Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nếu là chuyện công việc thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.” Thấy Giản Nghệ Hân do dự, Lâm Thế Kiệt cũng không cho cô thời gian do dự nữa, anh liếc nhìn đồng hồ, trực tiếp đứng dậy: “Sắp trễ giờ làm rồi, đi thôi.”
“…”
Vậy bận rộn cả buổi sáng đều là phí công vô ích sao?
Nhìn Lâm Thế Kiệt đã sải bước đi ra phía ngoài, Giản Nghệ Hân than một tiếng, không khỏi đau lòng.
Cô đuổi theo lên xe, trong xe nhiều lần đều muốn đề cập đến chuyện ông cụ Trình, nhưng nhìn gương mặt nghiêm trang của Lâm Thế Kiệt, cô lại không nói ra được. Được rồi được rồi, cùng lắm thì buổi tối quay về sẽ tiếp tục lấy lòng anh…
Giản Nghệ Hân đến công ty quẹt thẻ vào đúng tám giờ năm mươi chín phút, cô thở phào nhẹ nhõm.
Suýt nữa thì đến muộn rồi.
Thân là tổng giám đốc, Lâm Thế Kiệt không cần quẹt thẻ, nhưng hôm qua cô đã nhìn thấy trên sổ tay hướng dẫn nhân viên, nhân viên bình thường nếu đến trễ một lần thì phải nộp phạt một trăm năm mươi nghìn đồng. Một trăm năm mươi nghìn đồng đấy, cô có thể ăn được mấy bữa lận. Vừa đi vừa nghĩ, Giản Nghệ Hân đã đến bàn làm việc, vừa mới ngồi xuống thì có cô gái tới nói: “Giản Nghệ Hân, chị Đan gọi cô qua đấy.”
“Ồ được.”
Giản Nghệ Hân cảm thấy hơi hồi hộp, tại sao cô cứ có cảm giác như lúc đi học không tập trung bị giáo viên phát hiện thế nhỉ?
Cô đeo thẻ nhân viên lên, rồi đi về phía văn phòng, mới vừa đi vào còn chưa kịp quay người, đã nghe thấy âm thanh vang dội của chị Đan: “Đóng cửa lại.”
Thế là, Giản Nghệ Hân cẩn thận đóng cửa lại, vừa quay người đã nhìn thấy chị Đan đang dựa vào bàn làm việc.
Chị ta có vẻ rất bận rộn, cả người mặc đồ công sở, rất có phong cách của người phụ nữ mạnh mẽ, lão luyện, lúc này đang tao nhã dựa vào ghế chăm chú xem các loại tài liệu trong tay, thấy Giản Nghệ Hân đi vào, đôi môi thoa son màu đỏ lạnh thì nói: “Ngồi đi.”
Giản Nghệ Hân lễ phép ngồi xuống.
Cô ngồi được mười phút mà chị Đan vẫn không hề có ý định lên tiếng, khiến cô cảm thấy mình cứ như đang ngồi bàn chông.
Chẳng lẽ công việc mình làm không tốt sao?
Không thể nào, hôm qua cô cũng chưa có việc gì, chỉ nghiên cứu sổ tay nhân viên một chút mà thôi…
Nếu là vì việc tư thì càng không thể.
Giản Nghệ Hân cúi thấp đầu nghịch ngón tay, gần như muốn lột hết móng tay xuống, trong đầu nổi lên hàng loạt suy nghĩ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lén liếc chị Đan một cái, đến tận hai mươi phút sau, chị Đan bỗng đặt tài liệu trong tay xuống “cạch” một tiếng.
“Chị Đan, chị tìm tôi là có chuyện gì?” Nắm lấy cơ hội này, Giản Nghệ Hân vội hỏi.
Chị Đan dường như phát ra một tiếng cười khẽ, sau đó liếc nhìn đồng hồ: “Từ khi cô vào đây đã hai mươi hai phút rồi, Giản Nghệ Hân, cô rất rảnh rỗi hả?”
“Hả? Tôi không…” Không bận lắm.
Giản Nghệ Hân muốn nói mình vừa mới đến công ty còn chưa được sắp xếp công việc gì, nên đúng là không bận lắm, nhưng mà cô còn chưa nói hết câu, đã bị chị Đan ngắt lời: “Giản Nghệ Hân đúng không, tôi tin ai cũng biết cô là vợ của tổng giám đốc công ty, nhưng mà ở chỗ tôi thì quan hệ thân thích chẳng có tác dụng gì, nếu cô là nhân viên của tôi thì ở công ty cũng chỉ có thể là cấp dưới của tôi mà thôi.”