong nháy mắt đó hắn khẽ cử động, đến tiếng hít thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Đây là lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ làm như thế, không hề do dự, thậm chí còn chẳng muốn trưng ra dáng vẻ kiên cường như lúc bình thường.
Y để Hứa Gia Lạc nhìn vết kim tiêm của mình –
Y đang cố ý.
Hai người họ chợt tiến vào một bầu không khí kỳ lạ và khác thường nào đó.
Trong chiếc Tesla, mùi Tử la lan ngọt ngào quá đỗi.
Mà Hứa Gia Lạc cảm thấy mình đang dấn thân vào một lần tra tấn ngọt ngào và đau đớn. Hai vết kim ấy tựa như cũng tiêm hai phát vào lòng hắn.
Hắn đã có lỗ thủng, mà hương vị pheromone của Omega đang dùng một cách thức thản nhiên và tàn nhẫn xuyên thủng hắn.
“Tiểu Vũ à…”
Hắn thấp giọng kêu một tiếng, đoạn kề sát người ấy hơn.
Hơi thở ngọt tựa mật ấy lại càng thêm gần.
Trong xe chập chờn mờ mịt, thế nên khứu giác lại càng nhạy bén.
Hắn biết mình đang áp sát cổ Phó Tiểu Vũ, áp sát vào tuyến thể nho nhỏ xinh xắn và quyến rũ của Omega.
Hắn không thể kìm chế nổi nữa, khẽ khịt khịt mũi một cách đầy bản năng của động vật –
Hắn muốn ngửi Tiểu Vũ, muốn ngửi mùi trên người bé mèo đực.
Vào thời điểm Hứa Gia Lạc khó tự kiềm chế được nhất này, Phó Tiểu Vũ đẩy hắn ra.
Động tác của y không mạnh, nhưng thực sự tuyệt vọng.
Có điều một giây sau Omega ấy cũng kề sát hắn, trên cơ thể y thấm đẫm hương vị pheromone ngọt đến độ gần như phát ngấy…
Phó Tiểu Vũ đang ngửi hắn.
Hứa Gia Lạc run rẩy, hắn gần như có thể cảm nhận được hơi thở của Omega khe khẽ phả bên cổ mình, có thể tưởng tượng được vẻ mặt gợi cảm lúc Omega khịt mũi.
Phó Tiểu Vũ dùng tay đè lại không để hắn quay đầu, cảm giác ấy vừa tàn nhẫn vừa ngọt ngào biết bao.
Không một Alpha nào có thể chịu được tra tấn thế này – được Omega mình yêu ngửi hết lần này đến lần khác, nhưng chỉ cần muốn quay đầu hôn lại bị ngăn cản.
“Tiểu Vũ…”
Có một nháy mắt, Hứa Gia Lạc thậm chí còn tin chắc rằng Phó Tiểu Vũ muốn hành hạ mình –
Hắn có thể cảm nhận được móng tay sắc như móng mèo của người ấy đặt trên mặt mình. Người ấy không phải thật sự tổn thương hắn –
Nhưng mà, lại tra tấn nặng nề.
Mẹ kiếp.
Sau khi hiểu rõ được điều này, vị bạc hà trên người Alpha gần như bung tỏa ngay lập tức, giống như đang lấy lòng.
Hứa Gia Lạc không biết tại sao mình lại hưng phấn như thế, nhưng thực sự hắn đã có phản ứng sinh lý mãnh liệt đến vậy vì được Omega hít ngửi.
___________
Hết chương 103.