Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Vào góp vui thì vào góp vui thôi." Lộ Kiêu Dương nói, "Không phải em nói, chỉ cần có sân khấu là đã tốt lắm rồi sao? Vậy chị sẽ được bao nhiêu tiền cho một lần đi?"
Cô càng quan tâm đến tình hình thực tế hơn những thứ này.
"Nếu là trước đây, hẵn là có thể có mấy trăm vạn, nhưng mà vì hiện tại đi theo Lương Thiến, tình hình đoán chừng cũng được hai mươi vạn."
Bởi vì độ nổi tiếng của Lương Thiến không cao, thực sự không thể yêu cầu một cái giá cao.
Càng miễn bàn Lộ Kiêu Dương là quà tặng đóng gói đi kèm.
"...." Lộ Kiêu Dương mở to hai mắt, nhìn Annie: "Thật sao?"
Mẹ nó, bọn cô sa sút thành ra như vậy, mà vẫn được hai mươi vạn?
Annie không biết cô lại nghĩ đến cái gì rồi, không nói gì mà nhìn cô.
Đài truyền hình còn đặc biệt vì bọn họ mà chuẩn bị phòng nghỉ và phòng hóa trang, Lương Thiến và Lam Tinh bọn họ đều đã đi qua, Annie dẫn Lộ Kiêu Dương đến đó.
Vào phòng nghỉ, Annie nhìn căn phòng cái gì cũng không có, chỉ có hai chai nước, tất nhiên là chưa thích ứng được với sự chênh lệch lớn như vậy, "Thiếu nhiều đồ dùng quá."
Thật sự chính là trống không.
Lộ Kiêu Dương nhìn dáng vẻ rất buồn bực của Annie, cũng không nói gì.
Annie cầm khăn tay, lau chỗ ngồi một chút, mới để cô ngồi.
Cô ấy nói với Lộ Kiêu Dương: "Chị nghỉ ngơi trước đi, em đi hỏi xem bọn họ sắp xếp như thế nào."
"Được." Lộ Kiêu Dương nói.
"Chị chờ em nhé." Annie nói xong rồi đi ra ngoài.
Lộ Kiêu Dương đứng ở trong phòng, nơi này có bàn hóa trang, gương, có thể nhìn thấy chính mình.
Chậc, gầy quá!
Qua hơn mười phút sau, Annie đã trở lại.
Lộ Kiêu Dương nghe thấy âm thanh của cô ấy đang nói chuyện với ai đó trên hành lang, mở cửa bước ra ngoài, nhìn thấy trên hành làng có hai người đang đứng, một người là Annie, một người khác mặc tây trang, đeo kính, thoạt nhìn là một người phụ nữ trung niên trông vô cùng nghiêm khắc.
Annie nói: "Thật xin lỗi, tôi thật sụ không phải cố ý."
Cô ấy nhanh chóng giúp đối phương nhặt đồ lên.
Thoạt nhìn dáng vẻ rất khẩn trương.
Người phụ nữ nhìn cô ấy, nhưng không có ý tứ muốn tha thứ cho cô.
"Chị Leila." Một thiếu niên trẻ tuổi đi đến, đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên, nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Làn da cậu rất trắng, dáng người cao, trông rất gầy.
Chiếc dây chuyền đầu lâu rơi ra trước ngực, cách ăn mặc rất hợp trào lưu, hẵn là nghệ sĩ.
Bởi vì giá trị nhan sắc cao, nên cho dù có nhuộm tóc màu xanh đậm, nhưng một chút cũng không khiến cho người ta cảm thấy không hợp xu hướng, ngược lại còn rất có cá tính.
"Là tôi không cẩn thận đụng phải chị Leila." Annie áy náy nói.
Tiểu Lam cười nói với Leila, "Chị, người ta cũng không phải cố ý, chị cũng đừng làm khó người khác được không?"
Giọng nói của cậu rất êm tai, nụ cười cũng rất ấm áp, Lúc không cười giá trị nhan sắc là 89 điểm, nhưng khi cười rộ lên chính là một trăm điểm.
Mặc dù Leila thoạt nhìn rất hung dữ, nhưng bọn họ có biết nhau, hơn nữa, dường như cô ấy có chút không chống đỡ được nụ cười của tiểu Lam, cầm lấy đồ, rồi rời đi.
Annie nhìn thấy cô ấy rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong cả giới giải trí, người quản lý mà cô sợ nhất chính là Leila, bởi vì cô ấy có tiếng là cọp mẹ.
Khi tâm trạng cô ấy không tốt, liền rất thích gây khó dễ cho những trợ lý nhỏ như các cô.
Annie nhìn ân nhân cứu mạng tiểu Lam này, vô cùng cảm kích, "Cảm ơn."
Tiểu Lam cười nói: "Không phải cô là trợ lý của cô Lộ à? Sao cô lại ở chỗ này?"
Cô Lộ?
Vậy mà lại nhắc đến mình?
Lộ Kiêu Dương có chút bất ngờ, xem ra là người quen?
Annie nói: "Chúng tôi tới tham gia hoạt động."
Tiểu Lam rất kinh ngạc, "Thật sao?
Nhưng tôi không nghe thấy một chút tin tức gì cả."
__Hết chương__