Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ừm.”
Lúc Giản Nghệ Hân và Hà Ngôn cùng đợi thang máy, thì Hà Ngôn không nhịn được hỏi: “Lúc nãy là tổng giám đốc đưa cô tới à? Mặc dù bên ngoài đều đồn rằng cô là vợ tổng giám đốc, kể cả người trong văn phòng tổng giám đốc, nhưng quy định công ty vẫn không cho phép mọi người lén lút lập nhóm nhỏ, nên cô đừng để tâm đến thái độ của mọi người.”
Nghe Hà Ngôn nói thế, Giản Nghệ Hân chỉ gật đầu.
“Nhưng… tôi khá tò mò một chuyện.”
“Hả? Cô cứ hỏi đi, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho cô nghe.” Hà Ngôn cười hì hì, hôm qua sau cả ngày tiếp xúc, Giản Nghệ Hân cũng biết rõ con người Hà Ngôn, cô ấy là sinh viên mới tốt nghiệp nhiệt tình cởi mở, vì trong nhà cũng có chút điều kiện, nên chuyện gì ba mẹ cũng chiều theo ý cô ấy.
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, hai người nhanh chóng bước vào, vì tập đoàn Lâm thị có khá nhiều thang máy, nên bên này cũng không có ai.
Giản Nghệ Hân hỏi: “Sao tôi cứ cảm thấy mọi người có chút ác cảm với tôi thế?” Cô khá tò mò về chuyện này, bình thường khi biết cô là vợ tổng giám đốc, dù mọi người không nịnh bợ cô, cũng đâu đến nỗi gây khó dễ cho cô, đúng không?
“Chuyện này…” Hà Ngôn lộ ra vẻ mặt khó xử, hình như cô ấy xoắn xuýt một lát mới khẽ nói nhỏ vào tai Giản Nghệ Hân: “Tôi sẽ nói chuyện này cho cô biết, nhưng cô tuyệt đối không được nói với tổng giám đốc là tôi nói đó. Cô biết tổng giám đốc có cô em gái tên là Lâm Hàn Tình đúng không? Trước khi hai cô tới làm một ngày, cô ta đã đút lót tất cả rồi, tôi nghe đồn rằng cô ta bảo người nào đứng về phía cô đều đối đầu với cô ta, nên mới… nhưng cô cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đứng về phía cô. Tôi khinh thường nhất là hạng người ỷ mạnh hiếp yếu như cô ta.”
Hà Ngôn hơi ghét bỏ quơ nắm đấm.
Giản Nghệ Hân nghe xong thì hơi ngạc nhiên, cô luôn cho rằng mọi người không chủ động quan tâm cô là vì chê cô có trình độ học vấn thấp, hoặc dựa vào quan hệ mới được vào đây, nhưng không ngờ lại do Lâm Hàn Tình giở trò ở sau lưng.
Thảo nào mọi người đều không nhiệt tình với cô.
“Cảm ơn cô, Hà Ngôn.” Giản Nghệ Hân cười nói, cô thật sự rất cảm kích cô gái thật thà này.
Hà Ngôn xua tay nói: “Cô đừng khách sáo với tôi làm gì, đúng rồi, trưa nay chúng ta cùng đi ăn đi!”
“Được.”
Giản Nghệ Hân tiến vào văn phòng, sau khi quẹt thẻ ở máy chấm công, thì đặt túi xách xuống, vừa ngồi xuống được năm phút thì nhận được tin nhắn cảm ơn của đàn em, còn tiện thể giới thiệu chút việc làm cho cô, Giản Nghệ Hân cực kỳ vui vẻ, đồng ý tối nay đi làm về sẽ bắt đầu vẽ. Cô thoát khỏi giao diện facebook, loáng thoáng nhìn thấy chị Đan đang bận rộn qua cửa sổ chớp lật phòng làm việc giám đốc ở sát bên.
“Lâmc Lâmc Lâmc!”
Giản Nghệ Hân trầm ngâm một lát, rồi gõ cửa văn phòng của chị Đan, bên trong nhanh chóng phát ra tiếng: “Mời vào.”
Giản Nghệ Hân thở dài, rồi căng thẳng mở cửa đi vào, đặt tài liệu đã in xong vào tối qua xuống bàn, cung kính buông xuôi tay, như học sinh ngoan ngoãn đang báo cáo bài tập: “Chị Đan, đây là tài liệu mà hôm qua chị bảo em đi in, tất cả đều nằm ở đây.”
“Ừm.”