Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ồ?” Tâm trạng Lâm Thế Kiệt không tệ, anh thích thú nhìn cô.
“Ừm! Giống bà nội tôi!”
“…”
Đây là ví von kiểu gì thế.
Lâm Thế Kiệt anh từng nhận được vô số lời khen, đây là lần đầu được khen thế này, sắc mặt anh bỗng chốc hơi mất tự nhiên.
Giản Nghệ Hân vừa lấy đồ ăn ra vừa giải thích: “Hồi nhỏ tôi với bà nội ăn cơm trên một cái bàn vuông nhỏ, nhưng nhà bà nội không có cái ghế nào hợp mà cái nào cũng rất cao, tôi ngồi lên mà bụng rất khó chịu, bà nội để tôi ngồi lên cái đệm cói để ăn cơm, cũng chưa từng gò bó hình tượng của tôi, giống như anh bây giờ dung túng cho tôi vậy.”
Giản Nghệ Hân nói luôn miệng, trước mắt Lâm Thế Kiệt cũng xuất hiện cảnh tượng cô sống với bà nội.
Lâm Thế Kiệt nhìn cô vợ thẳng thắn tự nhiên ở bên cạnh, trong lòng anh tràn ngập sự dịu dàng.
“Ở bên ngoài nên chú ý thì chú ý, còn ở trước mặt tôi, em không cần phải giữ kẽ.”
“Ừm ừm.” Giản Nghệ Hân gắp một miếng rau, mắt cô lập tức sáng lên: “Woa, dì Liễu nấu cơm ngon quá đi mất!”
“Vậy thì ăn nhiều lên, béo chút sờ mới thích.”
Giản Nghệ Hân vừa định gật đầu thì chợt khựng lại, ý anh là giờ sờ cô không thích?
Đợi đã, anh từng sờ vào cô khi nào…
Giản Nghệ Hân lại nhớ đến đêm đầu tiên gặp Lâm Thế Kiệt, về sau cô không thể nhớ được tình hình lúc đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện kia chưa?
“À thì… Lâm Thế Kiệt, tôi hỏi anh một câu nhé.”
“Ừm.” Lâm Thế Kiệt đặt đũa xuống.
Thấy anh nghiêm túc như vậy, Giản Nghệ Hân chợt căng thẳng: “Anh ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói…”
“Không quen. Em nói đi, muốn hỏi gì?”
Giản Nghệ Hân chỉ đành để đũa xuống: “À thì… tối hôm đó, rốt cuộc hai chúng ta… rốt cuộc có…”
“Có.”
Nói xong, Lâm Thế Kiệt lại cầm đùa lên, chậm rãi ăn cơm. Anh như chợt nhớ ra gì đó, nhìn Giản Nghệ Hân mặt đỏ như quả táo: “Nếu em không nhớ ra thì tôi không ngại giúp em nhớ lại đâu.”
“À… không cần không cần, tôi có thể nhớ được, nhớ rất rõ ràng, nhớ ra hết rồi.”
Giản Nghệ Hân không dám nói nhiều nữa, vùi đầu ăn cơm, nhưng cô hoàn toàn không biết đồ mình ăn có vị gì.
Trời ơi, nếu đã xảy ra rồi thì liệu cô có thai không đây…
Nếu có thai, vậy thì rắc rối rồi…
Giản Nghệ Hân suy nghĩ lung tung, tâm trạng rối bời, cuối cùng ăn cơm xong, cô thu dọn hộp cơm, đang chuẩn bị đi thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.