Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Giản Nghệ Hân, vậy em có hận tôi không?” Lâm Thế Kiệt gần như không đầu không đuôi hỏi.
Giản Nghệ Hân hơi kinh ngạc, ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, mới thấy đôi mắt đen nhánh của Lâm Thế Kiệt giống như chất chứa vụn băng, Cô giả vờ không hiểu hỏi: “Hận cái gì? Tôi phải hận anh sao?”
“Ha”
Lâm Thế Kiệt không muốn tiếp tục đề tài này nữa, lúc nãy anh cũng chỉ không đầu không đuôi hỏi, nhưng Giản Nghệ Hân lại vẫn cười nói: “Để tôi nghĩ lại xem... Hận anh lôi kéo tôi vào cuộc đấu tranh nhà giàu này sao? Hận anh làm tôi trở thành người bị cư dân mạng trào phúng? Hay là hận anh... muốn tôi”
Giản Nghệ Hân như thật như đùa mà nói ra câu cuối cùng.
Nhưng trong lòng Lâm Thế Kiệt đột nhiên chấn động. Ngón tay đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt lại. Ánh mắt dần sâu hơn. Đúng vậy, anh muốn cô, muốn thứ quý giá nhất của một người phụ nữ, càng quan trọng là... anh làm xong một lần lại bắt đầu nghiện.
“Vậy có lẽ có hận” Giản Nghệ Hân bình tĩnh nói.
Dường như cô không nhìn thấy ánh mắt đang dầu sâu hơn và gương mặt dần trở nên cứng rắn của Lâm Thế Kiệt, chỉ nói: “Nhưng chỉ cần anh giúp tôi làm quen với người trên mặt dây chuyền, giúp tôi điều tra thân thế, tôi sẽ không hận anh”
“Như vậy tính ra, chúng ta giao dịch công bằng, huề nhau” Cô bỗng nhiên cười, khóe miệng hơi cong cong, sau đó gợi lên một nụ cười xinh đẹp tươi rói, trong lúc nhất thời Lâm Thế Kiệt xem đến ngẩn ra.
Giản Nghệ Hân lại đột nhiên vươn tay đến trước mặt anh quơ quơ: “Tổng giám đốc Lâm có hài lòng với câu trả lời này không?”
“Không hài lòng.”
Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nói. Anh không mị lúc nãy anh đã bị cô làm mê mắt, lại đổi đề tài: “Em xác định mặt dây chuyền trên người em là thuộc về em chứ không phải của người khác sao?”
“Anh có ý gì? Ý anh là tôi trộm nó sao?”
Không khí đột nhiên bất ngờ thay đổi, Giản Nghệ Hân vươn tay vuốt ve mặt dây chuyền, đó là món đồ duy nhất bà nội để lại cho cô, nhưng mà cách hỏi chuyện của Lâm Thế Kiệt làm cô không thể không nghỉ ngờ.
Hình như là nhận ra bản thân mất khống chế, Giản Nghệ Hân không tự nhiên nói: “Xin lỗi”
Thấy cô đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên yên tĩnh hơn, trong lòng Lâm Thế Kiệt cảm thấy có hơi quái quái.
“Em rất muốn biết thân thế của em sao?” Lâm Thế nhìn cô cúi đầu, giống như học sinh tiểu học bị giáo viên la, nhưng mà nhìn thấy cô như thế, không hiểu sao anh lại muốn an ủi, muốn ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
Nhưng anh không làm thế.
“Ừ, tôi sống cùng với bà nội từ khi còn nhỏ, mấy đứa trẻ khác đều có ba mẹ, chỉ có tôi không có, bọn họ nói tôi là con hoang, nói tôi có ba sinh không có mẹ dạy” Giản Nghệ Hân cười tự giễu, giống như những chuyện quá khứ kia đang giương nanh múa vuốt đánh úp về phía cô, cô có hơi nghẹn ngào, nhẹ hít mũi, không muốn để Lâm Thế Kiệt nhìn ra những tủi thân của cô: “Lâm Thế Kiệt, tôi không yêu cầu anh điều gì, bởi vì tôi biết thương nhân các. anh đều coi trọng lợi ích, chưa bao giờ làm chuyện không có lợi, cho nên tôi sẵn lòng phối hợp với anh”
Giản Nghệ Hân nói rất bình tĩnh, nhưng mà trong lòng Lâm Thế Kiệt, nghe xong lại có chút không nỡ.
Cô cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi đầu, vì sao anh lại nhìn thấy vẻ vắng lặng trong mắt cô chứ?