Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tình Yêu Ngang Trái
  3. Chương 1-10
Trước /5 Sau

Tình Yêu Ngang Trái

Chương 1-10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tình Yêu Ngang Trái

CHƯƠNG 1: ĐÊM MƯA, TRÁI TIM LẠNH LẼO

“Anh Hứa..."

Ánh mắt của Tống Thanh Thanh trống rỗng, ôm chân ngồi trên chiếc giường đôi rộng lớn, cô đã mở âm lượng tivi đến tối đa, giọng của người phụ nữ cách một vách tường vẫn truyền vào trong lỗ tai của Tống Thanh Thanh, có thể nhìn thấy được ở bên kia đang trình diễn hình ảnh như thế nào.

Người đàn ông đang cùng một chỗ với người phụ nữ khác ở sát vách đó chính là chồng của cô.

Cơn mưa bay lả tả, bầu trời u ám ở bên ngoài cửa sổ giăng đầy những đám mây đen.

Rầm rầm rầm!

Cửa phòng đột nhiên bị người khác đập làm vang lên, mỗi một cái đều báo trước người đang gõ cửa ở bên ngoài không kiên nhẫn và rất táo bạo.

“Tống Thanh Thanh!" âm thanh đè nén lửa giận của Hứa Lập Thành truyền vào cách một cánh cửa.

Tống Thanh Thanh ngồi thẳng người dậy, đôi bàn tay ở phía dưới theo ý thức che chắn cái bụng hơi to ra, trái tim đập loạn.

“Phanh" một tiếng, sau khi không chiếm được câu trả lời Hứa Lập Thành mạnh mẽ đá văng cửa phòng ra, anh đi đến trước mặt của Tống Thanh Thanh, kéo cằm của cô lên khiến cho cô phải ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng gương mặt giàn giụa nước mắt của cô rất rõ ràng, Hứa Lập Thành căm ghét hất tay ra: “Nhìn thấy cô thì hứng thú của tôi cũng bị mất.”

Cơ thể của Tống Thanh Thanh cứng đờ, lại cúi đầu không nói gì hết, ở cửa có một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ, âm thanh nũng nịu: “Hứa tổng, người ta sốt ruột nha..."

Hứa Lập Thành không để ý đến người phụ nữ đó, thuận tay móc ra một xấp tiền mặt từ trong ví vứt vào Tống Thanh Thanh: “Tống Thanh Thanh, đi mua cho tôi.”

Tiền mặt đập vào trên mặt của Tống Thanh Thanh, cảm giác sỉ nhục lan tràn, cô cắn răng nói: “Hứa Lập Thành, tôi là người vợ mà anh đã cưới hỏi đàng hoàng, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”

Trong đôi mắt của Hứa Lập Thành lướt qua tia mỉa mai lạnh lùng: “Nếu như không phải là cô hãm hại tôi, mang thai con của tôi, thậm chí còn mặc dày vô sĩ lợi dụng ông cụ để uy hiếp muốn gả cho tôi thì sao tôi có thể cưới cô được? Tống Thanh Thanh, tôi vừa nhìn thấy cô là cảm thấy căm ghét rồi.”

Khóe miệng của Tống Thanh Thanh mang theo nụ cười lạnh lùng, ngửa đầu lên khiêu khích nói: “Bây giờ anh nói tôi ghê tởm đó à? Không phải là Hứa Lập Thành anh muốn tôi, nếu không thì sao tôi có thể mang thai nhanh như vậy được?”

Hứa Lập Thành nổi giận bừng bừng, trong đáy mắt mờ mịt là cơn bão táp, bàn tay to lớn niết cái cằm nhọn tinh xảo của cô, tàn nhẫn cong môi nói: “Người mà tôi chân chính thích là ai, cô không biết nữa à? Nếu như không phải là cô bỏ thuốc tôi làm cho tôi nhận lầm người, cho rằng cô chính là Mẫn Mẫn, tôi căn bản sẽ không đụng vào một đầu ngón tay của cô, tôi sợ bẩn.”

Anh buông cái cằm của cô ra, dùng sức đẩy, dưới chân của cô mất đi lực trọng tâm ngã xuống mặt đất, Tống Thanh Thanh bị dọa đến nỗi vội vàng đỡ lấy bụng, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Tống Thanh Thanh, đây là sự trừng phạt cô nên có!” Hứa Lập Thành nhìn cô từ trên cao xuống dưới, trong mắt không hề có sự thương tiếc nào hết: “Trở về trong vòng hai mươi phút, nếu không thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến bước vào cửa nhà họ Hứa nữa.”

Một đâm đột ngột làm cho trái tim của Tống Thanh Thanh đau đớn.

Cô vịn giường đứng dậy đi ngang qua Hứa Lập Thành với sắc mặt lạnh như băng bước ra bên ngoài, lúc đi ngang qua cửa, người phụ nữ trào phúng cười một tiếng: “Cô Tống, làm phiền cô nhanh lên nha.”

Nước mắt của Tống Thanh Thanh tràn ra khỏi mắt, chạy ra khỏi cửa, chạy vào một cửa hàng tiện lợi 24h gần nhất ở biệt thự.

Đây là lần đầu tiên Tống Thanh Thanh đi mua thứ này, lại là mua cho chồng của mình cùng người phụ nữ khác.

Trên bầu trời xuất hiện một tia sấm sét, cô che bụng của mình, nhanh chóng bước chân đi trở về. Nhớ đến ánh mắt trào phúng của Hứa Lập Thành, hốc mắt của cô chua xót, nước mắt đảo quanh, không thấy rõ đường đi.

Vất vả lắm mới trở về đến biệt thự, lại nhìn thấy Hứa Lập Thành đang ung dung đứng ở cửa liếc mắt nhìn cô.

Anh giống như là một vị vua cao cao tại thượng, còn cô thì lại giống như là sâu kiến trên mặt đất, chỉ cần anh đồng ý thì một bước chân tôn quý của anh cũng dễ dàng giẫm chết cô

“Hai mươi ba phút một giây, cô đã quá thời gian rồi.” Hứa Lập Thành giật lấy đồ vật mà anh muốn từ trong tay của cô, đóng sầm cửa lại ở trước mặt của cô.

“Đừng nhốt tôi ở bên ngoài mà, mưa lớn như thế...” Cô run rẩy cầu xin tha thứ, nhưng mà cũng bị nhốt ở ngoài cửa.

Tống Thanh Thanh ngồi bệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như là tờ giấy.

Chính là người đàn ông mà cô đã yêu mười năm.

Cô bởi vì mang thai mà có thể được toại nguyện ngồi lên vị trí bà chủ nhà họ Hứa, còn anh thì đêm nào cũng dẫn phụ nữ từ bên ngoài về nhà, trong mắt của anh chỉ sợ là cô ngay cả một sợi tóc của Tống Mẫn Mẫn cũng không bằng.

Một tia sét xuất hiện trên bầu trời, hạt mưa to như hạt đậu đổ xuống, phút chốc làm mơ hồ tầm mắt.

Tống Thanh Thanh nhìn cánh cửa đang đóng chặt, không có sức lực dựa đầu ở trên cửa, trên mặt ướt đẫm một mảnh, không phân biệt được đó là do nước mưa hay là nước mắt.

Hứa Lập Thành đã từng có bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, cách biệt quá xa với bộ dạng đầy lạnh lùng vui buồn không rõ như hiện tại, Tống Thanh Thanh mơ thấy bộ dạng của Hứa Lập Thành lúc gặp anh vào mười năm trước không chỉ có một lần.

Năm đó cô mới mười tuổi, đói bụng liên tục ba ngày không có ăn cơm, rốt cuộc cũng nhịn không được mà đi vào siêu thị trộm đồ. Anh nhìn thấy cô đáng thương, kéo lấy tay của cô, kín đáo đưa cho cô một cái bánh mì tỏa ra mùi thơm sữa ngào ngạt, nói với cô rằng: trẻ con không ăn trộm mới là trẻ con ngoan.

Tống Thanh Thanh từ từ nhắm hai mắt lại, nước mắt mặn chát tiến vào trong khóe miệng của cô.

Có lẽ là cô đã làm sai rồi.

Tình Yêu Ngang Trái

CHƯƠNG 2: DANH PHẬN

Buổi tối trăng sáng sao thưa, ngọn đèn của nhà nhà đã tắt, bao gồm cả căn biệt thự ở sau lưng của Tống Thanh Thanh.

Cô và Hứa Lập Thành đã kết hôn mấy năm, cô đã coi nơi này là nhà của mình nhưng mà cô vẫn không tìm được cảm giác thân thuộc, bởi vì Hứa Lập Thành không chấp nhận người vợ như cô.

Nếu như không phải cô bị thất lạc vào năm bảy tuổi, cô cũng sẽ là thiên kim tiểu thư, là hòn ngọc quý trên tay của ba mẹ.

Mà Tống Mẫn Mẫn cũng chỉ là con gái nuôi được ba mẹ nhận nuôi, lại thay thế thân phận của cô mà sống một cuộc sống thuận lợi, hưởng thụ sự đãi ngộ của công chúa, người đàn ông được định là sẽ kết hôn với Tống Thanh Thanh mà thiếu chút nữa đều trở thành chồng của Tống Mẫn Mẫn!

Tống Thanh Thanh không hiểu, cô cũng chỉ là trễ có mười năm, vậy mà toàn bộ nhà họ Tống giống như là đã quên đi sự tồn tại của cô. Hứa Lập Thành lại coi cô giống như là một con thú dữ, rốt cuộc cô phải làm như thế nào mới tốt đây?

Cánh cửa đột ngột được mở ra từ bên trong, Tống Thanh Thanh quay đầu lại nhìn thấy người phụ nữ cao ráo dáng người đầy đặn cố ý chỉnh lại đầu tóc rối bời cùng với vạt áo ở trước mặt của cô, ánh mắt khiêu khích mà trào phúng nhìn cô: “Trời đã sắp sáng rồi, Hứa tổng kêu cô về đi, nếu như bị người khác nhìn thấy thì sẽ đàm tiếu, vậy thì anh ấy sẽ để cô chịu không nổi đó.”

Tống Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nói: “Tôi khuyên cô tốt nhất nên che mặt đi ra ngoài, nếu như để cho người ta chụp được mặt của cô, vậy sau này chỉ sợ là cô sẽ không sống nổi ở thành phố Biển.”

Sắc mặt diễm lệ của người phụ nữ thay đổi, mang hận trừng mắt nhìn cô, dậm chân rời đi.

Trên mặt của Tống Thanh Thanh lại không có sự kiêu ngạo của người chiến thắng, cô vịn vào cửa đứng dậy từng chút một, bước chân tập tễnh đi vào trong biệt thự.

Hứa Lập Thành đang đi đến từ phía trước, cô buông thõng tầm mắt không thèm nhìn anh mà đi thẳng vào trong phòng, giọng nói lạnh lùng của Hứa Lập Thành vang lên ở đằng sau lưng cô: “Tôi cho cô đi chưa?”

Bước chân của Tống Thanh Thanh dừng lại, Hứa Lập Thành đi đến với bộ mặt tươi cười như không cười, liếc mắt nhìn cô: “Cô cho rằng chuyện tối ngày hôm nay cứ trôi qua như vậy?”

Tống Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sự lạnh lùng nơi đáy mắt của anh có mang theo một cảm giác mãnh liệt, sự tàn bạo và khát máu giống như là ngày hôm đó lúc mà anh tỉnh dậy thì phát hiện người đang nằm ở bên cạnh của mình không phải là Tống Mẫn Mẫn. Trong lòng Tống Thanh Thanh đau xót, nhịn không được mà ngẩng đầu lên khiêu khích đối đầu với anh, trào phúng cười một tiếng: “Nếu như Hứa tổng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn thì gọi một cuộc điện thoại, vậy thì sẽ có phụ nữ xếp hàng leo lên trên giường của anh, chỉ xem xem anh được hay không mà thôi.”

Hứa Lập Thành sa sầm mặt, bỗng nhiên xông lại nắm lấy hai tay của cô rồi đẩy cô lên trên giường, đầu của Tống Thanh Thanh đụng vào tường đau đến nỗi làm mắt cô nổi đom đóm, ánh mắt tối sầm lại, thân hình cao lớn của anh đột nhiên đè xuống.

Tống Thanh Thanh hoảng sợ mở to đôi mắt, mùi rượu nồng nặc chui vào trong chóp mũi của cô. Tống Thanh Thanh đau đến nỗi phải gọi là nói không ra lời, nụ hôn của anh vừa kịch liệt mà lại hung ác, không hề có chút thương tiếc nào.

Anh không phải là đang hôn cô, mà là đang vô tình chà đạp vào tự tôn của cô một lần nữa. Tống Thanh Thanh đã quyết định, hung hăng cắn chặt môi lại, anh phát ra một tiếng kêu đau rồi lập tức rời đi.

Máu giữa răng và môi làm cho Hứa Lập Thành tỉnh táo trong nháy mắt, sắc mặt của anh xanh xám, đột nhiên cười lạnh một tiếng, giọng nói mỉa mai lạnh như băng.

“Giả vờ làm cái gì chứ? Cô cũng đã có lá gan bỏ thuốc vào trong rượu ở trong phòng của tôi, không phải là vì để tôi chơi cô hả? Tống Thanh Thanh, cô thật đê tiện, cô không sợ làm đứa nhỏ bị thương?”

Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi gồ lên của cô, chỉ cần vừa nghĩ đến cô đã bỏ thuốc anh hai lần buộc mình phải muốn cô, anh tức giận đến nỗi hận không thể giết chết cô, người phụ nữ độc ác này!

“Rượu gì? Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng vào phòng của anh.”

“Cô còn giả vờ cái gì nữa hả? Tống Thanh Thanh, cô làm cách nào để bước chân vào nhà họ Hứa, bản thân cô đã quên rồi?”

Cảm giác được lực tay của anh đang dần dần nắm chặt lại, chút phòng bị cuối cùng trong lòng đã sụp đổ, khóe miệng nhếch lên đột nhiên lại nở nụ cười, cười vô cùng trào phúng.

“Anh là chồng của tôi, phát sinh quan hệ thân mật với tôi là sai hả?”

Đôi mắt đen của Hứa Lập Thành hiện lên một vòng âm u lạnh lẽo, giận tím mặt: “Tống Thanh Thanh, là tôi đã quá dung túng cô.”

Hứa Lập Thành gắt gao trừng mắt nhìn cô, bỗng nhiên ngồi xổm xuống kéo mái tóc của cô kéo xuống mặt đất, cúi người xuống đặt ở dưới thân, há mồm ngay vào bờ môi của cô dùng sức khẽ cắn, mùi máu tươi lại lan tràn giữa răng và môi.

“Cút đi!” Tống Thanh Thanh nhanh chóng quay đầu lại dùng sức vùng vẫy, Hứa Lập Thành càng nắm chặt tóc của cô hơn, ép buộc cô phải xoay đầu lại, cơn đau tê tâm liệt phế đánh tới, sắc mặt ở Tống Thanh Thanh tái nhợt, liều chết muốn đẩy anh ra, khàn cả giọng lên tiếng: “Hứa Lập Thành, anh điên rồi hả? Tôi đang mang thai!”

Động tác của Hứa Lập Thành không dừng lại, động tác thô lỗ, không hề có sự thương tiếc chút nào.

Cơn đau làm cho cả người cô trở nên run rẩy, cô cắn chặt môi, mùi máu tràn vào trong khóe miệng của cô, cố gắng chống đỡ chút sức lực cuối cùng mà trừng mắt nhìn người đàn ông, trên mặt tràn đầy hận thù, trên gương mặt tái nhợt đều là sự lạnh lùng: “Nếu như lúc này Tống Mẫn Mẫn xuất hiện thì anh nói xem cô ta sẽ như thế nào?”

Sắc mặt của Hứa Lập Thành đột nhiên trở nên xám xịt, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô, kiềm chế cơn giận không cho bộc phát hoàn toàn, một cái tay dùng sức bóp lấy cằm của cô thật mạnh, cắn răng nói từng câu từng chữ: “Tống Thanh Thanh, cô im miệng lại cho tôi!”

Anh ghét nhất chính là người phụ nữ này nhắc đến tên của Mẫn Mẫn ở trước mặt của mình, cũng bởi vì cô ta đã bỏ thuốc hãm hại mình nên đã dập tắt kế hoạch muốn cầu hôn Mẫn Mẫn của anh, phải cưới cô dưới sự ép buộc của ông cụ, cô cứ lặp đi lặp lại nhiều lần thủ đoạn hèn hạ như thế này đã chạm đến vảy ngược của anh, quả thật là không muốn sống nữa!

Cái cằm thiếu chút nữa đã bị anh bóp gãy, Tống Thanh Thanh cắn răng phun ra một ngụm máu, khóe miệng cong lên một đường cong châm chọc: “Anh đối với Tống Mẫn Mẫn thật sự tình sâu như biển mà, sau khi kết hôn với tôi còn không phải là hằng đêm đều mang phụ nữ về nhà qua đêm đó à. Hứa Lập Thành, cũng bởi vì anh không chiếm được mà anh lại tra tấn tôi như thế, thế là đã thỏa mãn rồi?”

“Tống Thanh Thanh!"

Hứa Lập Thành vừa nhìn đã biết ngay cô là đang cố ý chọc giận anh, giọng điệu lập tức trở nên hung ác nham hiểm, biểu cảm lại càng trở nên căm ghét hơn nữa: “Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, cô không xứng nhắc đến Mẫn Mẫn ở trước mặt của tôi, cô cũng chỉ ỷ vào việc cô đang mang thai con của tôi, cho đến lúc cô sinh đứa bé ra rồi thì cô phải đưa đơn ly hôn cho tôi ký, cút khỏi tầm mắt của chúng tôi.”

Anh buông cô ra, dùng sức hất qua một bên, lạnh lùng bỏ lại cô mở cửa đi ra ngoài.

Tống Thanh Thanh lập tức gục xuống, kiệt sức ôm lấy thân thể của mình khóc thảm thiết.

Tình Yêu Ngang Trái

CHƯƠNG 3: TỐT HƠN VỚI ANH?

Trong hành lang bệnh viện yên tĩnh, Tống Thanh Thanh cầm trong tay tờ giấy khám thai, một mình xếp hàng ở sảnh chờ lấy số, đi thang máy lên phòng khám của bác sĩ, bụng rõ ràng đã phình to ra, tối ngày hôm qua đã bắt đầu cảm thấy cồn cào khó chịu, làm cho cả đêm ngủ không ngon.

Thang máy dừng lại ở trên tầng bốn.

Cửa vừa mới mở ra, một đôi nam nữ thân mật đi tới từ phía đối diện, theo sau là một người trẻ tuổi với thân hình cao lớn. Tống Thanh Thanh khẽ giật mình, không ngờ đến là lại gặp được Hứa Lập Thành và Tống Mẫn Mẫn ở chỗ này.

Cánh tay của Hứa Lập Thành đang ôm ở trên lưng của Tống Mẫn Mẫn, sắc mặt của Tống Mẫn Mẫn tái nhợt yếu đuối áp vào lồng ngực của anh, nhìn trông có vẻ dịu dàng tinh tế hơn mấy phần.

Hứa Lập Thành vừa đi vừa hôn lên trán của Tống Mẫn Mẫn, trên mặt chính là sự dịu dàng mà cô chưa từng nhìn thấy, hình ảnh đó chọc vào trong mắt của Tống Thanh Thanh giống như là một lưỡi dao có chứa máu độc, quét làm cho trái tim của cô thịt máu lẫn lộn.

Hứa Lập Thành nhìn thấy Tống Thanh Thanh, đáy mắt u ám hiện lên một tia bất ngờ, nhưng mà cũng chỉ đưa lên một cái rồi biến mất ngay, rất nhanh liền bị sự chán ghét và xem thường thay thế.

Anh ôm lấy Tống Mẫn Mẫn, bước tới lạnh lùng hỏi: “Tại sao cô lại ở đây? Tống Thanh Thanh, ai cho cô có lá gan theo dõi chúng tôi?”

Tống Thanh Thanh cắn chặt môi, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà tát một bàn tay lên trên mặt của Hứa Lập Thành, cô khó chịu ăn ngủ không yên, một người nâng cái bụng lớn đến bệnh viện làm kiểm tra. Anh thân là ba của đứa nhỏ, bỏ mặc không thèm quan tâm, bỏ lại cô mà tình chàng ý thiếp với người phụ nữ khác ở trước mặt của cô, còn nói xấu cô.

Tống Thanh Thanh hít một hơi thật sâu giả vờ bình tĩnh, cố ý nâng cao bụng ở trước mặt của anh, cắn răng trào phúng cười một tiếng: “Anh cho rằng tôi đến bệnh viện còn có thể làm cái gì được hả? Mà anh trái ôm phải ấp với người phụ nữ khác ở trước mặt của tôi, bị người khác nhìn thấy, anh không sợ là người khác nhìn thấy, sẽ bàn tán hủy hoại thanh danh của anh à?”

“Thanh Thanh, là do chị không tốt, đều là do lỗi của chị, em đừng trách Lập Thành mà.” Tống Mẫn Mẫn kích động ngẩng đầu lên từ trong ngực của Hứa Lập Thành mà giải thích, kết quả là mới vừa mở miệng liền không thể kiềm chế được mà kho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn càng có vẻ khổ sở động lòng người.

Biểu cảm của Hứa Lập Thành lo lắng vỗ vỗ lưng cho cô ta, nhìn Tống Thanh Thanh bằng một ánh mắt cảnh cáo, nhếch miệng mỉa mai cười một tiếng: “Ở thành phố Biển, thanh danh của Tống Thanh Thanh cô đã sớm hỏng rồi, cô không biết đạo đức mà trèo lên giường của anh rể cô, dùng đứa nhỏ ở trong bụng uy hiếp tôi cưới cô, tôi có gì mà phải sợ?”

Từng câu từng chữ của Hứa Lập Thành đều đâm vào trong lòng của Tống Thanh Thanh, làm cho cô tức giận cả người run dữ dội, hô hấp gần như đình chỉ.

Hứa Lập Thành nói xong thì lại ôm lấy eo của Tống Mẫn Mẫn xoay người muốn đi ra bên ngoài, không muốn phải nhìn cô một chút nào, bóng dáng vẫn luôn im lặng đứng ở sau lưng của anh bỗng nhiên bước lên phía trước an ủi, vỗ vào bả vai của Tống Thanh Thanh: “Chị dâu muốn đi kiểm tra hả, để tôi đi cùng với chị.”

Tống Thanh Thanh ngây người ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhật Thiên đang đứng ở trước mặt của cô, giọng nói dịu dàng giống y như là tướng mạo dịu dàng tuấn lãng của anh.

Hứa Lập Thành nhìn về phía bọn họ, lúc nhìn thấy cánh tay của Hứa Nhật Thiên đang đặt ở trên bả vai của Tống Thanh Thanh thì đôi mắt đen bỗng nhiên trầm xuống: “Nhật Thiên, cậu đang làm cái gì hả?”

Tống Thanh Thanh cúi đầu xuống trầm mặc không nói, tay đang đặt ở trên đầu gối gần như muốn vò nát cái váy, sắc mặt của anh còn âm trầm hơn nữa, ánh mắt nhìn chăm chú ở trên mặt của Tống Thanh Thanh, ánh mắt lạnh lẽo giống như là muốn chui vào trong thân thể của cô, Hứa Nhật Thiên chặn anh lại: “Một mình chị dâu đi kiểm tra, em cảm thấy không yên tâm, nếu như anh cả đã bận việc rồi thì để em làm thay.”

Lúc Hứa Nhật Thiên nói những lời này, không biết là vô tình hay cố ý mà liếc mắt khinh thường nhìn về phía Tống Mẫn Mẫn, sắc mặt của Tống Mẫn Mẫn lập tức thay đổi lui về phía sau một bước, trên mặt rất nhanh liền xuất hiện một nụ cười ngoan ngoãn nhìn về phía Hứa Lập Thành: “Để em đi là được rồi, đừng ảnh hưởng đến tình cảm anh em của bọn anh.”

Tống Mẫn Mẫn nói xong, trên gương mặt mềm mại đáng yêu lộ ra chút tìm tòi, quét nhìn về phía Tống Thanh Thanh và Hứa Nhật Thiên.

Hứa Lập Thành đưa tay ngăn cản cô ta lại, cánh tay dài tự nhiên ôm lấy cái eo thon của cô ta, trong ánh mắt đang nhìn chăm chú vào cô ta vậy mà lại có thêm một chút dịu dàng: “Không cần quan tâm, cô ta còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy, căn bản không cần thiết ảnh hưởng đến tình cảm của hai anh em bọn anh vì cô ta. Nhật Thiên, sau khi làm xong việc rồi thì đừng quên đến nhà xe chờ anh, anh muốn dẫn Mẫn Mẫn trở về biệt thự.”

Bọn họ xoay người rời đi, chỉ còn lại ánh mắt ngưng trọng dừng ở trên người của Tống Thanh Thanh, Tống Thanh Thanh ngửa đầu lên kìm nén nước mắt tràn ra trở vào trong, nói với mình là không thể yếu ớt, càng không thể nhận thua.

Ở ngoài hành lang phòng tư vấn, Tống Thanh Thanh cúi thấp đầu ngồi trên ghế ngồi ở hành lang mà ngẩn người. Hứa Nhật Thiên bước tới, trong tay có cầm một ly nước ấm: “Vẫn còn chưa đến lượt chị hả?”

Tống Thanh Thanh nhận lấy ly nước, thở nhẹ một hơi: “Nếu không thì cậu cứ đi đi, ở lại đây giúp tôi, nếu như bị người khác nhìn thấy cậu không sợ là nước bọt của mấy người bọn họ dìm cậu chết đuối hả?”

Hứa Nhật Thiên trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, cưng chiều vuốt vuốt đỉnh đầu của cô: “Tôi không quan tâm.”

Tống Thanh Thanh im lặng quay sang, cô biết có đôi khi Hứa Nhật Thiên rất cố chấp, có chín con trâu cũng không thể kéo được, đặc biệt là chỉ cần chuyện liên quan đến cô thì anh ta nhất định sẽ không đứng ở ngoài quan sát.

Anh ta đối với cô chính là sự tồn tại của anh trai, mà nhà họ Tống ở nhà họ Hứa quen biết với nhau, lúc trước sau khi cô được nhà họ Tống nuôi dưỡng, Hứa Lập Thành là người thừa kế của Hứa thị nên ngày nào cũng phải học tập về kinh tế. Cuộc sống thời thơ ấu của Hứa Nhật Thiên dễ dàng hơn nhiều, mỗi lần Tống Thanh Thanh bị những đứa con nít khác ức hiếp hoặc là người lớn xem thường thì Hứa Nhật Thiên sẽ là người cuối cùng đứng ra bảo vệ cho cô.

Thẳng cho đến khi cô gả cho anh trai của anh ta rồi, có con cái, tên của cô hữu danh vô thực đã sớm không phải là bí mật ở thành phố Biển nữa rồi. Từ trước đến nay chỉ có một mình anh ta vẫn ở bên cạnh của cô, xem như là người duy nhất mà cô có thể dựa dẫm.

Vừa nhớ đến hành động tối ngày hôm qua cùng với Hứa Lập Thành, cô liền đau đầu đến phát điên, sự nhục nhã mà anh và Tống Mẫn Mẫn đã dán lên trên người của cô, cô sẽ nhớ kể cả một đời.

Lúc y tá gọi tên của Tống Thanh Thanh, vẫn là Hứa Nhật Thiên đỡ cô đứng dậy từ trên chỗ ngồi, cô mới có sức lực bước vào trong.

Tình Yêu Ngang Trái

CHƯƠNG 4: CÔ THẬT LÀ THỦ ĐOẠN

Sau khi quá trình kiểm tra hoàn tất, cô lấy cớ đi vệ sinh, cô thoải mái khóc một trận ở trên bồn cầu đơn trong phòng, bước chân mông lung đứng lên đi ra mở cửa, một sức lực hung ác đẩy cô trở về, chống đỡ ở trên tường không nhúc nhích, lại cạch một tiếng đóng cửa lại.

Tống Thanh Thanh bị đau ngẩng đầu lên nhìn một cái, tay của Hứa Lập Thành đè vào bả vai gầy yếu của cô, một cái tay khác thì hung hăng bóp lấy cằm của cô.

“Tống Thanh Thanh, cô thật là thủ đoạn, nghe thấy tôi nói là muốn ly hôn với cô cô lại quay đầu gian díu với em trai của tôi. Đã như vậy rồi còn kết hôn cùng với tôi, bây giờ giả vờ thanh cao làm cái gì hả?”

Từng câu từng chữ mà anh nói ra giống như là một mũi dao nhọn hoắc khoét vào trong lòng của cô.

“Tôi với cậu ấy không có mối quan hệ lẳng lơ giống như trong tưởng tượng của anh, ngược lại là các người đó, một người là chồng của tôi, một người là chị của tôi, các người lại dan díu ở trước mặt của tôi, các người có nghĩ đến cảm nhận của tôi không hả?” Tống Thanh Thanh gần như là gào thét lên, hai tay buông xuôi bên người nắm chặt thành quyền cả người tức giận run lẩy bẩy trong đôi mắt là ngọn lửa giận đang thiêu đốt hừng hực trần Hứa Lập Thành

Tống Thanh Thanh nói rất hùng hồn, nhưng trong lòng lại đau thấu ruột gan, cho dù đã biết rõ người anh yêu là Tống Mẫn Mẫn, từ lúc bắt đầu không thèm quan tâm tất cả mà gả cho anh, cô cũng đã tự chuẩn bị tâm lý xong rồi. Nhưng mà bọn họ lại ân ái với nhau không hề kiêng kỵ ở trước mặt của mình, trái tim của cô bị tan nát không ra hình dạng, vậy mà anh ngược lại còn dám hoài nghi cô với Hứa Nhật Thiên.

Anh đè ở trên người của cô, trên mặt là cơn giận đến cực hạn, hung hăng nói: “Cô với nó đã phát sinh quan hệ?”

Ánh mắt của Tống Thanh Thanh ngạc nhiên trợn to lên, Hứa Lập Thành lại đưa tay nắm chặt cái cần cổ tinh tế của cô, cả người lệ khí dọa người.

Tống Thanh Thanh đau đến nỗi phải hét lên: “Anh buông tôi ra, anh làm nhục tôi vẫn còn chưa đủ nữa à? Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của anh chạm vào Tống Mẫn Mẫn mà đụng tôi.”

Ba chữ Tống Mẫn Mẫn trong nháy mắt làm Hứa Lập Thành bình tĩnh trở lại, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa của Tống Thanh Thanh, ngọn lửa giận ở trong lòng bùng phát dữ dội.

“Nếu như cô muốn để cho người khác nghe thấy vậy thì cô cứ việc gọi đi.” Hứa Lập Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xen lẫn sự quật cường và liều mạng của cô, sắc mặt xám ngoắt, đột nhiên cúi đầu xuống cắn lên bờ vai của cô, Tống Thanh Thanh đau đến nỗi cả người phát run lại cắn chặt môi không kêu lên một tiếng.

Hứa Lập Thành đột nhiên cười lạnh một tiếng trước mặt của cô, vừa trào phúng mà lại chán ghét: “Ai cũng có thể nhận làm chồng.”

Anh nói xong câu nói này, bỗng nhiên đẩy cô ra làm cho cô giống như là một chiếc giày rách trượt chân ngã xuống mặt đất.

Cả người của Tống Thanh Thanh lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên gặp cả lưng lại, hai tay ôm chặt lấy bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì cơn đau dữ dội mà nhăn lại thành một cục với nhau.

Giọng nói của cô vỡ vụn: “Đứa bé, đứa bé..."

Trong ánh mắt của Hứa Lập Thành nhìn về phía cô đều là sự khinh miệt: “Tống Thanh Thanh, cô vẫn còn chưa giả vờ đủ nữa à?”

Anh quay đầu lại mở cửa muốn đi, Tống Thanh Thanh dùng hết sức lực nắm lấy ống quần của anh, cái trán bị che kín mồ hôi lạnh: “Cầu xin anh cứu, cứu tôi..."

Cô nói xong câu này, bỗng nhiên nghiêng người qua lảo đảo ngã xuống mặt đất, cả người phát run, ánh mắt của Hứa Lập Thành co rút lại, vội vàng bước lên bế cô nhanh chóng xông ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh lại gặp phải Tống Mẫn Mẫn đang đi tới ở hành lang, Tống Mẫn Mẫn đang muốn mở miệng, lúc nhìn thấy người mà anh đang ôm ở trong ngực: “Lập Thành..."

“Nhanh! Đi gọi bác sĩ đi !" Hứa Lập Thành gần như là gào thét, trực tiếp đi lướt qua cô ta, vội vàng chạy về phía phòng cấp cứu. Tống Mẫn Mẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, hai tay dần dần nắm chặt lại, trong đôi mắt dịu dàng xẹt qua một tia ngoan độc mà người khác không dễ dàng nhận ra.

Ở trong phòng cấp cứu hàng loạt bệnh nhân bị kêu ra bên ngoài, viện trưởng tự mình lên trận kiểm tra sức khỏe cho Tống Thanh Thanh trên giường bệnh với cái nhìn chằm chằm của Hứa Lập Thành.

Dựa theo quy định, viện trưởng vốn dĩ muốn đuổi Hứa Lập Thành ra ngoài chờ, lại bị ánh mắt hận không thể giết người của anh dọa sợ, cả quá trình nơm lớp lo sợ mà kiểm tra, sau khi có kết quả thì mới nhẹ nhàng thở ra, thông báo chi tiết: “Không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là do vợ của cậu mắc tinh thần căng thẳng cho nên gây co thắt tử cung, chú ý thả lỏng là được rồi.”

“Rầm!”

Một tiếng vang trầm đục, Hứa Lập Thành đứng phắt dậy từ trên ghế, sắc mặt tức giận đi đến cạnh Tống Thanh Thanh, lạnh lùng đánh giá gương mặt tái nhợt của cô: “Tống Thanh Thanh, cô lợi hại lắm, hao tổn tâm cơ vì để trả thù tôi chuyện bị cô bắt gặp tôi bỏ mặc cô mà dẫn Mẫn Mẫn đến bệnh viện, tôi tin cô, cô đừng có mong là có lần sau.”

Sắc mặt của anh rất lạnh lùng, trong đáy mắt ngưng kết một lớp sương lạnh lẽo: “Cho dù trước kia hay là hiện tại, tôi đối với cô một chút hứng thú cũng không có, nếu như Mẫn Mẫn bởi vì cô mà phải chịu một chút kích thích, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Lời nói của anh lại giống như một chậu nước lạnh dội lên cả người của Tống Thanh Thanh, ở ngay trước mặt của viện trưởng, trong nháy mắt tất cả nước mắt đều hoàn toàn sụp đổ mà tràn ra ngoài.

Tình Yêu Ngang Trái

CHƯƠNG 5: BỊ NÓI XẤU

Sau khi Tống Thanh Thanh đã khóc đủ rồi, thái độ kiên quyết khước từ lời đề nghị Hứa Nhật Thiên đưa cô trở về, một mình đứng lại thật lâu ở bên ngoài, sau đó mới đi về nhà.

Tống Thanh Thanh vừa mới bước vào cửa, tiếng cười mềm mại của Tống Mẫn Mẫn liền vang lên trong phòng khách, quay đầu nhìn qua Hứa Lập Thành đang ôm Tống Mẫn Mẫn ở trong ngực, đang dán vào mái tóc của cô ta rồi nói chuyện bên tai của cô ta, làm cho Tống Mẫn Mẫn đỏ mặt đến mang tai, xấu hổ cười không ngừng.

Tống Thanh Thanh cười lạnh trong lòng, nhìn bọn họ nhiều thêm một chút đều cảm thấy chói mắt, cô trực tiếp đi lên lầu, thẳng cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở chỗ ngoặt của cầu thang, ánh mắt sắc bén từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm cô một cách rõ ràng ở sau lưng, làm cho cô phát lạnh.

Sau lưng vang lên một trận tiếng bước chân, Tống Thanh Thanh xoay người lại nhìn thấy Tống Mẫn Mẫn, ra vẻ một gương mặt ôn hòa, thiếu chút nữa nhịn không được mà bước lên cho cô ta một cái tát.

Tống Mẫn Mẫn nhanh hơn cô, dựa vào tay vịn đứng ở nơi đó, ăn mặc lịch sự điềm tĩnh cười như không cười nhìn cô, trong mắt có sự chế giễu rất rõ ràng, một bộ dạng cao cao tại thượng.

Bắt đầu kể từ khi cô ta bước chân vào nhà họ Tống, mỗi một lần cô ta xuất hiện trước mặt mình đều là như thế này.

Lúc này trên mặt của cô ta hiện lên một tia ảm đạm, nhẹ giọng hỏi: “Cô vẫn tốt chứ?”

Tống Thanh Thanh nở nụ cười.

Bởi vì cô ta, Tống Thanh Thanh ở trong lòng của Hứa Lập Thành đã thành công trở nên là một người phụ nữ hèn hạ tâm cơ có thủ đoạn độc ác, không tiếc.sử dụng thủ đoạn bò lên trên giường buộc anh phải kết hôn, không tiếc lợi dụng sự quan tâm của anh đối với con mà kích thích Tống Mẫn Mẫn.

“Rốt cuộc là chị muốn cái gì?”

Tống Mẫn Mẫn chậm rãi đi đến trước mặt của cô, đưa tay chạm lên gương mặt ngày hôm qua bị Hứa Lập Thành đánh sưng của cô, chân mày nhíu lại: “Cô thật sự rất đáng thương.”

Thân thể của Tống Thanh Thanh cứng đờ, kiềm chế ngọn lửa giận trong nháy mắt bị dấy lên, đẩy tay của cô ta ra: “Chị có hài lòng không? Hiện tại tôi phải chịu đựng hết tất cả đều là do chị đã ban tặng cho, thật sự không hiểu chị muốn đạt được vị trí bà Hứa như vậy mà lại tự tay mình lên kế hoạch đẩy tôi lên giường của anh ta, rốt cuộc là tôi chọc đến chị ở đâu vậy hả? Dù chị có hy sinh chính mình cũng muốn hãm hại, đưa tôi vào chỗ chết?”

Tống Mẫn Mẫn cười lạnh một tiếng, bước từng bước một đi về phía cô, móng tay đâm vào trên mặt của cô: “Ngày hôm nay cô thật sự gây ra chuyện, có Hứa Nhật Thiên che chở cho cô, cho dù tôi có thật sự hãm hại cô thì như thế nào chứ hả? Không phải bản thân cô rất đê tiện à, lúc đầu ngoan ngoãn sinh con ra là được rồi, nhất định phải mặt dày mày dạn bước vào nhà họ Hứa, hiện tại cho dù cô có chạy đến trước mặt của Lập Thành mà cáo trạng thì cô cho rằng anh ấy sẽ tin tưởng vào cô ư?”

“Tôi khuyên cô một câu, không muốn chết khó coi thì nhanh chóng li hôn đi, nhường vị trí bà Hứa ra, người mà anh ấy muốn cưới từ đầu đến cuối chỉ có tôi."

Gương mặt của Tống Thanh Thanh lập tức trở nên trắng bệch.

Không đợi cô đáp lại, Tống Mẫn Mẫn đột nhiên nắm chặt lấy tay của cô, hung hăng kéo ra đằng trước, dùng hết toàn bộ sức lực toàn thân mà kéo cô đến đầu bậc thang. Tống Thanh Thanh vội vàng không kịp chuẩn bị kêu đau lên một tiếng, liều mạng vùng vẫy, mắt thấy mình sắp bị cô ta kéo đến phía dưới cầu thang, Tống Thanh Thanh liều mạng nắm lấy tay vịn dùng sức đạp chân vào đầu gối của cô ta. Tống Mẫn Mẫn bị đau mà đưa tay buông cô ra, phát ra một tiếng kêu thê lương, cả người té xuống dưới lăn lăn vài vòng ở trên bậc thang, ngoẹo đầu ngất đi.

Trong lúc nhất thời Tống Thanh Thanh hoàn toàn đứng đờ, đứng nguyên tại chỗ kinh ngạc nhìn cô ta ngã xuống cầu thang không nhúc nhích, vội vàng lao xuống đỡ cô ta ngồi dậy.

“Tống Thanh Thanh, có làm gì với Mẫn Mẫn vậy hả?” Một tiếng gào thét truyền đến, Hứa Lập Thành bước một bước thật xa lao vào từ bên ngoài, một tay kéo Tống Mẫn Mẫn vào trong ngực.

“Tôi không có..."

“Cốp" một tiếng, Tống Thanh Thanh vẫn còn chưa nói xong thì đã bị Hứa Lập Thành dùng sức đẩy ra, lập tức bổ nhào vào bình hoa ở đầu bậc thang, cái trán đụng phải cầu thang cứng rắn, trước mắt Tống Thanh Thanh trở nên mông lung, mắt nổi đom đóm thiếu chút nữa đã ngã đầu mềm nhũn ngất đi.

Đau quá...

“Tống Thanh Thanh, những lời tôi nói với cô một câu cô cũng không ghi nhớ ở trong đầu!” Hứa Lập Thành lạnh lùng trừng mắt nhìn bóng dáng gầy yếu co lại dưới mặt đất, từng câu từng chữ rét lạnh như băng: “Nếu như Mẫn Mẫn có chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi sẽ giết cô cho chó ăn!”

Tống Thanh Thanh hung hăng nuốt một ngụm máu tanh bên khóe miệng, lúc nãy là do Tống Mẫn Mẫn cố ý khiêu khích lên kế hoạch để Hứa Lập Thành nhìn thấy cô đẩy Tống Mẫn Mẫn ra, trong mắt cô dâng lên một ngọn lửa giận, đứng lên vọt tới trước mặt của Tống Mẫn Mẫn, dùng sức xô đẩy thân thể của cô ta: “Cô ta đang giả vờ, cô, Tống Mẫn Mẫn, cô tỉnh lại.”

“Cút đi!” Hứa Lập Thành lạnh lùng nói xong, đạp một đạp cô bay ra ngoài.

Tống Thanh Thanh lại té ngã trên mặt đất, cả người đều đau nhức, trái tim cũng đang rỉ máu, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, cứ lặp đi lặp lại: “Tôi không có..."

“Tống Thanh Thanh, là do tôi đã xem thường cô! cô ấy là chị của cô, ngày hôm nay tôi mới đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là sức khỏe của cô ấy tương đối yếu, thế mà cô lại nhẫn tâm đẩy cô ấy xuống lầu, tôi nói cho cô biết, kể từ ngày hôm nay trở đi cô sẽ phải trả một cái giá đắt!”

Hứa Lập Thành gần như dữ tợn nói xong câu này liền ôm Tống Mẫn Mẫn biến mất nhanh chóng khỏi cửa.

Tống Thanh Thanh yếu ớt nằm trên mặt đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt, dường như ý thức bị kéo đi, nhắm mắt ngất xỉu.

Lúc Tống Thanh Thanh tỉnh dậy, mình vẫn còn đang nằm trên mặt đất lạnh buốt, cả người đau đớn giống như nứt ra từng mảnh.

Tình Yêu Ngang Trái

CHƯƠNG 6: KÍ NÓ ĐI

Cánh cửa biệt thự đột nhiên vang lên một tiếng "cạch", bóng dáng cao lớn của Hứa Lập Thành bước từng bước từ ngoài đi đến trước mặt cô, mái tóc ngắn lộn xộn không thể chịu nổi, trừng mắt nhìn cô từ trên cao xuống dưới.

Cả người của anh đầy mùi rượu, Tống Thanh Thanh vô thức đứng dậy kinh ngạc hỏi: “Anh sao vậy?”

Hứa Lập Thành lạnh lùng nhìn gương mặt sốt ruột của cô, cười lạnh một tiếng, bỗng dưng ném một bản hợp đồng lên trên mặt của cô: “Ký nó đi.”

Tống Thanh Thanh cầm lên nhìn, dòng chữ đơn thỏa thuận ly hôn thật to đập vào trong mắt, sắc mặt của Tống Thanh Thanh trắng bệch, hít vào một ngụm khí lạnh: “Bây giờ anh đã muốn ly hôn với tôi rồi?”

Tống Thanh Thanh lập tức quỳ rạp xuống dưới chân của anh, duỗi ngón tay run rẩy nắm lấy quần áo của anh: “Anh đã đồng ý với tôi, lúc con của tôi còn chưa ra đời thì không thể không có ba, anh đã đồng ý rồi.”

Khóe môi của anh chậm rãi cong lên một chút, lại lộ ra nụ cười dữ tợn, nghiến răng nói: “Tôi đã cho cô cơ hội, Tống Thanh Thanh, cô lại đê tiện như vậy, không có đàn ông thì sẽ không sống được à?”

“Tống Mẫn Mẫn hãm hại tôi, tôi không có ý gì hết, tại sao anh lại không nghe tôi giải thích, sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy?” Ánh mắt của Tống Thanh Thanh mông lung nhìn sắc mặt âm trầm như ma của Hứa Lập Thành, trái tim giống như bị dao cắt.

Tại sao chứ, anh chính là không đồng ý tin tưởng cô?

Tống Thanh Thanh cắn răng ngẩng đầu lên, cười yếu ớt một tiếng, mang theo tuyệt vọng.

Trong mắt của anh, mình chính là một bước đi hỏng trong cuộc đời này của anh, cô vẫn luôn ngây thơ cho rằng chỉ cần im lặng ở bên cạnh của anh, một ngày nào đó anh sẽ nhớ đến chuyện mười năm trước, sẽ trở thành một người tốt đẹp dịu dàng nhất trong trí nhớ của cô. Cho nên cho dù anh có bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài, cô cũng đều có thể chịu đựng được.

Nhưng mà bây giờ anh vậy mà lại vì chị của cô, ép buộc cô ly hôn, lúc mà cô đau lòng đến nỗi không thể cảm giác được sự đau đớn cũng là lúc chết lặng.

Trong nháy mắt, Hứa Lập Thành trở nên kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh nhìn kỹ gương mặt của Tống Thanh Thanh. Dưới ánh trăng, đôi mắt ngậm lấy nước mắt và khóe miệng mang theo nụ cười, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô đúng là quyến rũ động lòng người, làm cho người ta không thể nào di chuyển tầm mắt, nhưng một giây sau...

“Ly hôn? Sau đó tặng vị trí bà Hứa lại cho Tống Mẫn Mẫn? Hứa Lập Thành, cho dù tôi có đồng ý thì ông nội cũng sẽ không đồng ý đâu, chỉ cần một ngày nào đó tôi còn chưa đồng ý thì các người đừng có mơ mà danh chính ngôn thuận!”

Một tay của Hứa Lập Thành kéo chặt cô, đứng dậy từ dưới đất, gương mặt của anh trở nên đỏ bừng vì tức giận, giống như là một con dã thú khát máu nuốt chửng trái tim cô từng ngụm.

Anh nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Cô bớt dùng ông nội ra để uy hiếp tôi đi, đơn ly hôn cô không ký thì cũng phải ký, sau này cút đi cho tôi, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa.”

Tống Thanh Thanh bị ném mạnh trên mặt đất, trơ mắt nhìn anh vung cửa mà đi, trái tim Tống Thanh Thanh đau đớn một hồi, anh ngược lại đột nhiên nở nụ cười, nước mắt rơi dữ dội ở trên mặt.

Anh không cần cô nữa.

Vì Tống Mẫn Mẫn, ngay cả con mà anh cũng không cần.

Cô đã đợi anh mười năm, mười năm lưu luyến si mê, từ đầu đến cuối đều là do một mình cô đang rẻ rúng, đều là chuyện cười phải không?

Ròng rã một tuần lễ Tống Thanh Thanh không nhìn thấy Hứa Lập Thành.

Trong tuần này ngày nào cũng nhận được một phần đơn thỏa thuận ly hôn Hứa Lập Thành đã ký tên, cô biết Hứa Lập Thành đã hận cô đến thấu xương.

Người giúp việc ở trong biệt thự đột nhiên bị đuổi về, trong một căn nhà to như vậy chỉ còn lại có một mình cô, ngày nào cô cũng ngồi chờ ở trước cửa từ sáng đến tối, cô nhất định phải níu kéo Hứa Lập Thành lại, con của cô không thể không có ba!

Cô đã từng sống một cuộc sống bị ba mẹ vứt bỏ, lúc ấy nếu như không phải là Hứa Lập Thành để cô được nhà họ Tống nhận làm con nuôi, có lẽ cô đã sớm chết đói ở đầu đường, cô không thể để cho con của cô cũng lâm vào tình cảnh giống như của cô.

Ngày hôm nay đúng lúc là sinh nhật của cô, Tống Thanh Thanh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vùi đầu vào trong hai đầu gối, cánh cửa đột nhiên bị người khác đá văng. Hứa Lập Thành mang theo khí thế hung hăng đi đến, trong tay mang theo một bó hoa hồng to, còn có một hộp quà nhỏ tinh xảo, anh đi đến trước sofa ném đồ vật lên trên bàn, một bên kéo cà vạt rồi đi lên trên cầu thang.

Tống Thanh Thanh bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm cho sợ hãi, lúc cô nhìn thấy ở trong bó hoa còn có cấm một cái thẻ viết happy birthday, trái tim đột nhiên siết chặt lại rồi lại đột nhiên đập rất dữ dội.

Đây là...

Hứa Lập Thành quay đầu lại lạnh lùng nhìn biểu cảm vui đến phát khóc trên gương mặt của cô, bật cười một tiếng, giọng nói cực kỳ xem thường: “Tống Thanh Thanh, cô nằm mơ đi, ngày hôm nay là sinh nhật của Mẫn Mẫn.”

Tống Thanh Thanh khẽ giật mình, bừng tỉnh đại ngộ, buồn bã cười một tiếng.

Sao cô có thể quên được, sinh nhật của Tống Mẫn Mẫn là cùng một ngày với sinh nhật của cô.

Tình Yêu Ngang Trái

CHƯƠNG 7: VẠCH MẶT BẠCH LIÊN HOA

Sau khi Hứa Lập Thành thay quần áo xong thì đi vào phòng khách cầm lấy hoa và hộp quà muốn đi, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn một chồng văn kiện ở dưới bàn trà, anh cầm lên nhìn xem, là đơn thỏa thuận ly hôn của anh cho người gửi đến.

Hứa Lập Thành nhăn mày tiện tay lật xem, mỗi một phần anh đưa đến cô đều không có ký.

Hứa Lập Thành bạch một tiếng ném hồ sơ lên trên bàn, ánh mắt sắc bén lúc này lại lộ ra vẻ ngoan lệ: “Lúc nào mới ký?”

Tống Thanh Thanh bắt đầu lo lắng.

“Lúc nào thì cô mới cút?”

Tống Thanh Thanh ngơ ngác nhìn Hứa Lập Thành, đôi môi run rẩy hơi há ra, Hứa Lập Thành trừng mắt châm chọc cô trước một bước: “Cô ham hư vinh như vậy đó à, không nỡ bỏ vị trí bà Hứa hả?”

Anh nói xong thì xoay người mở cửa muốn rời khỏi, Tống Thanh Thanh lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ treo tường một chút cùng với bóng đêm dày đặc ở bên ngoài, cô vội vã bước lên ngăn cản anh lại: “Anh muốn đi đâu?”

Hứa Lập Thành căm ghét quay đầu trừng mắt nhìn cô: “Cô không có tư cách quan tâm.”

Anh quay người lại muốn đi, Tống Thanh Thanh đưa tay muốn kéo anh lại rồi lại sờ lấy bụng: “Lần trước bác sĩ đã nói bởi vì tử cung co thắt gây ra, làm nhiều lần như vậy thì rất dễ dàng tạo nên hiện tượng sinh non, coi như tôi cầu xin anh đi, ở lại đây với tôi có được không?”

Cô không hề quan tâm tới mặt mũi mà cố gắng một lần, bởi vì cô biết ông cụ Hứa rất coi trọng đứa bé ở trong bụng của cô, Hứa Lập Thành không dám thờ ơ.

Hứa Lập Thành cười lạnh một tiếng, tiếng cười làm cho người khác phải rùng mình: “Nếu như đứa nhỏ trong bụng của cô không còn nữa, vậy thì tôi đã có thể tự do rồi.”

Một tiếng nổ vang lên, bức tường trong trái tim của Tống Thanh Thanh dường như sụp đổ.

Cô ôm bụng, sắc mặt trắng bệch lung lay sắp ngã.

Đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần thì Hứa Lập Thành đã hất cô ra đóng sầm cửa lại mà đi, Tống Thanh Thanh vô thức muốn chạy ra bên ngoài theo anh, sau khi chiếc đèn của xe Maybach sáng lên trong đêm, nó gầm lên một tiếng rồi phóng nhanh ra ngoài, giống như là một mũi tên rời khỏi dây cung. Tốc độ nhanh đến kinh người, Tống Thanh Thanh không suy nghĩ gì nhiều, quay người trở về nhà cầm lấy chìa khóa xe chạy vào nhà để xe lái xe chạy theo.

Tốc độ của Hứa Lập Thành quá nhanh, căn bản Tống Thanh Thanh không thể đuổi theo được, cô chạy qua một con đường rất dài liền mất dấu, Tống Thanh Thanh bước xuống xe đi đến ngã tư nhìn quanh hai bên, cô muốn nhìn rõ vị trí, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ quái.

Dưới ánh đèn đêm có một chiếc xe thể thao hạng sang màu đen đang rung chuyển dữ dội.

“Nói đi, kỹ thuật của tôi và Hứa Lập Thành, ai làm cho em cảm thấy hài lòng hơn?”

“Đương nhiên là anh lợi hại hơn rồi, ưm... Hứa Lập Thành anh ta... từ xưa đến nay không chạm vào em..."

Người phụ nữ đó giống như hốt hoảng kinh ngạc kêu lên một tiếng, thở phì phò: “Đừng, đừng mà... anh cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để lại dấu..."

Sau khi người đàn ông hài lòng mới buông cô ta ra, nhéo nhéo cái cổ của cô: “Như thế nào, quyết định ra tay?”

Người phụ nữ tùy ý để anh ta ôm mình, dưới ánh đèn đêm gò má ửng hồng của cô ta làm nổi bật gương mặt của cô ta trở nên mềm mại đáng yêu hơn: “Tối ngày hôm nay vất vả lắm em mới có thể hẹn anh ta ra, vừa mới chuẩn bị đồ vật, sau khi gặp mặt thì cho anh ta uống hết, em không tin là anh ta không thể chống cự được, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, em xem anh ta lạnh nhạt em như thế nào nữa..."

Từ lúc vừa mới bắt đầu khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của người phụ nữ đó, Tống Thanh Thanh đã giật nảy cả mình, trái tim gào thét dữ dội, đợi đến lúc bọn họ xong việc rồi gương mặt của người phụ nữ lộ ra dưới ánh đèn xe, thân thể của Tống Thanh Thanh cứng đờ, hai mắt không tin mở lớn, trong cổ họng thiếu chút nữa đã thét lên tiếng, cô vội vàng vươn tay ra che kín miệng của mình lại mới không kêu tên của người phụ nữ đó ra.

Tống Mẫn Mẫn!

Một trận gió lạnh thổi tới từ bụi cỏ, cả người của Tống Thanh Thanh lạnh lẽ, lúc này cô mới hoàn hồn lại, đoạn đối thoại lúc nãy của bọn họ bị Tống Thanh Thanh nghe thấy không sót một chữ nào. Tống Thanh Thanh quá mức kinh ngạc, bước chân lui về phía sau từng bước một, bỗng nhiên dưới chân trượt một cái ngã xuống đất.

“Ai?” Âm thanh của Tống Mẫn Mẫn truyền đến.

Tình Yêu Ngang Trái

CHƯƠNG 8: TÙY ANH LÀM SAO THÌ LÀM

Tống Thanh Thanh nấp trong bụi cỏ, gắt gao che miệng lại không dám lên tiếng, cô nghe thấy hai người trên chiếc xe đối diện hình như là mở cửa xe bước xuống, bước từng bước một đi đến gần phía cô. Trái tim của Tống Thanh Thanh đập điên cuồng, lúc này bỗng nhiên đột ngột lại đau thắt lên, cô cắn lấy cổ tay của mình liều mạng chịu đựng không để cho mình kêu lên thành tiếng.

Một trận tiếng bước chân qua đi, âm thanh an ủi của người đàn ông vang lên: “Không có ai hết, em nghe lầm rồi.”

Người phụ nữ không đáp lại, chỉ là nghi ngờ nhìn quanh bốn phía xa xa, sau đó giống như là thở dài một hơi rồi nói: “Đi nhanh đi, ở đây không nên ở lâu.”

Tiếng bước chân của bọn họ xa dần, âm thanh khởi động của ô tô vang lên, lúc này Tống Thanh Thanh mới lấy điện thoại di động ra đè xuống số điện thoại của Hứa Lập Thành, Tống Mẫn Mẫn ở trên xe bỗng nhiên thét lên một tiếng: “Ở đó có ánh sáng.”

Tống Thanh Thanh bị dọa phải ném điện thoại di động đi, đột nhiên một trận tiếng bước chân dồn dập tới gần. Ánh sáng của chiếc đèn pin cầm tay tìm kiếm xung quanh trong bãi cỏ, cuối cùng lại chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tống Thanh Thanh.

“Là cô?”

Tống Mẫn Mẫn bước lên, nắm lấy Tống Thanh Thanh: “Tại sao cô lại ở đây?”

Nếu như mà lúc trước thì Tống Thanh Thanh chắc chắn sẽ không hề do dự chút nào mà trào phúng làm nhục cô ta một phen, nhưng mà bây giờ ở bên cạnh cô ta còn có một gian phu giúp đỡ, chọc giận cô ta, chỉ sợ là mình có đi mà không có về.

“Tôi, tôi đi ngang qua.” Tống Thanh Thanh đáp lại với vẻ mặt vô tội, dự định có chết cũng không nhận: “Tôi bị lạc đường, bị ngã một cái, không nhìn thấy cái gì hết.”

“Đánh rắm!” Tống Mẫn Mẫn bỗng nhiên nắm lấy tay của cô rồi hung hăng kéo ra bên ngoài, sau đó đẩy một phát làm cô ngã xuống mặt đất ở trước mặt của người đàn ông, cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra ánh sáng độc ác: “Giao cho anh, mặc dù đây là một người phụ nữ mang thai nhưng chỉ cần không làm tổn thương đến đứa con thì tùy ý anh làm sao thì làm, đừng làm hỏng chuyện của em là được.”

Tống Thanh Thanh không tin mà trừng mắt nhìn Tống Mẫn Mẫn: “Cô muốn làm gì?”

Tống Mẫn Mẫn cười lạnh một tiếng, móng tay được sơn màu đỏ hung hăng vạch một đường ở trên mặt của cô, sau đó lại nhét một miếng vải vào trong miệng của cô: “Khẩn trương cái gì chứ? Dù sao thì thân thể của cô đã sớm bị ô uế rồi, có thêm lần này cũng chẳng sao hết, tôi muốn để Lập Thành nhìn kỹ một chút cô là cái loại phụ nữ dơ bẩn thấp hèn đến cỡ nào.”

Cô ta nói xong thì đi đến xe lấy một cái máy ảnh ra ném vào người của người đàn ông: “Lưu Hoàng, nhớ kỹ là phải chụp ảnh càng nhiều càng tốt.”

Thật sự không tốn bao nhiêu công sức mà đã có được rồi, cô ta lên kế hoạch đã lâu, vốn dĩ tới ngày hôm nay chỉ muốn ra tay với Hứa Lập Thành. Tống Thanh Thanh đã chủ động đưa tới cửa, vậy sao cô ta có thể không lợi dụng cho thật tốt được chứ, cô ta đã sớm chờ đợi không nổi để Hứa Lập Thành đuổi Tống Thanh Thanh ra khỏi nhà, chỉ cần Tống Thanh Thanh bị chụp phải hình ảnh vượt quá giới hạn trong hôn nhân, cho dù có sự thiên vị của ông cụ Hứa thì Hứa Lập Thành cũng không thể tha thứ cho cô được.

Tống Mẫn Mẫn chỉnh lại quần áo xốc xếch ở trên người một lần nữa, cầm lấy túi xách xoay người rời đi, Tống Thanh Thanh đang muốn đuổi theo lại bị người đàn ông tên là Lưu Hoàng giữ chặt lại, kéo vào trong xe. Tống Thanh Thanh hoảng sợ mở to hai mắt, liều mạng giãy dụa, không ngừng dùng chân đạp vào anh ta.

Rốt cuộc là Tống Mẫn Mẫn cất giấu bao nhiêu thủ đoạn đáng sợ?

Tống Thanh Thanh ra sức vùng vẫy, Lưu Hoàng trực tiếp đặt cô ở trên cửa, ánh mắt hèn mọn di chuyển trên người của cô: “Hứa Lập Thành có lợi hại hơn nữa, chẳng phải là hai người phụ nữ của anh ta đều bị tôi ngủ hết rồi đó à? Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không hung dữ giống như anh ta đối xử với cô vậy đâu, tôi sẽ yêu thương cô mà..."

Tống Thanh Thanh bị dọa kêu to lên, không ngừng dùng chân đạp vào anh ta, nhưng cô căn bản không phải là đối thủ của anh ta, anh ta bắt lấy mắt cá chân của cô rồi kéo về phía sau một cái. Ánh mắt của Lưu Hoàng trở nên nóng bỏng, mắt thấy miệng của anh ta sắp dán lên, Tống Thanh Thanh cắn răng ngửa đầu ra hung hăng đập vào trên mặt của anh ta.

“A!” Lưu Hoàng đau đớn kêu lên một tiếng che mặt nổi trận lôi đình hung hăng đẩy Tống Thanh Thanh một phát, thân thể của Tống Thanh Thanh bị lật úp lại bụng của cô đập mạnh vào cửa xe, "rầm" một tiếng cả người trượt chân ngã xuống xe .

Tình Yêu Ngang Trái

CHƯƠNG 9: TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG YÊU CÔ

Cùng lúc này, ở ngã tư một chiếc Maybach màu đen phi nhanh trong đêm, Hứa Lập Thành ngồi ở trên ghế lái, thần sắc lạnh lùng, môi mỏng mím chặt lại, vô cùng bực tức liếc nhìn bên ngoài cửa xe, đột nhiên chân đạp vào chân phanh---

“Két---”

Đó là xe của Tống Thanh Thanh, vừa rồi cô hỏi anh đi đâu, đáng chết, lẽ nào cô đi theo rồi?

Trong khoang xe tối mờ sắc mặt Hứa Lập Thành u ám nhìn về ngã tư, không nhìn thấy tí bóng người, anh mở cửa xe bước xuống, đi đến bên cạnh xe của cô, đột nhiên một tiếng thét xé rách tim gan truyền vào trong tai anh, trong đôi mắt đen láy của Hứa Lập Thành vụt qua một tia kinh ngạc, âm thanh này, Tống Thanh Thanh?!

Không chút do dự, Hứa Lập Thành gần như vô thức ngồi trở lại trong xe lái nhanh vào trong con ngõ nhỏ.

Tống Thanh Thanh bị Lưu Hoàng đè dưới thân, nước mắt từ khóe mi rơi xuống, tiếng thét xé rách tim gan từ trong miệng bị nhét vải ra, từng cơn đau đớn khiến cô gần như chết ngất.

Ánh đèn xe ô tô mạnh mẽ đột nhiên mở lên, sau đó là âm thanh phanh xe, Hứa Lập Thành mở cửa xe xông tới, Lưu Hoàng bị tiếng bước chân đột nhiên đi tới mà kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chưa kịp nhìn rõ, cú đấm Hứa Lập Thành dùng toàn bộ sức lực đánh tới, túm chặt lấy cổ áo của Lưu Hoàng đá mạnh vào bụng của anh ta.

Tống Thanh Thanh ngây ngốc mở mắt nhìn, nhìn thấy biểu cảm giận dữ như phát điên của Hứa Lập Thành, nước mắt lại rơi xuống.

Còn may, anh xuất hiện rồi...

Lưu Hoàng bị Hứa Lập Thành đánh dữ dội đến miệng chảy máu, Hứa Lập Thành xách cổ áo của anh ta ấn đầu của anh ta vào cửa xe rồi hung hăng đập, ‘rầm’ một tiếng lớn, Lưu Hoàng ngã xuống đất, biểu tình vô cùng đau đớn.

Hứa Lập Thành còn muốn đánh, Tống Thanh Thanh đột nhiên ôm bụng đau đớn hít thở, Hứa Lập Thành sững ra, lao tới đỡ cô từ đất đứng dậy, lúc này mới phát hiện gương mặt nhỏ của cô trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh lấm tấm đầy trán, khóe miệng có vài chỗ xanh tím và nước mắt rơi đầy, trông thảm vô cùng.

Trong mắt của anh bỗng phủ đầy sự u ám, đột nhiên đằng sau vang lên tiếng động cơ xe, Lưu Hoàng nhân cơ hội chui vào xe nhanh chóng đạp ga chạy trốn, Hứa Lập Thành rủa một tiếng, để Tống Thanh Thanh xuống muốn đuổi theo, Tống Thanh Thanh sống chết kéo chặt góc áo của anh: “Hứa Lập Thành, anh đừng, đừng tin Tống Mẫn Mẫn, chị ta định hạ thuốc anh...”

Sắc mặt của Hứa Lập Thành tối sầm, trong lòng trào ngược, lông mày ánh mắt trong nháy mắt nhiễm sự chế giễu và chán ghét: “Đủ rồi!”

Người phụ nữ này đến bây giờ còn muốn hãm hại người khác, vậy mà muốn đến mức nào cô mới chịu thu tay?

Trong đáy mắt của Tống Thanh Thanh vụt qua một tia đau đớn: “Những gì tôi nói đều là sự thật, tôi...”

“Nếu là như thế thì đừng để tôi lặp lại quá nhiều lần, đáng chết, cô nửa đêm nửa hôm đi theo tôi ra ngoài làm cái gì? Tôi nói cho cô biết, tôi đi đâu là quyền tự do của tôi, không đến lượt cô nhúng tay vào quản!”

Tống Thanh Thanh cảm thấy trái tim đang rỉ máu, không nhẹ hơn nỗi đau trên người, nước mắt ở trên mặt cô cứ rơi không ngừng, nhưng không đợi cô mở miệng, Hứa Lập Thành đã vòng qua eo bế cô lên, nhét vào trong xe, phóng thẳng về phía biệt thự.

Hứa Lập Thành đem Tống Thanh Thanh đặt ở trên giường trong phòng cô, sau đó xoay người muốn đi, Tống Thanh Thanh lại lần nữa đưa tay cản anh lại, giống như đang túm lấy cọng dây cứu mạng cứu cùng: “Cầu xin anh ở lại có được không?”

“Bụng của tôi, thật sự rất đau...”

Hứa Lập Thành ngoảnh đầu nhìn, thấy Tống Thanh Thanh quả nhiên trên trán ướt đẫm mồ hôi, hô hấp khó nhọc, hai mắt tràn ngập ánh nước mang theo đầy sự khát vọng nhìn mình, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Một tiếng chuông điện thoại giục rã đột nhiên vang lên, Hứa Lập Thành cầm điện thoại lên, ấn nút nghe, giọng nói nhu nhược ấm áp của Tống Mẫn Mẫn truyền tới: “Lập Thành, anh ở đâu, em đợi anh rất lâu rồi.”

Hứa Lập Thành khựng lại, nhẹ nhàng đáp, lại không tự chủ xuất hiện một chút bực bội: “Đợi thêm một lát, anh lập tức tới.”

“Lập Thành, em tối nay có chuyện quan trọng muốn nói với anh, anh mau tới đây.” Trong giọng nói của Tống Mẫn Mẫn cố ý giả vờ cầu khẩn, sau khi nói xong thì liền cúp máy.

Hứa Lập Thành kéo tay của Tống Thanh Thanh từ góc áo của mình ra, ngữ khí gắt gỏng: “Buông tay! Cô cũng nghe thấy rồi, tôi không có thời gian ở đây tiếp tục mà diễn giả tạo này với cô!”

Móng tay của Tống Thanh Thanh đâm sâu vào trong lòng bàn tay, cố ép để bản thân duy trì sự chấn định, nhưng lời của Hứa Lập Thành, vẫn khiến cô cảm thấy có một con dao sắc nhọn đâm mạnh vào trái tim, đau đến mức máu trong người cô cuộn trào, sắc mặt trắng bệch.

Một lúc sau, cô cuối cùng tìm được giọng nói của mình, nhưng cơn đau ở phần bụng khiến cô không kìm được đau đớn thét to, nhịn thế nào cũng không nhịn được, cả người co quắp ôm lấy bụng ở trên giường, cả người mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Tình Yêu Ngang Trái

CHƯƠNG 10: SUÝT NỮA SẢY THAI

Đồng tử của Hứa Lập Thành co rút, vội đi tới kiểm tra, lúc này mới phát hiện vạt váy của Tống Thanh Thanh dính một một mảng máu đỏ.

Máu tươi từng chút từng chút lan ra, Tống Thanh Thanh mặt mày tái nhợt đến mức không còn giọt máu, môi bị cắn chặt đến mức bật máu, cộng thêm nước mắt đầy mặt của cô, nhìn mà vô cùng kinh sợ.

Bụng quằn quại khiến Tống Thanh Thanh đau đớn không thôi, chỉ cảm thấy ý thức càng lúc càng mơ hồ, trước mắt choáng váng, người liền hôn mê, nặng nề ngã trên giường.

“Tống Thanh Thanh---” Một giây sau, Hứa Lập Thành hô to một tiếng, trực tiếp bế cô từ trên giường dậy, nhanh chóng đi ra khỏi cửa.

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, Tống Thanh Thanh mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, hai người ngồi trước mặt, một người cao lớn mặt mày đẹp trai mà đang âm trầm, là chồng của cô, một người mày liễu xinh đẹp vẻ mặt vô cùng lo lắng, là chị gái của cô.

Cho dù là ngồi ở trước giường cô, Tống Mẫn Mẫn vẫn mang bộ dạng rúc vào trong lòng anh, khiến cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tối qua nếu không phải là cô ta, cô sao lại suýt nữa sảy thai, thù này, cô ghi nhớ.

Tống Mẫn Mẫn chú ý đến cô tỉnh lại rồi, vội nắm lấy tay buông thõng bên cạnh giường của cô, giọng nói run run: “Thanh Thanh, em tỉnh rồi? Chị rất lo lắng cho em.”

“Lo lắng con của tôi sao còn chưa mất?” Tống Thanh Thanh lạnh lùng hất tay của cô ta ra.

Cô suy nhược không cần được bao nhiêu sức cả, Tống Mẫn Mẫn lại mềm nhũn người ngã về phía sau, được Hứa Lập Thành đỡ ôm vào trong lòng, anh lạnh lùng trừng mắt với Tống Thanh Thanh, thương tiếc vỗ vỗ vai của cô ta: “Không sao chứ?”

“Không sao, Thanh Thanh chỉ là vì đứa trẻ mà kích động một chút, em ấy không sao là được.”

“Tống Mẫn Mẫn chị có buồn nôn không? Tôi cho dù đẩy chị, tôi bây giờ có sức sao?”

“Đủ rồi!” Sắc mặt của Hứa Lập Thành lạnh lùng quát Tống Thanh Thanh, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo: “Cô suýt nữa sảy thai, là cô tự chủ trương chạy ra ngoài theo tôi, bản thân cô tạo nghiệt đừng trách lên đầu người khác!”

Tống Mẫn Mẫn đi tới lần nữa nắm lấy tay của cô: “Thanh Thanh, em phải bảo vệ cho tốt đứa bé trong bụng, cho dù không vì bản thân thì đây cũng là cốt nhục của Lập Thành, mặc kệ chuyện gì xảy ra, bình an sinh hạ đứa trẻ mới là điều quan trọng nhất.”

Cái gì nói không vì bản thân? Đây là đứa con mà cô mang trong bụng, Tống Mẫn Mẫn cố ý nói như thế, là muốn để Hứa Lập Thành tưởng cô thật sự rẻ rúng không đoái hoài đến đứa bé mà chỉ muốn quấn lấy Hứa Lập Thành không buông sao? Tống Thanh Thanh tức đến mức hai tay run rẩy, Tống Mẫn Mẫn nắm cổ tay của cô, móng tay dài đâm sâu vào trong quần áo của cô, trong mắt vụt qua tia độc ác, nhanh chóng biến mất: “Chị là chị gái của em, cho dù em đổ oan cho chị, chị cũng sẽ không tính toán với em, thân thể quan trọng.”

Tống Thanh Thanh hận mà nhìn chằm chằm cô ta, tối qua cái miệng độc ác của cô ta suýt hại cô bị cường bạo in trong đầu, Tống Mẫn Mẫn có âm mưu, nhưng cô không nhận ra rõ mục đích của cô ta, tuyệt đối không chỉ là chức vị bà Hứa đơn giản như thế, nếu không cô ta căn bản không cần bỏ thuộc đem cô đưa lên giường của Hứa Lập Thành, gây nên tất cả mọi chuyện xảy ra hiện nay.

Nhưng ngữ khí chân thành quan tâm của cô ta nghe vào tai của Hứa Lập Thành, lửa giận đè nén của anh lại gần như bùng phát: “Tống Thanh Thanh, cô người phụ nữ độc ác này, vì cô mang thai Mẫn Mẫn nhún nhường cô mọi nơi, cô ấy rộng lượng không tính toán, không đại biểu tôi có thể nhịn cô.”

Lửa giận thiêu đốt khiến lục phủ ngũ tạng của Tống Thanh Thanh đều sắp nổ rồi: “Hứa Lập Thành anh nhìn cho rõ, người phụ nữ độc ác thật sự là ai? Tối qua tôi là đi theo anh, nhưng tôi lạc đường, tôi tận mắt nhìn thấy chị ta ám muội với người đàn ông khác, là chị ta vứt tôi để người đàn ông đó cường bạo tôi, tôi nếu như muốn giữ anh lại, đứa trẻ là lá bài duy nhất của tôi, anh đích thân cứu tôi, tình huống tối qua nguy hiểm cỡ nào anh không phải không nhìn thấy.”

Tống Thanh Thanh rống lên một tràng, hai người đối diện đồng thời ngây ra.

Sắc mặt của Tống Mẫn Mẫn thay đổi, vội vàng giả bộ khóc lóc nắm lấy tay của Hứa Lập Thành: “Lập Thành, tối qua em luôn đợi anh ở khách sạn, đâu cũng không đi, em gọi điện cho anh, sao có thể bị em ấy thấy ám muội với đàn ông khác chứ!”

Hứa Lập Thành ôm chặt cô ta vào trong lòng nhẹ nhàng an ủi: “Anh biết, anh tin em, em đừng sợ.”

Một giây tiếp theo, anh âm trầm trừng mắt với Tống Thanh Thanh, ngữ khí lạnh lùng: “Tống Thanh Thanh, biết tôi tại sao chén ghét cô không? Cô đã ngồi lên chức bà Hứa rồi, còn vọng tưởng đuổi Mẫn Mẫn từ bên cạnh tôi đi để chiếm lấy tôi, cô nằm mơ! Cho dù không có Mẫn Mẫn, tôi cũng tuyệt đối sẽ không yêu cô, cô với tôi chắc chắn sẽ ly hôn!”

Lồng ngực của Tống Thanh Thanh đau từng cơn, cố gắng cắn răng, không để nước mắt rơi ra: “Hai người đừng mơ, chỉ cần tôi một ngày không ký tên thì tôi mãi mãi là vợ của anh, tôi dù có chết, cũng sẽ không thành toàn cho hai người.”

Tống Mẫn Mẫn thấy dáng vẻ kích động của cô, giả vờ còn muốn bước tới an ủi, Tống Thanh Thanh đưa tay nhấc hoa quả trên bàn mà Tống Mẫn Mẫn mang tới ném về phía bọn họ: “Cút! Sau này đừng để tôi nhìn thấy chị nữa!”

Tống Mẫn Mẫn bị một quả táo đập trúng bụng, nước mắt rưng rưng quay sang khóc lóc kể lể với Hứa Lập Thành: “Lập Thành, em rõ ràng là có lòng tốt...”

Hứa Lập Thành đau lòng xoa bụng của cô ta, ánh mắt như thanh kiếm sắc bắn về phía Tống Thanh Thanh, bỗng cười lạnh một tiếng, trong ngữ khí tràn ngập sự châm chọc và chán ghét: “Tống Thanh Thanh, cô yêu tôi như vậy sao? Muốn ngồi vững ở vị trí bà Hứa vậy sao? Rất tốt, tôi nói cho cô biết, cô một ngày không ly hôn, tôi hôm sau càng hận cô hơn ngày hôm trước, cô tiếp tục ngược đãi chính mình đi!”

Hứa Lập Thành ôm Tống Mẫn Mẫn đá cửa đi ra, chỉ để lại Tống Thanh Thanh ở trên giường bệnh cơ thể mảnh mai không ngừng run rẩy, chao đảo, giọng nói âm trầm của Hứa Lập Thành luôn văng vẳng bên tai của cô.

Cho dù không có Mẫn Mẫn, tôi cũng tuyệt đối sẽ không yêu cô!

Tuyệt đối sẽ không yêu cô!

Nước mắt từ trên mặt rơi xuống, Hứa Lập Thành, tại sao, Hứa Lập Thành đối xử tàn nhẫn với cô như vậy? 10 năm trước cậu nhóc mang cho cô ánh sáng mặt trời duy nhất trong cuộc đời của cô, rốt cuộc đã đi đâu rồi!

Quảng cáo
Trước /5 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Việt Ma Hoàng Võ Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net