Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có lẽ người đàn ông này dịu dàng hơn vẻ bề ngoài nhiều.
Sau khi dì Liễu chuẩn bị xong món ăn, Giản Nghệ Hân vẫn luôn cắm cúi ăn cơm, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thế Kiệt, càng nhìn càng nhận ra người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà gia thế tốt, bối cảnh cũng tốt, cô đột nhiên hiểu ra vì sao phụ nữ lại bám theo anh.
Một Lâm Thế Kiệt như vậy quả đúng là một sự ưu ái của tạo hoá mà.
“Không lo ăn đi, nhìn tôi làm gì?” Lâm Thế Kiệt đột nhiên lên tiếng, Giản Nghệ Hân vừa mới ăn một miếng cơm thì bị nghẹn, hai mắt đỏ hoe nhìn anh trân trối.
Lâm Thế Kiệt đưa một Lâmc nước, Giản Nghệ Hân lập tức xúc động và khóc không thành tiếng.
. 𝑇𝑟ải nghiệ𝗺 đọc t𝑟uyện số 1 tại { 𝑇RÙ𝐌𝑇R𝐔Y Ệ𝐍﹒𝓥n }
Người đàn ông này đúng là một phần tất yếu của cuộc sống mà.
Buổi tối, Giản Nghệ Hân về phòng sớm vì bị hoảng sợ.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, lúc trước bộ cô bị mù à, xem ra là cô bị lé rồi mới đi thích cái tên khốn nạn Hà Thuyết đó.
Giản Nghệ Hân thuận tay ôm lấy cái gối bên cạnh bực bội nhào nặn nó hai cái rồi đột nhiên nghĩ đến Lâm Thế Kiệt.
Có thích thì cũng phải thích một người đàn ông như Lâm Thế Kiệt chứ? Đến khi Giản Nghệ Hân ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì, cô liền ném chiếc gối đang ôm trong lòng đi, phi phi phi, cô ôm cái gối của Lâm Thế Kiệt làm gì? Suy nghĩ đen tối à?
Mới được cứu có một lần đã muốn lấy thân báo đáp là làm sao, có phải thời cổ đại đâu chứ!
Hơn nữa, dù cô có muốn lấy thân báo đáp đi nữa thì người kiêu ngạo, ương ngạnh như Lâm Thế Kiệt nhất định cũng sẽ chướng mắt cô cho mà xem. Giản Nghệ Hân sụt sịt mũi và cảnh cáo bản thân không được tiếp tục mê trai nữa.
Vừa mới bình tĩnh được mấy phút liền nghe thấy tiếng mở cửa “cạch cạch”, Giản Nghệ Hân đang ngồi trên giường chưa kịp nghĩ ra tư thế nào để chào hỏi, liền nhanh chóng kéo cái mền mỏng mùa hè che chân mình lại.
“Đây là dì Liễu đưa cho cô.”
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
“… Hả?” Giản Nghệ Hân nhìn cái túi vứt trên giường, trong đó có gần như toàn bộ thuốc trị thương, dì Liễu biết cô bị thương sao?
Giản Nghệ Hân còn chưa kịp hỏi, Lâm Thế Kiệt đã cởi cà vạt, quay người đi vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau trong phòng tắm đã có tiếng nước chảy.
Giản Nghệ Hân bò tới lấy thuốc, khóe miệng lơ đãng nở một nụ cười. Mặc kệ là dì Liễu hay là Lâm Thế Kiệt chuẩn bị thì cảm giác được người khác chăm sóc đều rất ấm áp.
Đến khi Lâm Thế Kiệt đi ra, Giản Nghệ Hân vẫn còn duy trì tư thế lúc đầu, anh cau mày nhìn chằm chằm số thuốc: “Cô đúng là vô dụng?”
“Cái này… Thật ra trên người tôi đều là vết thương nhẹ, không cần phải bôi thuốc.”
Giản Nghệ Hân trước đây cũng thường xuyên bị thương, nhưng cô lúc nào cũng xem nhẹ chuyện đó.
Nhưng thật ra Lâm Thế Kiệt, vừa mới tắm rửa xong, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, giờ phút này sự sắc bén của anh đã giảm đi phần nào nhưng toàn thân vẫn toát lên sự lịch lãm của một người đàn ông trưởng thành.
Nếu không phải vì cặp mắt đó thì có lẽ mọi người đều sẽ chết mê chết mệt cái dáng vẻ này của anh.