Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
6510.
- Giường của anh?
Cố Hoan ngơ ngác vài giây, sau đó ngước nhìn cách bày trí xung quanh căn phòng.
Căn phòng xa lạ xa hoa phú quý này, đích thật không phải nhà cô!
Cô còn nhớ, trong buổi tiệc, sau khi anh ta rời khỏi phòng vệ sinh, hình như cô cũng ngất xỉu luôn....
Đột nhiên phản ứng trở lại, cô nhìn anh và lắc đầu:
- Tôi, tôi không biết ... tôi chỉ nhớ hình như tôi bị ngất xỉu, tỉnh lại đã thấy ở đây ....
- Đóng đi, đóng kịch tiếp!
Anh trách lớn một tiếng, hiển nhiên hoàn toàn không tin lời cô nói.
- Tôi không có.
Cố Hoan cắn chặt môi, tại sao bản thân lại tỉnh dậy trên giường anh ta, cô cũng không biết ngọn nguồn thế nào.
Anh lạnh lùng lườm cô.
Trên mặt cô hiện rõ vẻ hoang mang, hoảng sợ.
Hình như không giống là nói dối!
Lúc nãy, ngoài cửa khách sạn, cô chỉnh chu quần áo ngay trước cửa xe của anh.
Anh khẳng định, cô ta thật sự không biết đó là xe của anh.
Nhất là sau khi gặp mặt anh, cô ta không những không quen biết anh, thậm chí còn dám đưa tay ngắt mặt anh!
Nghĩ đến đây thôi, trong lòng liền sôi dậy cơn giận không thể dập tắt được.
Ngay lập tức, đã hiểu ra mọi chuyện!
Giọng nói trầm lạnh, hỏi:
- Công ty nào?
- Hả?
Cố Hoan giật mình.
Nghĩ đến những đồng nghiệp trong công ty, gần đây vì hạn mục công trình ‘Shine’ bận rộn đến đầu tấp mặt tối.
Cô cắn chặt môi, ngước lên đôi mắt long lanh vô tội.
Nhìn anh ta, người đàn ông nắm trong tay quyển sinh tử.
Rốt cuộc cô có nên nói không?
Nhưng, sự do dự của cô khiến anh cảm thấy khó chịu.
Tiếp theo sau, anh bước xuống từ trên giường.
Thân hình cao to, trần như nhộng, giống như một tượng thần đứng sừng sững trước mặt cô.
Cố Hoan sợ đến vội lui về một góc giường.
Hai tay phòng vệ che lại những phần trọng điểm đang bị lộ ra.
Anh cúi thấp người xuống, ép cô vào góc.
Ngón tay thon dài dễ dàng nắm lấy cằm cô, nâng lên, ánh mắt hung ác ---
- Cô có thể không nói, nhưng tôi sẽ có cách biết được cô ở công ty nào! Đừng tưởng rằng bò lên giường của tôi rồi, sẽ lấy được công trình ‘Shine’! Đây là phương pháp ngu xuẩn nhất, tự tìm đường chết! Vả lại ---- dựa vào cô?
Trong con ngươi đen huyền sâu thẳm của anh chứa đầy sự chế nhạo, phản chiếu lên cơ thể trắng nõn đầy đặn quyến rũ của cô.
Cho dù là người phụ nữ này nhìn có vẻ có chút đặc biệt.
Nhưng anh Bắc Minh Mặc trước giờ không phải kẻ đồi bại ham mê mỹ sắc!
Nếu không, sao đến phiên cô ta được?
Cơ thể Cố Hoan run lên một cái, khóe mắt ngay sau đấy đã rưng rưng.
Trong đầu nhớ lại buổi tiệc tối qua, Lý Tổng đưa cô ly rượu ấy.
Chợt nhận ra chuyện gì đấy.
Tim, đột nhiên cả thấy đau đớn.
- Xin lỗi .... tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng đây không phải là ý của tôi .... tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức .... thành thật xin lỗi .....
Cổ họng nghẹn ứ.
Cho dù cô không làm sai điều gì, nhưng thời điểm hiện tại cô đích thực đang ở trong phòng anh ta!
Thậm ý còn tỉnh dậy trên người anh ta với cơ thể trần truồng mất mặt như vậy!
Cô ghét bản thân mình lúc này!
Nhưng chỉ có thể cố gắng đè nén cơn giận vô cớ trong lòng!
Ngay lúc nước mắt muốn rơi xuống, cô cố nhịn nỗi đau trên mặt, ngoảnh mặt đi từ trên ngón tay anh ta.
Vừa hoảng loạn lui về sau, vừa bắt đầu tìm quần áo.
Ngay khoảnh khắc cô đứng thẳng người, chân đứng không vững, ngã vào cạnh giường.
Nỗi đau khiến cô nghiến chặt răng!
Mới phát hiện, trên sàn ngoài chiếc áo khoác vest trắng của anh ra, không còn cái nào khác....
Cắn chặt răng, cô vẫn nhặt lên.
Vội vàng mặc lên người.
Dù sao anh ta cũng đã nói, đồ đã bẩn anh sẽ không lấy?
Bắc Minh Mặc nhìn thấy cô chạy trốn như con thỏ, trong lúc hoảng loạn còn đụng bầm vài chỗ trên người.
Trong khóe mắt cô đang cố nhịn nước mắt, không biết từ khi nào, có chút làm rối loạn tâm trí bình tĩnh của anh.
Anh nhớ lại vài tiếng trước, cô gái này còn đứng trước cửa sổ xe anh tạo dáng này nọ, vẻ mặt tự tin.
Còn múa tay múa chân ngắt mặt anh, chế giễu anh có khuôn mặt liệt.
Anh không nhìn sai, trong đôi mắt đen huyền ấy, thần thái phấn khởi.
Dù là đang mặc trên người bộ váy dạ hội hở vai gợi cảm, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên nét trong sáng hoàn toàn trái ngược với diện mạo bên ngoài.
Anh thừa nhận, giấy phút đó, đôi mắt cô rất long lanh!
Khiến anh ngỡ ngàng, không kịp phản ứng.
Mới cho cô ta có cơ hội!
Ầm ~ !
Tiếng cửa phòng đóng lại.
Trong lúc anh đang trầm tư, khắp gian phòng trở lại sự yên ắng ban đầu.
Im lặng đến nổi nghe được tiếng hơi thở của anh.
Đôi mày cau lại thật chặt, cầm điện thoại trên tay bấm một dãy số ....
****
Cố Hoan thê thảm chạy ra ngoài từ phòng tổng thống.
Đến đôi dép cũng không kịp xỏ.
Đi đến cửa thang máy.
Cô cúi thấp đầu, mái tóc rối bù xõa dài xuống vai.
Ôm chặt lấy chiếc áo khoác trắng trên người, đi một mạch xuyên qua sảnh của khách sạn.
Bên dưới chiếc áo khoác, đôi chân thon dài trắng trẻo, thu hút ánh mắt của không ít người.
Cô không dám dừng chân lại, chỉ sợ chẳng may bị ai đó nhận ra.
Vừa ra khỏi cửa khách sạn.
Bàn chân trần vừa bước ra ngoài, chạm lên mặt đường, cô đã không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Những viên sỏi nhỏ trên mặt đường đâm vào làm đau bàn chân.
Ngước mắt lên, giống như muốn ép những giọt được xem là nước mắt yếu đuối ấy vào trong khóe mắt lại.
Cô thở một hơi dài.
Trên người không đồng bạc.
Xem ra chỉ còn cách đi bộ về nhà.
Nhưng không ngờ, vừa bước được vài bước ---
Vèo một tiếng, một chiếc xe hơi chạy ngang qua người cô.
Phát ra tiếng két --- phanh xe, chói tai, dừng ngay trước mặt cô!