Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rõ ràng tối qua hai người mới... làm chuyện thân mật nhất, nhưng Giản Nghệ Hân lại cảm giác như cô chưa từng hiểu rõ về Lâm Thế Kiệt.
Thật ra Giản Nghệ Hân không ôm hi vọng gì hết. Dù sao đối với Lâm Thế Kiệt mà nói, cô cũng chỉ là một người vợ hợp đồng, còn Lâm Hàn Tình là em gái của anh.
Xem như là nể mặt nhà họ Lâm, anh cũng sẽ không quá làm khó Lâm Hàn Tình.
“Chuyện này, cô không cần quan tâm”
“,” Quả nhiên, nghe lời nói lạnh nhạt, thờ ơ của Lâm Thế Kiệt, trái tim Giản Nghệ Hân như bị thứ gì đó đâm vào. một nhát. Nhưng cô vẫn nở nụ cười: “Được, tôi tin anh” Nhìn nụ cười tươi sáng của cô, nhịp tim của Lâm Thế Kiệt chợt rối loạn, sao có thể...
Anh từng gặp vô số phụ nữ, những người có tiếng tăm của xã hội thượng lưu, hoặc nho nhã quý phái, hoặc tươi trẻ xinh đẹp, hoặc quyến rũ động lòng người. Nhưng chưa từng gặp ai giống với Giản Nghệ Hân, trên gương mặt cô rõ ràng là một nụ cười tươi sáng, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa nỗi u sầu.
“Hỏng rồi!” Giản Nghệ Hân đột nhiên võ tay, Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy nhức đầu.
Anh trước nay vẫn luôn thích yên tĩnh, trâm ổn, sao Giản Nghệ Hân này cứ suốt ngày giật nảy mình lên vậy?
“Sao thế?” Nhưng nghĩ đến hương vị của cô đêm qua cùng trận triền miên trên giường, Lâm Thế Kiệt khống chế
lại cảm xúc của mình, dù sao thứ quý giá nhất của con gái nhà người ta cũng đã bị anh cướp đi rồi, anh phải đối xử tốt với cô mới được.
“Tôi quên xin nghỉ ây giờ đã là trưa rồi, chị Đan sẽ không tính tôi thiếu công đấy chứ?” Giản Nghệ Hân khổ sở muốn khóc, tuy cô có tích cóp được một ít tiền làm việc trước kia, nhưng từ khi đến thành phố S cô đã rất ít khi kiếm tiền rồi, đối với một cô gái coi tiên là mạng như Giản Nghệ Hân mà nói, thiếu công là một chuyện rất tệ.
Còn tưởng chuyện gì to lớn lắm, Lâm Thế Kiệt xoa xoa cái †ai sắp bị nổ của mình: “Mấy ngày này cô không cần đến công ty”
“Hả? Sao lại không đi, tôi muốn đi” Cắt đứt tiền tài của người ta có khác gì giết cha mẹ người ta đâu.
Cô không dễ gì mới có được một công việc ngồi văn phòng với mức lương không tệ, hận không thể làm việc hai tư giờ một ngày, sao có thể không đi làm cho được? “Tôi nói không được là không được” Lâm Thế Kiệt đương nhiên có lí lẽ của anh, nhưng anh không định nói cho Giản Nghệ Hân.
Sắc mặt Giản Nghệ Hân lập tức tối đi: “Dựa vào đâu?”
“Vì tôi là sếp của cô” Lời nói của Lâm Thế Kiệt khiến người khác không thể nào phản bác được, sếp bảo cô nghỉ, cô lại dám không nghỉ à? Lần này Giản Nghệ Hân không phản bác lại Lâm Thế Kiệt, như có suy tư gì đó, gật gật đầu: “Có phải công ty của anh hết tiền rồi, không trả nổi tiền lương nữa nên cho tôi nghỉ không?”
Không trả nổi tiền lương nữa?!
Sắc mặt Lâm Thế Kiệt tối đi, Giản Nghệ Hân xem thường. anh như vậy sao? Có điều, hôm nay tâm trạng của anh không tệ, không định chấp nhặt với Giản Nghệ Hân, anh nhìn Giản Nghệ Hân, nói nhẹ bang: “Cô không muốn đi gặp ông cụ Trình sao?”
Giản Nghệ Hân vốn đã định trở về ngủ bù rồi, tối hôm qua bị Lâm Thế Kiệt giày vò vô cùng khổ sở, sáng sớm dậy đã thấy mắt thâm quầng rồi, nhưng nghe lời Lâm Thế Kiệt nói, gương mặt Lâm Thế Kiệt lập tức trở nên kích động, Lâm Thế Kiệt đồng ý dễ dàng vậy sao?