Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm............khi tỉnh dậy chỉ mới 7h, tinh thần của Ôn Miên vô cùng tỉnh táo, mái tóc đen xõa tung, cô đi đến nhà vệ sinh thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Vài ngày trước Chu Như có đến tìm cô, nói là giới thiệu cho cô một công việc hành chính, tuy rằng chỉ là thử việc, không chắc có thể ký hợp đồng chính thức hay không, nhưng so với thất nghiệp vẫn tốt hơn nhiều.
Ôn Miên nghĩ rằng bây giờ sẽ không có người tìm đến gây sự, nên đồng ý nhận công việc này.
Nghe nói, công ty của Tần Đông Dương đã bị niêm phong điều tra, một nơi cho vay treo đầu dê bán thịt chó như vậy lại có thể mọc lên ở thành phố Nam Pháp, muốn lật đổ cũng phải tốn không ít công sức, Ôn Miên không nghĩ nhiều, với khả năng và thủ đoạn của trung tá Cù, chọc tới anh thì đúng là xui xẻo lớn.
Đương nhiên Ôn Miên không biết, Cù Thừa Sâm còn đặc biệt chiếu cố tới từng đứa thuộc hạ đã khi dễ cô ở bến tàu nữa kìa.
Đi làm cùng một chỗ với Chu Như, trên đường có bạn nói chuyện cũng náo nhiệt hơn, điều duy nhất làm cho Ôn Miên mơ hồ là, cô phát hiện mình chưa bao giờ lên kế hoạch cho công việc tương lai.
Từ nhỏ đến lớn, trong các bài văn cô đều viết muốn trở thành một nữ cảnh sát trừ hại cho dân, kết quả là giấc mộng của cô qua thời gian lại dần bị quên lãng. Bây giờ, cô chỉ có thể dựa vào chút quan hệ nho nhỏ, thuận lợi làm việc tại một công ty trang sức, nhưng mà đây có phải là công việc mà cô mong muốn?
Ngồi ở ghế phụ của chiếc BMW màu bạc, vẻ mặt xinh đẹp của Ôn Miên đều bị cô nhăn lại thành một cái bánh bao nhỏ.
""Anh tiểu Sâm" khó có khi rãnh được một ngày lại trở về gặp cậu, sao còn đau khổ như thế? Trước kia nửa năm mới thấy được bóng dáng của anh ấy một lần, bây giờ mỗi lần có cơ hội đều đến Nam Pháp, chậc chậc, cậu cũng thật là may mắn."
Nghe Chu Như trêu chọc, Ôn Miên cũng không đáp lại, cô và Cù Thừa Sâm cũng đã nửa tháng không gặp nhau, trong lòng có chút ngọt ngào, có phải hay không, bởi vì cô cũng nhớ anh?
"Hai người cũng đã quen nhau cả tháng rồi, cậu cảm thấy trung tá là một người đàn ông như thế nào?"
"Không ngôn từ nào có thể hình dung!"
"Vậy tính là cực phẩm rồi!"
Ôn Miên cười cười không nói, bạn thân bên cạnh lại tiếp tục: "Mình nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cậu mới hợp với anh tiểu Sâm. Người như bọn họ ngay cả ngủ gà ngủ gật cũng có thể giữ vững tinh thần cảnh giác cao độ, có thể công kích bất kỳ sinh vật nào tiếp cận! Đổi lại là mình nằm trên giường, không cẩn thận sẽ trở thành tàn phế. Nhưng cậu thì khác, cậu có thế tiếp nhận được."
Lời nói của Chu Như, Ôn Miên có thể hiểu được, bộ đội đặc chủng cho dù có mất đi ý thức, cũng không mất đi ý chỉ chiến đấu.
Nhưng mà, miêu tả của cô ấy có phải quá khoa trương rồi không.
"Nếu nói như cậu, vậy bộ đội đặc chủng đều phải tìm vợ có võ à? Sếp Cù có thiện cảm với mình, là vì mình có thể chịu được sức mạnh của anh ấy?"
Vẻ mặt Chu Như lướt qua một tia mập mờ, không có ý tốt cười: "Có chịu được sức mạnh hay không thì phải thử mới biết được, nhưng mà mình dám cam đoan, cậu nhất định hăng hái hơn người bạn gái lạnh lùng cao quí trước kia."
Ôn Miên gõ đầu cô ấy một cái: "Nói bậy cái gì thế."
"Đừng có cho rằng mình không đứng đắn, hai người không có nói về người yêu cũ của nhau sao?"
Cô suy nghĩ mông lung.
Bạn gái trước của Cù Thừa Sâm, cô thiếu chút nữa thì đã quên, còn có một người như vậy.
Ôn Miện thật muốn nói cho Chu Nhu, hiểu biết của cô ấy về Cù Thừa Sâm tuyệt đối nhiều hơn cô.
Cũng không phải vì người phụ nữ thông minh thì không cần quá so đo quá khứ của đàn ông, mà là Ôn Miên không cách nào tưởng tượng được, một trung tá phong tao sắc bén như thế, sẽ trao đổi tỉ mỉ chuyện tình sử với cô.
Huống chi, anh còn là một con người kín đáo, không thích kể chuyện tình cảm bản thân.
Thật ra thì chuyện của cô cũng không tính là phức tạp, cũng không phải là không thể nói với sếp. Ngoại trừ mối tình đầu Ngụy Tây Kiều đã chia tay gần hai năm ra, những người khác đến nắm tay còn không có.
Không đợi Ôn Miên mở miệng, Chu Như liền nhìn vào kính chiếu hậu bên xe, gắt giọng: "Anh cảnh sát giao thông, tại sao lại là anh?"
Cậu cảnh sát giao thông đẹp trai làm việc rất cẩn thận, cậu cúi chào hai cô, sau đó mới ra lệnh: "Dừng xe sang bên kia."
Ôn Miên đợi Chu Như phẫn uất đem xe dừng ổn định, vội vàng dò xét nói: "Lần trước còn chưa nói cảm ơn, anh đã đi rồi."
Cậu cảnh sát đẹp trai sửa lại nón, cười phóng khoáng: "Việc nhỏ thôi mà, vì dân phục vụ."
Lúc ấy, cậu xuất phát từ ý thức trách nhiệm, cũng đi theo đến bệnh viện xem xét, phát hiện người đàn ông kia chiếu cố cô vô cùng chu đáo, liền cảm thấy mình lo lắng thừa.
Chu Như cảm thấy kinh ngạc, liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Hai người sao lại quen biết nhau?" Hỏi xong, tức giận quay sang cậu cảnh sát: "Tôi không có vi phạm luật giao thông."
"Đèn xe bên trái của cô hỏng rồi, không thể ra đường, không biết sao?"
Chu Như tức giận vỗ lên tay lái, nói lên cô đã hết kiên nhẫn: "Vừa mới hư, còn chưa kịp sửa lại, sao, anh có ý kiến không? Ghi giấy phạt? Đến đây đi đến đây đi!"
"Cô nếu muốn đem an toàn bản thân ra nói giỡn, tôi không ý kiến." Đồng chí cảnh sát giao thông giương mi cười cười, đưa cho cô tờ giấy cầm trong tay: "Nhanh chóng đi sửa đi, không thì tôi giúp cô gọi điện kêu xe tải? Hoặc là, cô có thể gọi cho số điện thoại này."
Chu Như đã chuẩn bị tốt vô số lý do thoái thác, trong nháy mắt không có đất dụng võ.
Cậu cảnh sát giao thông chỉ chỉ mấy chữ trên tờ giấy: "Cô gái, tôi tên là Vương Giác."
Sau đó cậu lái xe máy rời đi, Ôn Miên cuối cùng cũng có cơ hội trả thù bạn tốt: "Bạn Chu à, bạn cảnh sát giao thông Tiểu Vương để ý cậu rồi kìa."
"Tên cảnh sát giao thông ngu ngốc, mình cũng không hiếm lạ gì." Tuy là nói như vậy, nhưng Ôn Miên lại thấy Chu Như dùng ngón tay thon dài của mình, nhét tờ giấy nhỏ vào hai lớp túi.
************
Mùa thu ở Nam Pháp, khí hậu khô ráo, cây Phong Diệp và cây bạch quả ở đây phát triển vô cùng tốt. Sơn Minh Thủy Tĩnh, cả khu dân cư đều ngập một mày vàng của lá cây rẽ quạt.
Ôn Miên sau khi tan ca không về cùng Chu Như, mà đến địa điểm hẹn hò với trung tá Cù. Mới chỉ gặp qua vài lần, anh đã đơn độc hẹn cô đến nhà anh, nếu anh không phải là sếp Cù không thể xâm phạm, Ôn Miên thật không dám đến chỗ hẹn.
Mặc dù gió lạnh thấu xương, nhưng quần áo cô mặc rất ấm áp, áo len thật dày làm cho khuôn mặt cô đỏ bừng, hai tròng mắt tràn đầy thần thái, vô cùng xinh đẹp.
Ôn Miên đứng trước căn hộ bốn tầng xây theo phong cách châu Âu, ấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau, Cù Thừa Sâm bước ra. Anh còn chưa kịp thay quân phục, chỉ cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo sơmi quân đội màu xanh nhạt.
Căn hộ này có ba phòng, một nhà vệ sinh, một nhà bếp, cũng không tính là quá rộng. Hai năm trước Bùi Bích Hoa đã mua căn hộ này, nói là để cho con trai sau khi kết hôn dọn về ở.
Cù Thừa Sâm rất chú trọng riêng tư cá nhân, tuy nói đại gia đình quan hệ hòa hợp, nhưng anh có thói quen sống một mình, sau khi kết hôn cũng không thể dẫn vợ về sống chung với cha mẹ được, trung tá suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định tận dụng căn hộ còn trống này, thuận tiện chuyển tất cả vật dụng riêng tư của mình vào.
Ôn Miên vào nhà, tùy ý nhìn ngó xung quanh, cả căn hộ đề được trang trí theo phong cách giản dị thoải mái, anh bảo cô để áo khoác lên sô pha, sau đó đưa tới cho cô một ly trà Phổ Nhỉ, cô cảm ơn, cầm lấy ủ trong tay thổi thổi vài cái.
"Bên ngoài không lạnh sao?"
"Vừa rồi tôi ở trong xe nóng đến đổ mồ hôi, cho nên không lạnh."
"Hèn chi, mặt đỏ như vậy."
Khuôn mặt Ôn Miên nháy mắt càng đỏ hơn, nhanh chóng cùng anh hàn huyên vài câu, Cù Thừa Sâm đứng ở một bên, cởi ra núi thắt ở cổ áo, "Lần trước anh có hứa với tôi, sẽ giúp tôi hỏi chuyện của Ôn Tinh." Anh đi đến, nhìn cô cười đầy thâm ý: "Tôi cho em xem cái này."
Ôn Miên nhắm mắt đi theo phía sau sếp, thì ra ở đây còn có cầu thang dẫn xuống một cái nhà kho nhỏ. Cù Thừa Sâm bật đèn, ánh sáng mờ mờ, bụi bặm bay lên làm cho cô ho khan vài tiếng, anh dặn cô chú ý dưới chân.
Ôn Miên nhìn kỹ vách tường cũ chung quanh, bốn phương tám hướng dường như đều chất toàn là súng!
Cù Thừa Sâm quay đầu, nhìn cô giải thích: "Phần lớn đều do bạn bè tặng."
Những đứa bạn xấu kia mỗi khi tặng súng cho anh còn cố ý nói: Trung tá Cù, nhớ giữ cẩn thận sau này cho coi trai chơi.
Đáng tiếc, bọn họ lại không dự đoán được, những món đồ chơi đó của Cù Thừa Sâm, sau này đều để cho vợ của anh chơi trước, cô còn chơi vô cùng say mê!
"Một lát em nhìn thấy thích cái nào, tôi tặng em." Anh nói vừa ung dung vừa chắc chắn, nhưng Ôn Miên nào dám nhận chứ.
"Không, không cần đâu, anh đưa tôi nhà tôi cũng không có chỗ để."
Lúc cô nói chuyện, Cù Thừa Sâm đã đứng trước một cái thùng da màu đen trước mặt, Ôn Miên nghiêng đầu qua nhìn liền thấy, là một thứ vô cùng đặc biệt............ súng giả?
Cây súng bắn tỉa 95 này được bảo quản rất tốt, có lẽ là Cù Thừa Sâm rất thích nó, nói lên nó có ý nghĩa rất đặc biệt.
"Đây là vinh dự do hoa dao trao tặng cho đội viên ưu tú hạng nhất............ Em lấy ra nhìn thử xem."
Ôn Miên nghe vậy, tự mình lấy ra, trên báng súng có khắc bốn chữ tinh tế uy phong: Bụi Gai màu bạc.
Nhất thời, lòng cô giống như vật nặng nào đó nện vào, cảm thấy có chút rung động.
Cù Thừa Sâm cho cô xem, cũng không phải để khoe công trạng của anh, sau đó, anh đứng sau lưng cô, thấp giọng nói: "Tôi nghe được Ôn Tinh cũng từng được trao tặng một cây như thế." Anh nhìn vẻ mặt mềm mại của cô khi vuốt ve cây súng, trong lòng không khỏi rung động: "Cây của anh ấy, gọi là "Lưu Tinh màu đỏ"."
Trong đôi mắt Ôn Miên đã lẫn lộn rất nhiều chuyện cũ.
Năm đó, cô mới mười tuổi, anh trai dẫn cô đi chơi súng đồ chơi, bắn BB lên phố, làm những con chim sẻ trên cây bay hỗn loạn............ Anh ấy luôn làm cho cô cười, mặc cô làm nũng, để cô sôi nổi đi theo làm một cái đuôi nhỏ, trên mặt Ôn Tinh luôn chứa đựng nụ cười rực rỡ, cô vĩnh viễn cũng không thể quên được, bởi vì từ nhỏ đã mất đi tình thương của cha, nên cô gần như luôn ỷ lại vào người anh trai lớn tuổi này.
Cô ôm cây Bụi Gai màu bạc, một nỗi cảm động không thể diễn tả lấp đầy lòng cô. Thật tốt, vào giây phút này, mọi oán giận, trách móc đều được thay đổi bằng một thứ tình cảm khác, cô cảm thấy vô cùng tự hào đối với Ôn Tinh.
Vẫn có những người như thế, luôn giữ vững sứ mệnh vinh quang, hy sinh cả gia đình và sinh mạng, chỉ để bảo vệ quốc gia, tạo dựng sự nghiệp.
Từ đầu tới cuối, Cù Thừa Sâm chưa từng cắt đứt bộ dáng trầm tư của Ôn Miên, anh chỉ lẳng lặng khuôn mặt nhìn nghiên của cô, chờ cô bình tĩnh trở lại.
"Sếp, lúc anh mới bắt đầu tập luyện tháo và ráp súng cũng thấy nhàm chán sao?"
"Ừ."
Dĩ nhiên, lúc đó anh trốn ở trong chăn luyện tập mấy ngày liền, ký túc xá luôn tràn ngập mùi máu tươi, ngón tay không biết bị linh kiện của súng vạch lên bao nhiêu vết rách.
Ôn Miên mím môi, xoay người, tay đưa súng giả cho anh: "Có thể làm một lần cho tôi xem được không?"
Người khác hẹn hò đều là trước hoa dưới trăng, bọn họ thì tốt rồi, hẹn nhau ở trong nhà lắp súng.
Cù Thừa Sâm dọn dọn sạch sẽ một chỗ trống trên bàn, cô nhìn thấy, anh lộ ra đôi mắt u ám: "Nhìn cho kỹ, đừng có chớp mắt."
Ôn Miên luyến tiếc chớp chớp mắt.
Toàn bộ quá trình, từ tháo dỡ đến lắp ráp, động tác của người đàn ông cực nhanh, hoàn toàn không thể dùng mắt thường để nhìn rõ, thậm chí cô còn hoài nghi mình nhìn thấy ảo giác sinh ra do động tác quá nhanh của tay anh.
Ôn Miên vui mừng giống như tìm thấy được báu vật, cười với người đàn ông không thể tin nổi này: "Anh là người có tốc độ nhanh nhất trong đội đúng không?"
Cù Thừa Sâm cũng không giấu diếm: "Đội trưởng đội hai nhanh hơi tôi 0,2 giây."
Ôn Miên còn muốn tiến đến nhờ anh chỉ bảo bí quyết, dưới chân bị vấp một cái rương cũ mà té ngã, trung tá vội vàng vươn tay đỡ lấy cô, Ôn Miên bị anh ôm làm cho cõi lòng rung động, không chút suy nghĩ đã thốt ra: "............Thật xin lỗi."
Bởi vì cô ở trước mặt anh luôn như vậy.
Cô hạ mi mắt, bộ dáng phục tùng.
Cù Thừa Sâm thân mật thưởng thức khuôn mặt trắng mịn bóng loáng của cô, khóe môi hiện lên một chút ý xấu.
"Sau này không cần nói xin lỗi, cứ như vậy đi." Anh nói xong, nhân lúc ánh mắt cô còn đang mê mang, một tay của anh bóp chặt cằm cô, bổ sung một câu: "Còn nữa, tôi cũng không xin lỗi."
Khi đó Ôn Miên còn không biết, động tác nắm chặt cằm của cô về sau lại trở thành thói quen của trung tá Cù.
Bỗng nhiên anh cúi đầu xuống hôn cô, nụ hôn ấm áp tập kích đôi môi cánh hoa của cô, Ôn Miên e lệ định lui về phía sau, lại bị anh tiến lên một bước ôm chặt vòng eo, khóa lại phạm vi hoạt động của cô.
Anh vén tóc dài trên vai của cô ra, cánh tay khẽ vuốt làn da mê người của cô, nụ hôn quyến luyến trên môi, lúc thì dịu dàng, lúc thì mạnh mẽ.
"Cảm giác thế nào?" Giọng nói rõ ràng của anh mang theo sự vui vẻ, kèm theo một chút khàn khàn khiêu gợi, cảm giác nói không nên lời. Cô chóng mặt suy nghĩ, khi trung tá mắng người, có phải hay không cũng có giọng nói mê người đến vậy?
Người đàn ông hôn từ cạn tới sâu, làm cho hô hấp chậm rãi của cô dần nhanh lên, Cù Thừa Sâm ép cô lên bàn, cô không có chỗ trốn, nụ hôn và giọng nói của anh cùng lúc mê hoặc cô, khiến cô chủ động vòng hai tay lên cô anh, lưu luyến không buông.
Nhìn ánh mắt mờ mịch của Ôn Miên với cánh môi đỏ sẫm, cuối cùng sếp cũng cảm thấy hài lòng.