Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trưa ngày hôm sau, khi hai người nào đó còn đang yên giấc nồng, thì bất thình lình chuông cửa vang lên. Dạ Khâm đã dạy từ lâu, chỉ là anh muốn nằm đây ôm người phụ nữ mình yêu vào trong lòng. Điều đó khiến anh cứ nằm nhìn Ngọc La Lam rồi cười không khép miệng lại được cho đến khi chuông cửa vang lên.
Nhưng tiếng chuông vang mãi không dứt, đến cuối cùng là người bên ngoài tự động mở cửa nhà đi vào. Thấy động tĩnh ai đó đi vào nhà, dù không tình nguyện nắm nhưng Dạ Khâm vẫn phải đứng dậy ra xem sao. Ngọc La Lam bị động tĩnh anh làm cho thức giấc khó chịu kêu lên một tiếng. Anh cúi xuống chấn an bà xã của mình rồi khoác lấy áo choàng, đi ra bên ngoài.
Ngoài phòng là một lớn một nhỏ đang ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ. Khi nhìn thấy anh đi ra, cô bé từ trên đùi Dạ Tiểu Uyển nhảy xuống chạy đến bên anh.
" Baba "
Dạ Khâm nhìn cô con gái bé bỏng của mình chạy đến bên chân anh thì cúi xuống bế con bé lên. Khi anh chưa hiểu chuyện gì xảy ra định lên tiếng hỏi thì giọng nói nhỏ nhỏ xinh xinh mang chút tủi thân vang lên bên tay.
" Baba, baba không thương Tiểu Thi Thi bé bỏng này nữa sao. "
Nhìn đôi mắt to tròn mang theo ánh nước như sắp khóc đến nơi của cô bé khiến anh phát hoảng. Ai mới sáng ra lại nói gì con bé để nó tủi thân như thế này đây.
" Ai bảo tiểu công chúa của ba vậy này. Ba yêu thương mẹ và con nhất trên đời "
" Vậy tại sao baba hứa khi đi thăm em bé của cô Lưu Ly xong thì baba với mami sẽ đưa con đi công viên chơi mà "
Nghe con bé nói vậy anh cũng chợt nhớ ra là mình quên mất ( Có sắc là quên mất con gái mà). Dạ Khâm đưa ánh mắt nhìn Dạ Tiểu Uyển. Thấy ánh mắt của ông anh mình đưa tới cô lắc đầu tỏ vẻ không liên quan cấm làm phiền việc của anh tự làm tự chịu, làm cho con gái của anh không vui cũng là lỗi của anh không hề liên quan đến em cho nên đừng có mà nhìn không có ích gì đâu.
" Là baba quên mất, chứ không phải baba không thương con. "
" Đó, đó là do baba không thương con. Cô Uyển bảo là ai mà quan tâm đến mình thì những điều người đó đã hứa thì người đó sẽ không bao giờ quên "
Lần này thì không còn là ánh mắt cầu cứu nữa, mà là hình ảnh hai viên đạn muốn bắn chết Dạ Tiểu Uyển. Dạ Tiểu Uyển không tự giác mà lau mồ hôi lạnh đang chảy quanh người.
" Ba.... "
Thật sự giờ phút này anh cũng không biết phải làm sao để dỗ cho con bé bớt giận nữa. Nhìn khuôn mặt xinh xắn đang dần dần đỏ lên anh cúi xuống hôn một cái lên má con bé.
" Baba đừng tưởng thơm con là con không giận nữa. Thật sự là baba không hề thương con mà. Con sẽ bảo với anh Hoa Nhiên, chỉ có anh hoa Nhiên là thương con nhất thôi "
Nghe thấy tên Hoa Nhiên từ miệng con gái bé bỏng của mình nói ra anh thấy sao như địa vị người cha của anh trong lòng con bé bị thay thế rồi thì phải. Anh ghét cái thằng bé Hoa Nhiên ấy. Nó không ai khác chính là con trai của tên Hoa Sơn nhìn mặt là khó chịu kia. Thằng bé đó hơn tiểu công chúa nhà anh có một tuổi thôi nhưng cảm giác bề ngoài rất khó ưa mà không hiểu sao con bé nhà anh và thằng bé Hoa Nhiên đó cứ quấn lấy nhau suốt ngày làm cho Dạ Khâm cũng phải ganh tỵ theo.
" Baba thương con nhất mà nhỉ đúng không Tiểu Thi Thi. "
" Không có đâu. Giờ đây so với anh Hoa Nhiên ba chỉ được xếp thứ hai thôi. Hôm nay anh Hoa Nhiên cũng có gọi điện bảo con là nhà anh ấy đang ở thành phố H rủ con đi chơi cùng nếu baba không giữ lời hứa thì con sẽ đi chơi với anh Hoa Nhiên "
" Không được "
Dù thế nào thì anh cũng không thể để thằng nhóc nhà tên Hoa Sơn kia bén mảng với con gái của anh được. Cứ thân thiết như thế này tương lai không biết anh có bị cướp mất con gái không nữa.
" Vì sao? Tại baba không có giữ lời hứa mà oa oa... "
Khi mà Tiểu Thi Thi khóc đối với Dạ Khâm thì chả khác gì như trời đất thứ hai sụp đổ. Anh đưa tay lau nước mắt cho con bé.
" Là do hôm nay mẹ con không được khỏe nên ba và mẹ không thể đưa con đi chơi được "
Nghe thấy mami bị ốm, tiếng khóc của cô bé mới giảm dần.
" Thật sao?"
" Thật "
Trong khi đó đang ngồi ở ghế sofa Dạ Tiểu Uyển nhìn Dạ Khâm bằng ánh mắt khinh bỉ. Đúng là lừa trẻ con. Sau đó cô mới lên tiếng.
" Thi Thi, mẹ con ốm hay là để cho ba con chăm sóc. Cô sẽ đưa con đi chơi bù được không?"
" Được ạ "
Baba mà chăm sóc mami thì chắc là mami sẽ nhanh khỏi thôi. Thế là cô bé lại từ tay ba mình nhảy xuống đi đến bên Dạ Tiểu Uyển rồi hai cô cháu rời đi. Cả căn nhà chìm vào trong không khí im lặng.