Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh vốn dĩ muốn nhắc nhở Giản Nghệ Hân thì bỗng nhiên thấy Lâm Nghỉ Đan nổi giận đùng đùng đi ra, hả? Sao cô Lâm lại đến tìm tổng giám đốc? Chu Loan sửng sốt, quên luôn chuyện đi tìm Giản Nghệ Hân...
Giản Nghệ Hân lắng đứng yên lặng trong phòng làm việc, không hiểu sao lại có cảm giác như bị người ta đấm một cú thật mạnh vào bụng, cơn đau cứ thế lan ra.
Trong đầu thoảng qua hình ảnh Lâm Thế Kiệt cùng Lâm Nghỉ Đan rời đi, Giản Nghệ Hân muốn xua hình ảnh ấy ra khỏi đầu nhưng càng muốn quên lại càng nhớ rõ.
Reng reng!
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Giản Nghệ Hân chán nản cầm điện thoại thì phát hiện là tin nhắn của Mộ Long: “Gặp được không?”
Cô lập tức thấy căng thẳng.
Là vì chuyện nhận học trò sao? Hiện tại Lâm Thế Kiệt đã cho cô nghỉ phép, vừa vặn cô đang rảnh. Vì thế Giản Nghệ Hân vứt bỏ đau thương, nhanh chóng hẹn địa điểm với Mộ Long. Khi đi ra ngoài, cô Lâm ý mua một gói khẩu trang dùng một lần màu xanh từ hiệu thuốc, thêm một chiếc mũ nồi đen nữa trông giống như một ngôi sao đang lẩn tránh sự theo đuổi của fan.
Chỗ đã đặt trước là một nhà hàng Ý nổi tiếng bên ngoài tập đoàn Đế Quốc, Giản Nghệ Hân đến sớm, chọn một vị trí dựa sát cửa sổ, cô không kiềm không được xuýt xoa khi đọc giá trên thực đơn.
"Ha ha, hôm nay cô chọn một nơi không tồi chút nào nhỉ?" Mộ Long trượt ván tới, vừa thấy Giản Nghệ Hân đã nháy mắt một cái, thuần thục thu ván trượt lại rồi đánh giá Giản Nghệ Hân một chút: "Cô ăn mặc như vậy là lén đi hẹn hò đấy à?”
"Ngậm cái miệng xui xẻo của anh lại đi"
Giản Nghệ Hân trừng mắt, trưa hôm nay thiếu chút nữa đã bị các phóng viên ăn sống nuốt tươi ở tiệm thuốc rồi, mà chuyện vừa mới xảy ra nên chẳng phải cô nên cẩn thận hơn một chút sao?
Giản Nghệ Hân đưa thực đơn cho Mộ Long, Mộ Long thoải mái chọn món, mỗi một lần anh ta chọn món là Giản Nghệ Hân lại thấy đau ví.
Hôm nay có chuyện muốn tìm tôi sao?” Giản Nghệ Hân dò hỏi. Nếu Mộ Long đã chủ động liên hệ thì tức là anh ta hài lòng với cô cho nên bây giờ cô phải nắm giữ quyền chủ động.
"Chúng ta ăn cơm trước đã." Mộ Long cười cười.
Ăn xong một bữa cơm, Giản Nghệ Hân ví tiền rỗng tuếch, Mộ Long lúc này mới cà lơ phất phơ tựa vào ghế nói: "Tôi có thể nhận cô làm học trò nhưng có một điều kiện” Giản Nghệ Hân vui vẻ, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ vui mừng, ho khan hỏi: "Điều kiện gì? Tôi muốn xem điều kiện của anh có hợp lý không."
Hải!
Cô gái nhỏ này còn biết mặc cả cơ đấy? Mộ Long thở dài, sự ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta nhưng đã nhanh chóng biến mất. Được thôi. Cô phải có mặt bất cứ khi nào tôi cần” "Nhưng mà tôi cần phải làm việc." Giản Nghệ Hân nhíu mày.
"Đi theo tôi thì mỗi tháng tôi sẽ trả cho cô 30 triệu, thế nào?" Mộ Long nhướng mày còn hai mắt Giản Nghệ Hân thì lập tức sáng rỡ. Cô thích tiền nhưng lại thích làm những gì mình thích hơn. Anh chàng Mộ Long này có năng lực, đó là điều ai cũng biết, hơn nữa anh ta còn có quan hệ với ông cụ Trình, lỡ như...
Giản Nghệ Hân rất bâng khuâng.