Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoắc Dương trở về lúc hơn mười giờ. Bởi Tần Lượng không biết chuyện giữa hắn và Dư Lạc, mà trời lại mưa to nên lái xe đưa hắn về thẳng đây. Dù đã chuẩn bị tinh thần phải ở khách sạn, nhưng khi thấy xe rẽ vào con đường quen thuộc, Hoắc Dương vẫn thoáng thở phào với một niềm hân hoan khó hiểu. Hắn cố lờ đi cảm xúc kì lạ ấy rồi huyên thuyên với Tần Lượng chuyện Trần Lục An về nước.
Lúc họp qua điện thoại, Trần An Lục có nói, khoảng đầu xuân sau y sẽ về nước tự quản lý tài vụ. Y là nhà đầu tư lớn nhất của công ty, do đó dù không am hiểu quản lý những mặt khác, nhưng vấn đề tài vụ đúng là cần y chịu trách nhiệm.
Trần An Lục có cá tính mạnh, lại nhiệt tình với bạn bè. Lúc Hoắc Dương bị bệnh, y ở nước Mỹ xa xôi vẫn giúp xử lý thêm rất nhiều chuyện. Hoắc Dương rất biết ơn y. Hắn đang nghĩ xem chờ Trần An Lục về nước phải làm gì để chiêu đãi tên bạn thân chơi chung từ nhỏ.
Lúc xuống xe, Tần Lượng nhanh nhảu thò đầu ra: "Muộn quá rồi tôi phải về luôn đây. Nhưng mà nhớ chào giáo sư Dư thay tôi nhá. Tôi tới mà không vào, nếu không chào một câu thì không lịch sự."
"Được rồi, cậu không phải để ý đâu. Về nhanh lên, chú ý an toàn nhé!" Hoắc Dương phất phất tay rồi chạy vội ra đứng dưới bảng hiệu một cửa hàng để trú mưa.
Tần Lượng khởi động xe rồi biến mất như một làn khói.
Hoắc Dương vọt vào màn mưa và sải bước tới toà nhà. Hắn vừa chạy vừa ngẩng lên xem tầng trên có sáng đèn không, nhưng khi nhìn rõ lại thấy bồn chồn.
Cửa sổ phòng Dư Lạc tối om, không bật đèn.
Chẳng lẽ Dư Lạc không ở nhà? Anh đi đâu rồi? Trời mưa to thế này anh lại đi đâu?
Cảm giác hoảng hốt và sốt ruột bao trùm lên Hoắc Dương. Hắn quên mất lúc ra khỏi cửa mình còn giận Dư Lạc, giờ đây chỉ có nỗi lo lắng và bất an khó hiểu. Hắn hít thật sâu rồi sải bước về phía thang máy, ấn số tầng nhà Dư Lạc. Vừa khéo có người đi xuống nên thang máy đứng yên ở tầng 5 rất lâu. Cảm giác bất an lại trồi lên. Hoắc Dương hơi muốn đi thang bộ, nhưng đang chần chừ thì cửa thang máy mở ra ngay trước mặt. Có mấy người trẻ tuổi đi ra, chỉ mình hắn bước vào.
Lúc ấn mật khẩu, hắn còn hơi sốt sắng, nhưng lý trí nói cho hắn có lẽ Dư Lạc đã ngủ rồi. Hắn từ từ mở cửa thành một khe nhỏ, để cho vệt sáng len lỏi vào phòng khách tối tăm. Hắn đóng cửa rồi đứng yên tại đó. Trong phòng không thể nói là ấm, nhưng cũng chẳng lạnh, nên Dư Lạc hẳn đã về rồi. Hắn nghiêng đầu nhìn vài cuốn sách Dư Lạc đặt trên tủ giày, nhờ ánh trăng chỉ thấy trên bìa in hình một người.
Phù...
Tim hắn rốt cuộc cũng yên ổn trong lồng ngực.
Hoắc Dương tìm thấy dép lê của mình trong tủ giày thì bĩu môi rồi thay ra. Hắn để đồ trên bàn trà, sau đó vừa đi lên trên tầng vừa nghĩ Dư Lạc đã ngủ rồi.
Nhưng phòng tắm nắng vẫn sáng đèn.
Bước chân hắn dừng ở hai bậc thang cuối, mà Dư Lạc nghe thấy tiếng thì đứng lên, quay mặt ra nhìn. Khi thấy rõ Hoắc Dương trên cầu thang, vẻ mặt của Dư Lạc dần trở nên ngỡ ngàng. Anh đặt cốc lên bàn rồi lại cầm lên, như thể đang ngơ ngác chẳng biết làm sao.
Cách lớp cửa kính, Hoắc Dương thấy vẻ mặt anh thì hơi muốn cười. Hắn vừa đẩy cửa ra đã được bao phủ bởi một luồng không khí ấm áp. Trong chớp mắt ấy, hắn thấy cả người thả lỏng và chẳng còn căng thẳng nữa.
Dư Lạc lúc này mới phản ứng lại. Anh để cốc lên bàn, đứng thẳng người, thấy Hoắc Dương bị dính mưa thì hơi lo lắng nhưng không giấu được mừng rỡ. Đôi môi anh mấp máy: "Cậu về rồi."
Chẳng biết vì sao Hoắc Dương nghe ra được sự ngạc nhiên và vui mừng từ câu này của Dư Lạc. Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng khi hắn thấy nét mặt bối rối và tiếng "Cậu về rồi" khàn khàn của người ấy, trong lòng bỗng xót xa đến lạ.
Hắn gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Dư Lạc: "Cậu còn muốn tôi dọn nhà hả? Chúng ta ký hợp đồng đi. Chẳng có nguyên nhân gì hết. Tôi nộp tiền thuê nhà rồi thì cậu không thể đuổi tôi đi tuỳ tiện được nữa."
"Cậu..." Dư Lạc nhắm mắt. Khi đôi mắt mở ra lần nữa lại ẩn chứa cảm xúc phức tạp, thậm chí là đau khổ. Anh nói khẽ như lẩm bẩm: "Cậu không ngại tôi... tôi là... là..."
"Thế thì làm sao!" Hoắc Dương nhìn anh khổ sở như thế mà ngạc nhiên. Hắn cắt ngang lời anh chưa nói ra được: "Dù cậu là đồng tính, tôi cũng là bạn cậu mà! Hơn nữa đồng tính cũng không phải chuyện lớn gì. Sao cậu lại để ý như vậy?" Dư Lạc hoảng sợ nhìn Hoắc Dương. Gương mặt anh thay đổi liên tục, hết đỏ lại trắng, bàn tay cũng cuộn lại.
Để thể hiện sự an ủi với anh em tốt, Hoắc Dương vừa ôm Dư Lạc vừa vỗ lưng anh: "Cậu cũng đâu có yêu tôi, tôi để ý làm gì. Đây thật sự không phải chuyện to tát đâu."
Dư Lạc đờ người, ngơ ngác đứng yên một chỗ.
Song, Hoắc Dương không nhận ra được. Hắn ngả người trên ghế dựa: "Tuy tôi là trai thẳng nên không hiểu lắm, nhưng xã hội bây giờ cởi mở như vậy, gay muốn tìm người yêu cũng sẽ không quá khó. Dù cậu không come out thì cũng phải nói với bạn bè như tôi chứ."
Dư Lạc vẫn quay lưng về phía Hoắc Dương không nhúc nhích. Hoắc Dương không thấy nét mặt anh nên nói tiếp: "Nhưng mà cậu không muốn nói cũng không sao... Cậu xuất sắc như vậy chắc chắn sẽ thích kiểu người cực kì xuất sắc. Đến lúc đó nhớ để tôi chấm điểm giúp đấy nhá!"
Dư Lạc cuối cùng cũng quay người lại. Tuy vẻ mặt vẫn chưa ổn lắm, nhưng trông đã bình tĩnh hơn nhiều. Anh đáp lại rất khẽ: "Ừ."
Hoắc Dương nhìn anh một cách nghiêm túc: "Tôi còn phải nói một tiếng xin lỗi với cậu. Tôi thật sự không cố ý mở đồ của cậu, haiz... Bình thường tôi cũng không như thế, thực sự ngại quá. Tôi sắp xấu hổ chết mất..."
"Không sao."
"Vậy... tôi có thể hỏi một câu nữa không?"
"Sao?"
"Sao cậu lại để trên màn hình máy tính vậy?"
"Để nhầm... xong không xoá."
"Cậu đúng là... Nguồn gốc các loài? Sao cậu lại nhớ đến cái tên này... Lại còn không sợ có ai nhấn vào nữa chứ..."
Bởi Dư Lạc chỉ cười không nói, Hoắc Dương bèn chuyển đề tài.
Sẽ không có ai nhấn vào, vì chưa ai từng tới nhà anh ngoài Hoắc Dương.
"Chúng ta xuống dưới đi. Cậu cũng không định ngủ luôn bây giờ đúng không?" Hoắc Dương nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ mà thấy vô vị.
"Được." Dư Lạc gật đầu. Dù sao cả đêm cũng chẳng thể chợp mắt, giờ ngủ hay không đâu khác gì nhau.
"Cậu có máy chơi game không? Hay tụi mình chơi game đi?" Ý tưởng loé lên trong đầu Hoắc Dương.
"Được."
"Có thật hả? Giáo sư Dư, cậu cũng đâu phải già quá!... Sao lại nhìn tôi như vậy?"