Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh quá cao lớn, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc, như bị mắc thứ gì đó.
Không biết trợ lý Chu đã đi ra ngoài từ khi nào, Lâm Thế Kiệt bỗng nắm lấy tay Giản Nghệ Hân, đầu ngón tay anh hơi sáng bóng, như xuyên qua làn da. . ngôn tình hay
Giản Nghệ Hân định vùng vẫy, nhưng Lâm Thế Kiệt đã lên tiếng: “Em muốn biết thân phận của Lâm Nghi Đan?”
“Tôi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Giản Nghệ Hân phản bác.
Lâm Thế Kiệt trầm ngâm gật đầu: “Ừm, dù em có hỏi tôi cũng chẳng nói.”
“…” Giản Nghệ Hân mỉm cười, duy trì dáng vẻ được dạy bảo tốt, nhưng Lâm Thế Kiệt đã cầm túi chườm đá lạnh lên, bỗng áp lên mặt cô.
“Hít…” Lạnh quá đi mất.
Giản Nghệ Hân tránh qua một bên, rồi nhìn vào mắt Lâm Thế Kiệt.
Mắt anh như có ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, làm người khác không thể dời mắt, đến khi trán cô bị anh búng một cái: “Em đã nhìn đủ chưa?”
Tai Giản Nghệ Hân nhất thời đỏ bừng, bỗng nhận ra vết thương trên mặt đã không còn đau nữa, cô mím môi, lạnh nhạt đáp “ừm”.
“Giản Nghệ Hân, …”
Lâm Thế Kiệt định nói gì đó, nhưng anh vừa mở miệng đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Giản Nghệ Hân luống cuống rút điện thoại ra, rồi nhìn màn hình, không ngờ lại là ông nội.
Cô nghi ngờ nhìn về phía Lâm Thế Kiệt.
Nhưng chỉ thấy gương mặt giữ kín như bưng của Lâm Thế Kiệt, rồi Giản Nghệ Hân nghe máy.
Hai tiếng sau, Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân xuất hiện ở nhà tổ nhà họ Lâm, lần thứ ba đến đây, cô vẫn cực kỳ thận trọng, không vì lý do nào khác, chỉ riêng việc trong nhà có Ân Khiết và Lâm Hàn Tình, đã làm cô tập trung hết sức lực rồi.
Nhưng lúc nhìn thấy xe hơi sang trọng đậu ở cửa nhà họ Lâm, Giản Nghệ Hân vẫn hơi tò mò.
Trong nhà có khách ư?
“Em cứ vào nhà thì biết thôi.” Thấy Giản Nghệ Hân nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, Lâm Thế Kiệt dứt khoát vươn tay ôm eo cô định tiến về phía trước, nhưng cả người cô cứng đờ, anh bỗng cúi đầu, tới gần lỗ tai cô, nói nhỏ đủ hai người nghe thấy: “Cả người em cứng ngắc như vậy, chẳng lẽ em đã yêu tôi rồi?”
“Tôi chẳng thèm yêu anh đâu.”
“Ồ? Vậy em đừng cứng ngắc như thế, làm như bình thường tôi đối xử lạnh nhạt với em lắm đấy.”
“…” Bình thường anh không đối xử lạnh nhạt với tôi à?
Giản Nghệ Hân thầm gào thét, Lâm Thế Kiệt đúng là chủ nô, không những áp bức cô, mà lúc nào cũng nhắc cô nhớ kỹ thân phận của mình.
Thì sao, bộ đẹp trai thì ghê gớm lắm à?
Cô còn sợ Lâm Thế Kiệt yêu cô đây này.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, thì người đã bị Lâm Thế Kiệt dẫn vào trong rồi, nhưng trong phòng khách xa hoa lại có rất nhiều người. Ngồi bên cạnh ông cụ là một đôi vợ chồng tao nhã sang trọng, người đàn ông vừa nhìn đã biết là người sớm có địa vị cao, nhưng bụng hơi phệ, tầm 50 tuổi. Còn người phụ nữ bên cạnh thì vô cùng quý phái, thật sự còn đẹp hơn cả Ân Khiết.