Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Hứa Gia Lạc ngồi xuống, Phó Tiểu Vũ vô thức khịt mũi một cái. Trên người Alpha là mùi hương pheromone bạc hà thoang thoảng, và thêm chút hương lành lạnh của nước cạo râu.
Trước đó sau khi lỡ chạm vào chân Hứa Gia Lạc, y cảm thấy mình rụt chân về một cách hơi cố ý, giống như y đang thẹn thùng, thế nên Phó Tiểu Vũ lại tiếp tục duỗi chân về phía trước.
Bên dưới bàn đánh bài, y xâm chiếm một phần địa bàn của Hứa Gia Lạc không hề khách khí. Nhưng trừ Hứa Gia Lạc ra, chẳng ai biết được điều này.
Đó là một thứ cảm giác kỳ lạ.
Phó Tiểu Vũ bắt đầu xếp bài, và khi nghĩ đến bàn chân mình còn đặt dưới chỗ ngồi Hứa Gia Lạc, y lại bỗng hơi mất tập trung.
Alpha ấy cũng không lên tiếng gì với chuyện bên dưới bàn, chỉ bày ra dáng vẻ rất chuyên tâm đánh bài.
Mới đánh được mấy ván, Phó Tiểu Vũ đã lờ mờ cảm thấy có gì đó là lạ –
Hình như y vẫn đang thua, hơn nữa còn thua… Rất thê thảm.
Nhưng đây không hoàn toàn là vấn đề thắng thua.
Bởi vì Hứa Gia Lạc vẫn luôn luôn thắng cuộc giống như Vương Tiểu Sơn, chỉ nhìn thoáng qua thì mọi chuyện nom có vẻ rất bình thường.
Phó Tiểu Vũ nhanh chóng nhạy bén đoán ra quy luật.
Hiển nhiên, Hứa Gia Lạc không chơi để cho mình thắng bài, thậm chí chính mình cũng thua không ít. Nhưng từ đầu đến cuối, dường như Alpha này chỉ muốn đảm bảo một chuyện –
Rằng không để Ôn Hoài Hiên có cơ hội dán giấy lên mặt Phó Tiểu Vũ.
Nói cách khác, lúc Phó Tiểu Vũ làm địa chủ, vì không để Ôn Hoài Hiên đi trước mà Hứa Gia Lạc sẽ ra tay vô cùng tàn nhẫn, thậm chí còn là thời điểm hắn tàn nhẫn nhất.
Thương thay cho Ôn Hoài Hiên, hắn chẳng thể tìm ra bài địa chủ, chỉ đành kết nhóm làm nông dân với người khác.
Mà chỉ cần vừa kết nhóm với Hứa Gia Lạc, Alpha này sẽ không cho Ôn Hoài Hiên cơ hội thắng bài. Ôn Hoài Hiên chỉ đành cầm bài trơ mắt nhìn Hứa Gia Lạc đánh một chuỗi máy bay lên tục*, thẳng tay chơi sạch bài thuận lợi như nước chảy mây trôi.
*Là một kiểu đánh trong trò địa chủ, khi đánh máy bay có ít nhất ba số liên tiếp, ví dụ như 333 444, 777 888 999 1010110 JJJ QQQ.
Thắng thì cũng thắng rồi, chỉ là cảm giác bị kéo đi máy bay thật sự không dễ chịu.
Phó Tiểu Vũ âm thầm tức giận.
Hứa Gia Lạc càng tàn nhẫn đấu với địa chủ là y thì y lại càng không phục.
Ai cũng có thể nhìn ra, y và anh nông dân Hứa Gia Lạc đang đấu với nhau. Ba người chơi đấu địa chủ dần dần biến thành tình cảnh hai người phân cao thấp một cách kỳ lạ.
Bình thường Phó Tiểu Vũ luôn bình tĩnh, nhưng một khi chơi bài lại cứng đầu đến lạ.
Một khi đã bướng bỉnh rồi, thì dù quân bài có tệ đến bao nhiêu y lại càng muốn gọi địa chủ bấy nhiêu. Hứa Gia Lạc ra quân gì, Phó Tiểu Vũ nhất định phải theo quân đó cho bằng được. Dù có nên theo hay không y cũng mặc, cũng phải bất chấp theo, sau đó…
Y lại càng bị Hứa Gia Lạc đè ra đánh cho thua thê thảm, quả thực như hoa bị dập vùi.
“Mẹ kiếp, ván này chỉ thiếu một con K là có thể thắng rồi.”
Phó Tiểu Vũ thua liên tục mấy lần, y ném bài xuống bàn rồi chửi tục một câu đầy hiếm thay. Y nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Lạc, trong mắt suýt nữa là bừng lửa.
Hứa Gia Lạc giần giật khóe miệng một cái, vội vàng cúi đầu lấy một mẩu giấy nhỏ mày vàng rồi giơ lên trước mặt Phó Tiểu Vũ, cố ý hỏi: “Có dán nữa không?”
Đúng là hắn rất có thiên phú đánh bài. Có lẽ do thói quen quan sát những chi tiết nhỏ quanh mình đã khiến hắn được ông trời ưu ái trong phương diện quan sát ván bài và tính toán bài.
Nhưng vốn hắn thật sự chỉ tính toán sao cho “Không để Ôn Hoài Hiên dán giấy lên mặt Phó Tiểu Vũ” thôi, không ngờ trong quá trình này lại bất ngờ chọc giận nhóc sư tử hiếu thắng số một thế giới, khiến người ấy tấn công mãnh liệt theo cách của Trương Phi* trên chiến trường không phù hợp.
Và kết quả cũng có thể đoán được.
*Trương Phi là danh tướng nhà Thục Hán thời Tam Quốc. Trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa, ông kết nghĩa với Lưu Bị và Quan Vũ. Trương Phi được miêu tả là người bộc trực, nóng nảy.
“Dán chứ.”
Phó Tiểu Vũ trừng đôi mắt mèo tròn xoe, cũng lộ chút bất mãn với việc Alpha đặt ra câu hỏi như vậy.
Y luôn luôn có chơi có chịu, tại sao lại không dán chứ, đương nhiên là phải dán rồi.
Hứa Gia Lạc không ngừng được ý cười trên mặt, nhưng lúc tiến lại gần, mùi hương Tử la lan ngọt ngào phả vào mũi khiến ngón tay hắn không khỏi dịu dàng hơn. Hắn dán một tờ giấy màu vàng nhỏ lên má phải của Omega một cách nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng.
Vừa dán xong, không chỉ Hứa Gia Lạc buồn cười, mà cả Vương Tiểu Sơn lẫn Hồ Hạ ngồi xung quanh đó cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Sếp ơi, anh Hứa dán râu cho anh kìa.”
Vương Tiểu Sơn không kìm được mà mở camera trước điện thoại đưa cho Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ nhìn vào máy, chỉ thấy trên màn hình, bên má phải của y có dán ba tờ giấy vàng nằm ngang, bên phải cũng là ba sợi rất đối xứng.
Mấy sợi râu này đúng là rất thô, nhưng phối hợp với đôi mắt mở to vì kinh ngạc của Phó Tiểu Vũ lại khiến thoạt nhìn cứ như một con mèo hoạt hình.
Phó Tiểu Vũ cố nhịn mấy giây, cuối cùng cũng phải bật cười thành tiếng.
Tinh thần bướng bỉnh muốn so tài với Hứa Gia Lạc ban đầu cũng biến mất không còn dấu vết theo tiếng phì cười này.
Phó Tiểu Vũ cười thật tươi, đôi mắt mèo cũng cong cong như vầng trăng non. Y ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Hứa Gia Lạc.
Thực ra bắt đầu từ khi ở phòng chờ, dù Hứa Gia Lạc có muốn nhìn Phó Tiểu Vũ thêm mấy lần cũng phải nhớ rõ phải kìm nén một chút. Chưa kể Nam Dật và Cận Sở có ở đó hay không, chỉ tính tới quan hệ trước mắt của họ cũng không thể công khai ngắm nhìn được.
Nhưng khi nhìn thấy Phó Tiểu Vũ cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng tinh, Hứa Gia Lạc lại không thể kìm chế nổi mà dùng ánh mắt gần như tham lam để càn rỡ dừng trên mặt Omega.
Lúc cười, đôi mắt mèo nâu nhạt của Phó Tiểu Vũ vừa rực rỡ vừa lanh lợi.
Rõ ràng y sở hữu khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như chú mèo con, nhưng sợi râu màu vàng hai bên má lại quá thô. Cộng với hiệu quả khoa trương khi run rẩy càng khiến Phó Tiểu Vũ nom như chú mèo hoạt hình hóa trang thành sư tử.
Đã cười đến thế thì không thể tiếp tục chơi đấu địa chủ nữa.
Phó Tiểu Vũ thấp giọng nói: “Thôi đừng đánh nữa, chơi cũng kha khá rồi đấy.”
“Ừ.”
Hứa Gia Lạc vẫn cảm thấy lưu luyến không nỡ thu hồi ánh mắt lại. Hắn chẳng còn cớ nào để tiếp tục ngồi cạnh Phó Tiểu Vũ nữa, chỉ đành đứng dậy quay về chỗ ngồi.
Nam Dật đang say giấc nồng trong ngực Văn Kha.
Văn Kha thì tựa đầu vào cổ Hàn Giang Khuyết, anh cũng đang ngủ rất say. Sau khi tiến hành ký hiệu nhân tạo, lúc dựa vào nhau kiểu gì hai người họ cũng sẽ vô thức kề sát mũi vào cổ người kia. Đó chính là trạng thái gần gũi nhất giữa Alpha và Omega, giống như động vật thân thiết yên tâm phô bày phần cổ ra mà say ngủ.
Hứa Gia Lạc kìm lòng không đặng mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Phó Tiểu Vũ. Chẳng biết có phải vì càng lúc càng tới gần hôn lễ hay không, mà hắn luôn cảm thấy cảm xúc của mình càng xao động hơn.
Một lát sau, Phó Tiểu Vũ chỉnh lại áo sơ mi và ống tay áo một cái mới đứng dậy. Y muốn tới phòng vệ sinh trên máy bay để rửa tay một cái và gỡ giấy trên mặt xuống.
Lúc đi qua chỗ ngồi của Hứa Gia Lạc, Alpha bỗng yên lặng dán một tờ giấy lên cánh tay y.
Phó Tiểu Vũ điềm tĩnh nắm tờ giấy trong lòng bàn tay, mãi đến khi vào toilet mới mở ra.
Chỉ thấy trên mẩu giấy cùng loại với giấy dán mặt y xuất hiện mấy dòng chữ nho nhỏ:
Anh vẫn nhớ chỉ khi có hai chúng mình thì mới phải nhường em. Hôm nay có thêm một Ôn Hoài Hiên nên không tiện.
Còn nữa,
Hôm nay em thật sự rất đẹp trai, bé mèo Trương Phi à.
___________
Hết chương 109.