Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Trà Đá.
Màn đêm buông xuống, Thẩm Kình lên máy bay xem đoạn tin tức ông cụ Cố ra mặt giải thích, nội dung nói đến ba điểm chính:
Đầu tiên, ông cụ Cố nói đến việc Khương Đường và Cố Đông Thần ly hôn trong hòa bình, hy vọng công chúng tôn trọng con đường tình cảm sau ly hôn mà hai người lựa chọn, người hâm mộ hai bên đừng công kích lẫn nhau nữa.
Tiếp theo, ông cụ Cố chính thức tuyên bố “Từ dâu”, nhà họ Cố đã thuê luật sư để giải quyết việc ly hôn của Cố Đông Lâm và Úc Uyển, lý do ly hôn là vì nội tâm Úc Uyển xấu xa, ghen tỵ đa nghi, phẩm hạnh không đoan trang khiến gia tộc bất hòa. Về phần Úc Uyển tung xì căng đan, ông cụ Cố cũng kiên nhẫn giải thích, Khương Đường làm dâu nhà họ Cố được hai năm lẻ ba tháng, năm đầu tiên về làm dâu nhà họ Cố thì lúc đó Cố Đông Lâm vẫn còn đang ở nước ngoài, năm thứ hai thì Khương Đường mang thai, cô ấy và Cố Đông Thần sống riêng ở hai biệt thự khác nhau, không có thời gian để phát triển tình cảm với Cố Đông Lâm, với lại hai người họ hiểu đạo lý, tuyệt đối sẽ không có những cử chỉ đi quá giới hạn. Hành động của Úc Uyển lần này đơn giản chỉ là chửi bới trả thù, nếu Úc Uyển còn ăn nói lung tung trước truyền thông nữa, thì nhà họ Cố sẽ nhờ đến pháp luật can thiệp.
Cuối cùng là câu nói điển hình, nhà họ Cố sẽ cố gắng tạo dựng một hình tượng tốt đẹp trong xã hội, hy vọng công chúng vẫn tiếp tục ủng hộ tập đoàn Cố thị.
Lời giải thích vừa được tung ra cực kỳ ảnh hưởng đến công chúng.
Trước tiên là trong blog chế giễu Lâm Tịch có một một câu truyện phân tích:
Nói về nước bùn thương tâm.
Nước bùn là bạn rất thân với Bạch Liên, năm đó Bạch Liên yêu đương với hoàng tử Ếch, nước bùn cũng thích hoàng tử cá chạch, hai đôi tình nhân có cuộc sống vui vẻ, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Bạch Liên đi, hoàng tử � ch lại rơi vào lưới tình với Hải Đường. Nước bùn ganh tỵ với sắc đẹp của Hải Đường, ganh tỵ vì Hải Đường là vợ của hoàng tử Ếch được mọi người sủng ái hơn cô ta là vợ của hoàng tử cá chạch, vì vậy cô ta bất mãn ra tay giúp Bạch Liên, tìm cách giúp Bạch Liên quyến rũ hoàng tử Ếch, thành công đuổi được Hải Đường.
Tưởng như mọi chuyện đã có thể vui vẻ lại như trước, nhưng vào lúc này, Hải Đường gặp được Optimus Prime, cặp đôi này được tán thưởng chúc phúc. Nước bùn thấy đám cỏ dại vừa chúc phúc cho cặp đôi Hải Đường Optimus Prime vừa vạch mặt âm mưu của cô ta và Bạch Liên, Quốc Vương của hồ nước quyết định vứt bỏ con tốt để bảo vệ con xe, lấy tất cả nước thối đổ lên người nước bùn, trục xuất ra khỏi hồ nước.
Kết cục của câu truyện cổ tích này là, Bạch Liên hạnh phúc bên hoàng tử Ếch, Hải Đường hạnh phúc bên Optimus Prime, còn nước bùn thì cô đơn đau khổ một mình.
Cuối cùng mọi người có phát hiện ra không, từ đầu đến cuối Bạch Liên là người thông minh nhất, cô ta mới là người chiến thắng thật sự.
Phía dưới là hình minh họa, một đóa hoa Bạch Liên cực lớn.
~
Biệt thư nhà họ Úc.
Úc Uyển về nhà chưa được bao lâu thì phát hiện ra đoạn video phỏng vấn của cô ta đã bị xóa, cô ta mở blog ra, tất cả tài khoản đều bị khóa, không thể thực hiện bất kì việc gì được. Cô ta biết đây là thủ đoạn của nhà họ Cố, cô ta chạy đến trước mặt ba mình mà khóc lóc kể lể, cầu xin ba cô ta ra mặt. Từ trước đến nay ba Úc rất yêu thương con gái, nhưng con gái ông lần này lại đắc tội với trùm tài chính nhà họ Cố, mà không phải là tội nhẹ, ba Úc bất lực không thể ra mặt giúp con gái được, thậm chí ông cũng cảm thấy con gái ông phạm sai lầm trước.
Ông khuyên bảo con gái như thế nào cũng không được, bây giờ con gái ông điên cuồng không nghe ông nói gì hết, ông lập tức tát Úc Uyển một bạt tai: “Đó là nhà họ Cố, ba không thể đắc tội với nhà họ Cố được! Uyển Uyển, tốt nhất con nên chỉnh đốn lại thái độ, con còn dám đắc tội với nhà họ Cố thêm một lần nào nữa, thì đừng trách tại sao ba từ con!”
Má trái của Úc Uyển sưng vù, khóe miệng chảy máu.
Úc Uyển bưng mặt, mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, đột nhiên khóc rống lên, chạy về phòng mình rồi khóa trái cửa lại.
Úc Uyển khóc cực kỳ lâu, khóc đủ rồi, cô ta tạo một tài khoảng blog mới, đăng nhập vào thấy đoạn video giải thích của nhà họ Cố, cũng đọc được câu truyện cổ tích châm chọc. Úc Uyển xem qua một lượt, suy nghĩ một lúc cũng ý thức được vấn đề, cô ta vào blog của Lâm Tịch, vẫn không thấy có bài đăng nào mới, chỉ thấy phía dưới là bình luận chỉ trích của công chúng.
Nhưng Úc Uyển không quan tâm việc Lâm Tịch bị chỉ trích như thế nào, cô ta chỉ biết, cô ta thay mặt Lâm Tịch gánh hết tất cả mọi tội lỗi, còn Lâm Tịch lại không giúp cô ta.
Úc Uyển cười lạnh, cô ta đứng dậy, mở điện thoại di động ra, thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có cả Lâm Tịch.
Cô ta gọi trở lại cho Lâm Tịch.
“Uyển Uyển, cậu sao rồi? Tớ gọi mấy cuộc cho cậu rồi đấy, cậu không sao chứ?” Giọng nói lo lắng của Lâm Tịch truyền tới.
“Bọn họ đều chửi tớ, cậu nói tớ nên làm như thế nào đây tiểu Tịch?” Úc Uyển cúi đầu, mái tóc dài rối loạn, che đi ánh mắt âm u của cô ta.
Lâm Tịch nghe ra giọng nói bình tĩnh mà vô cùng trầm thấp của Úc Uyển, một đợt khí lạnh chạy dọc xương sống Lâm Tịch, khiến cô ta nhớ lại đoạn blog khích bác, nhưng Lâm Tịch không hề run sợ, trí óc vẫn rất nhạy bén. Lâm Tịch đang tìm cách xử lí, vừa trấn an Úc Uyển lại không dính dáng đến cô ta, nhưng cô ta không tìm ra cách, Úc Uyển không gặp được ai tốt lúc hoạn nạn cả, hai người phải là chị em tốt lúc khó khăn, cô ta chỉ biết lo cho bản thân, Úc Uyển tuyệt đối sẽ không thể chấp nhận được.
Úc Uyển mà không tốt lên được, thì cô ta sẽ bị kéo theo xuống nước, Úc Uyển là người nắm giữ nhiều bí mật của cô nhất……….
“Uyển Uyển, chuyện này cần phải bàn bạc kĩ, cậu để cho tớ suy nghĩ nhé, như vậy đi, tối ngày mai chúng ta gặp nhau đi, ở chỗ cũ nhé, rồi bàn bạc tìm biện pháp. Uyển Uyển, cậu đừng có nóng vội, cậu là bạn thân của tớ nhiều năm như vậy, lần này cũng vì tớ mà cậu mới thành ra như bây giờ, nếu tớ không tìm ra được biện pháp nào hết, thì tớ sẽ cùng cậu chịu tất cả hậu quả, cùng lắm thì tớ không làm minh tinh nữa, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới, danh tiếng hay đàn ông cũng không cần luôn, chỉ hai chúng ta thôi, cậu nói có đúng không?”
Lâm Tịch nói xong lời cuối, giọng nói nặng nề trở nên vui sướng, giống như tìm được niềm vui trong đau khổ vậy.
Úc Uyển nhở lại thời trung học, khi đó họ không buồn không lo, họ tựa lưng nhau mặc sức tưởng tượng về tương lai. Nước mắt Úc Uyển lại rơi, cô ta lặng lẽ lau sạch nước mắt, nghẹn ngào nói: “Được, ngày mai gặp ở chỗ cũ, tiểu Tịch, bây giờ tớ chỉ còn có một mình cậu, ba mẹ tớ cũng bỏ mặc tớ rồi…….”
“Cậu đừng có khóc, cậu khóc lại khiến tớ khóc theo bây giờ…….” Giọng điệu của Lâm Tịch cũng thay đổi, nhắm mắt lại nhỏ giọng khuyên nhủ.
Úc Uyển gật đầu một cái, tâm trạng nặng nề, xác định thời gian gặp mặt xong rồi cúp máy.
Ở bên kia, Lâm Tịch để điện thoại di động xuống, từ từ mở mắt ra.
Ánh đèn mờ ảo, cô ta nhìn chằm chằm vào điện thoại, bóng dáng cô ta in lên vách tường không nhúc nhích, hình dáng như ma quỷ.