Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cô nói gì thế, tôi không nghe rõ” Giản Nghệ Hân cũng biết lần này Ân Khiết kêu cô quay về cũng phải chỉ đơn giản là vì cuộc tụ họp gia đình hay là gói bánh chưng, rõ ràng là thiết kế bây, những bây giờ cô vẫn chưa biết rõ ý đồ của bọn họ.
“Chị! Chị đừng có mà không biết điêu!" Lâm Hàn Tình lập tức chỉ thẳng vào mặt Giản Nghệ Hân mắng.
Nhưng cô vừa nói xong đã bị Ân Khiết túm chặt, Ân Khiết nháy mắt ra dấu với cô, Lâm Hàn Tình căn môi, mộ sau mới rặng ra được một cậu: “Chị dâu, xin lỗi!”
“ồ... Xin lỗi chuyện gì chứ?”
“Xin lỗi...” Lâm Hàn Tình không ngờ tới cô lại đi nghiên ngẫm từng câu từng chữ như thế, nhưng nghĩ đến áp lực của Ân Khiết và mục đích của hai người bọn họ, lúc này mới mềm giọng nói: “Chị dâu, tôi thật sự không có tìm Thẩm Quân, anh Thế Kiệt đã bảo tôi tổ chức cuộc họp. báo làm sáng tỏ, không lế chị còn không tin tôi sao? Tôi thật sự rất ăn năn”
Ha hả!
Cô ta mà thật lòng ăn năn thì mặt trời sẽ mọc lên từ đằng Tây. Giản Nghệ Hân xua tay, vốn định bỏ qua, nhưng Lâm Hàn Tình đột nhiên xông lên ôm chặt lấy tay Giản Nghệ Hân, khóe mắt còn tràn ra nước mắt, khàn giọng kêu: “Chị dâu, chị muốn mắng, muốn đánh tôi như thế nào cũng được, nhưng xin chị cứu anh Thích Phi đi được không? Cho dù như thế nào thì anh Thích Phi cũng là con trai của chú hai, là em của anh Thế Kiệt, bọn họ là máu mỉ tình thâm, chị khích bác bọn họ như thế không sợ bị quả báo sao? A.."
Lâm Hàn Tình đang nói, đột nhiên cơ thể lại ngã nhào xuống góc bàn, chỉ nghe “Bùm”, trán đã đập vào góc bàn, máu tuôn xối xả.
Tim Giản Nghệ Hân run lên, ngẩn người nhìn cánh tay đã bị Lâm Hàn Tình buông lỏng ra.
Lâm Hàn Tình té lăn ra đất, chật vật nhìn cô, mắt cũng đỏ ửng.
“Chị dâu, cho dù tôi nói không đúng thì chị cũng không thể đối xử với tôi như thế, đau quá... Mẹ, cứu con” Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống như mưa, Lâm Hàn Tình lăn lộn nhào lên túm lấy ống quần Ân Khiết, khóc lóc tỉ tê. Thay đổi quá đột ngột, trong lúc nhất thời Giản Nghệ Hân cũng không kịp phản ứng.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, hơi ngẩn người trong chớp mắt.
“Nghệ Hân, cô làm vậy là không đúng rồi, Hàn Tình đã xin lỗi cô, cô còn muốn thế nào nữa? Hơn nữa bây giờ con bé cũng mất sạch danh dự với bên ngoài rồi... Con gái đáng thương của mẹ”
Ân Khiết nói xong lập tức ôm Lâm Hàn Tình bắt đầu khóc, Giản Nghệ Hân nhìn bọn họ tự biên tự diễn, cạn lời.
Bây giờ cuối cùng cũng biết được mục đích của bọn họ. “Nhưng mà, dì không định đưa con gái dì vào bệnh viện sao?” Giản Nghệ Hân nhắc nhở. Tuy vết thương trên trán Lâm Hàn Tình trông không quá nghiêm trọng, nhưng nếu không xử lý có lẽ sẽ để lại sẹo.
Ai ngờ cô vừa nói xong lập tức làm Lâm Hàn Tình và Ân Khiết khó chịu, chỉ là hai người bọn họ còn chưa nói gì, Lâm Chúc Khanh đã mở cửa ra, nhìn thấy cảnh này không khỏi trừng mắt nhìn Giản Nghệ Hân: “Chuyện gì thế này? €ó ai giải thích cho tôi không?”
Nhà họ Lâm là gia tộc danh giá có tiếng, rất ít xảy ra mâu thuẫn lớn thế này, nhưng từ sau khi Giản Nghệ Hân gả lại đây đến giờ, dường như chuyện trong nhà càng lúc càng rối loạn.
Sao Lâm Chúc Khanh có thể không tức giận vì chuyện này được chứ?
Giản Nghệ Hân nhíu mày, Lâm Chúc Khanh đã bảo bảo. mẫu đi gọi bác sĩ gia đình, lúc này Ân Khiết mới thút tha hút thít đi đến bên cạnh Lâm Chúc Khanh, thân mật ôm †ay ông nói: “Chồng ơi, hôm nay em vốn gọi Nghệ Hân đến đây để xin lỗi, ai ngờ, ai ngờ... hu hu hu...”
Thấy Ân Khiết nói khóc là khóc, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật.