Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người Giản Nghệ Hân vẫn dựa vào ghế, Lâm Thế Kiệt vươn tay ra, tay anh ấn vào gáy cô khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Mùi vị của cô gái ngọt ngào như dòng suối tinh khiết nhất, khiến anh không kiêm được mà từ từ bị thu hút... Ánh mắt Lâm Thế Kiệt dần sâu thẳm, bàn tay †o lớn cũng
bất giác trượt xuống theo vòng eo thon nhỏ, chạm vào. làn da dưới lớp áo sơ mi mỏng manh của cô, hơi thở Lâm Thế Kiệt hỗn loạn.
“Ưm..”
Cô gái hơi ngửa đầu, đôi môi đỏ bị cắn sưng lên, mắt mơ màng nhìn người trước mặt.
Anh là Lâm Thế Kiệt, là người đàn ông như thần thoại ở thành phố S, cũng là người đàn ông trong giấy đăng ký kết hôn của cô.
Lúc này, tay anh đã trượt xuống: “Giản Nghệ Hân, em vẫn nhớ em là vợ tôi?” Vốn nên là lời mỉa mai, thế nhưng
không biết tại sao lúc nói lại hơi dịu dàng, ngay cả Lâm Thế cũng hơi ngẩn ra. Trán anh tì lên trán cô, như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.
“Tôi là, vợ giả!”
Giản Nghệ Hân tức giận nói, vừa nói xong thì Lâm Thế Kiệt khẽ nhíu mày, không kiềm lòng được mà hôn tiếp... Anh không nhớ anh đã bế cô lên lầu, đẩy mở cửa, sải bước đi về phía giường thế nào.
Anh chỉ nhớ, tối qua lúc anh với Thẩm Quan Lâm ở quán bar, anh đã muốn làm như vậy.
Lưng chạm đến chiếc giường mềm mại, Giản Nghệ Hân chợt bừng tỉnh, mắt cô rõ ràng trở lại, muốn đẩy Lâm Thế Kiệt ra nhưng cả người như bị rút hết sức, không phản kháng được.
Lâm Thế Kiệt như không biết mệt mỏi, đây cũng là lần thứ hai cô ở dưới thân anh, rất lạ lẫm, nhưng cũng có cảm giác không thể tả được.
Lâm Thế Kiệt hài lòng thở dài một tiếng, nhìn Giản Nghệ Hân nằm ngủ bên cạnh.
Thực ra cô cũng không đẹp đến mức từ cáu nhìn đầu tiên đã khiến người ta phải kinh ngạc, vẻ đẹp của cô giống một viên ngọc thô, cần để người ta từ từ mài giữa. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp trắng mịn, đôi mắt ánh lên vẻ rạng rỡ, sống mũi xinh xăn, đôi môi đỏ mọng tựa anh đào như đang mời gọi người ta thưởng thức.
Thân dưới anh lại có gì đó đang rục rịch ngóc đầu dậy, Lâm Thế Kiệt nhắm mắt, đè nén dục vọng trong lòng. Lúc. mở mắt ra thì đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày. Điện thoại để trên đầu giường đổ chuông: “Thế Kiệt à, sắp đến tết Đoan Ngọ rồi, ba cậu muốn cậu về cùng gói bánh chưng. Chẳng phải Nghệ Hân đã làm dâu nhà ta rồi à, thế nên muốn vợ chồng hai người cùng đến, cậu có thời gian không?”
Là Ân Khiết gọi đến, trong lời nói của bà ta có vẻ thăm dò và lấy lòng, Lâm Thế Kiệt biết Ân Khiết sợ anh trút giận lây sang bà ta vì chuyện lần trước, nhưng anh chẳng có hứng thú để giữ gìn cuộc sống gia đình gì đó.
“Tốt xấu gì Nghệ Hân cũng là một cô gái, tôi nghe nói ở thành phố S cô ấy cũng không nơi nương tựa, chi bằng hôm nay hai người đến đây đi?” Thấy Lâm Thế Kiệt không nói gì, Ân Khiết lại lên tiếng.
Vốn dĩ Lâm Thế Kiệt muốn nói thẳng là không đi, nhưng nhìn Giản Nghệ Hân ngủ say giấc bên cạnh, không biết sao trái tim anh như mềm đi. Có lẽ cô gái này rất để tâm đến cuộc sống gia đình.
“Ừ, chiều tôi đưa cô ấy sang” Lâm Thế Kiệt đáp.