Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bởi chưa nhận được tin nhắn trả lời của Dư Lạc, cứ cách năm phút Hoắc Dương lại cầm điện thoại lên nhìn. Hành động của hắn rõ ràng đến mức Tần Lượng ngồi bên cạnh phải liếc qua mấy lần.
Hoắc Dương yêu rồi hả? Tần Lượng hơi ngạc nhiên.
Không thể nào. Ai cũng bận tối tăm mặt mũi vì dự án đầu tiên của công ty, Hoắc Dương thì càng không có chuyện yêu đương sến súa. Vẻ mặt Tần Lượng thay đổi tức thì, trong khi tâm hồn được hào quang của thần tán phét chiếu rọi. Hoắc Dương chắc chắn có vấn đề, cứ nhìn thằng này ngồi hơn nửa tiếng mà chưa lật trang tài liệu nào là hiểu.
Chẳng biết tối nay Dư Lạc về nhà lúc mấy giờ, chẳng biết có cần đợi ăn cơm xong mới về không. Hoắc Dương đọc tiếp hai dòng chữ, thầm nghĩ phương án thiết kế sao mà khó nhằn thế, không hiểu sao Tần Lượng lại bắt người phụ trách kế hoạch như hắn xem tài liệu chuyên nghiệp.
Dư Lạc vẫn chưa trả lời, có phải chiều bận lắm không. Hắn hơi bồn chồn, mà vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt phức tạp của Tần Lượng.
"Làm sao?" Hoắc Dương khẽ ho khan.
"Cậu đang nghĩ gì đấy? Ngồi đần ra một lúc rồi."
"Tôi đang nghĩ dự án mà." Hắn quyết định nguỵ biện.
"Ồ." Tần Lượng gật đầu lơ đễnh rồi ngồi đan áo len trên sofa đằng xa. Máy tính trước mặt còn để "Dạy bạn 65 cách đan áo len", "100 mẫu áo len".
"Rốt cuộc cậu đang làm gì đấy? Cậu vứt phương án thiết kế cho tôi xong chạy đi đan áo len á?" Hoắc Dương sắp không kiểm soát được vẻ mặt mình.
"Cậu không hiểu đâu." Tần Lượng bày phần đã đan xong ra so với video. "Tôi có mục tiêu mới."
"Vội như thế mà cậu còn có thời gian rảnh đi tìm mục tiêu mới?" Hoắc Dương bỏ qua vụ vẻ mặt, giờ muốn đóng cửa để người khác khỏi nghe được giọng mình. "Mục tiêu của cậu thích một người đàn ông đan áo len? À, tôi quên cậu còn búng tay Lan Hoa Chỉ cơ mà."
"Cút đi." Tần Lượng vừa ngẩng đầu vừa gõ gõ bàn: "Ôi, mấy chuyện thế này ấy mà, đạp phá thiết hài vô mịch xứ (1), cận thuỷ lâu thai tiên đắc nguyệt (2), Trường Giang sóng sau xô sóng trước (3), liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (4)." Nói xong còn nhướng mày, bồi thêm một câu. "Bé này thích làm đồ thủ công ha ha ha."
(1) Trích trong "Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, Đắc lai toàn bất phí công phu", nghĩa là "đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, (trong lúc vô ý) không tốn sức lại tìm ra"
(2) Nghĩa đen là "ở lầu gần nước nhìn thấy ánh trăng đầu tiên", tức là ở gần người giàu có quyền thế, sự vật thuận lợi thì là người đầu tiên được hưởng lợi ích
(3) Thế hệ sau kế thừa và phát huy từ thế hệ trước (gotiengviet.com.vn)
(4) Trích trong "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ – Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn". Nghĩa đen: "Núi sông trùng điệp ngờ hết lối, trong đám liễu mờ hoa rõ lại hiện ra 1 thôn làng", chỉ hoàn cảnh hay sự kiện tốt mới đột nhiên xuất hiện
(1), (2), (4) đều lấy từ trang Facebook Tieng trung thuong mai. Nói chung Tần Lượng đọc 4 câu nghe từa tựa nhau mà thật ra đếch liên quan.
"Cậu đi mau lên, mang cả mấy cái đồ này đi nữa... Đúng là đan len vào trong óc rồi." Hoắc Dương xoa khoé mắt xong lại liếc điện thoại, nhưng chỉ có một đống tin nhắn của khách hàng. Hắn đứng dậy rót cốc nước, nghĩ nghĩ một lát rồi đổ gói cafe vào, đổ xong mới nhìn vội bao bì với vẻ ngạc nhiên.
A di đà phật... Không phải vị dầu vừng.
Nói tới cafe, đúng là chưa gặp ai uống món đó giỏi như Dư Lạc. Lần nào anh cũng uống cafe đen không cho tí đường nào, làm Hoắc Dương đứng bên cạnh phải nuốt cái ực.
Không ngon lắm, không bằng cafe Dư Lạc pha. Dư Lạc tạo hình đẹp phết, có điều nếu là pha cho mình thì còn chẳng thêm sữa. Hoắc Dương nhớ thỉnh thoảng nửa đêm vẫn nghe được tiếng anh đi lại, có lẽ là ngủ không sâu, vậy sao còn thích uống cafe thế chứ.
Hắn hơi muốn gọi Dư Lạc bảo anh đừng uống cafe... Khi ý nghĩ này loé lên, hắn càng muốn tát mình một cái cho đần luôn rồi ra làm bạn với Tần Lượng. Mình còn lâu mới làm gã đàn ông khốn khổ vì tình, hắn vừa nghĩ vừa uống thêm một hớp.
Ít nhất cũng phải biết chuyện tình cảm của Dư Lạc đang thế nào, tiếp theo là tìm hiểu lý do ngày xưa Dư Lạc đột ngột bỏ đi. Dù thích một người cũng không thể xây dựng tình cảm giữa một mớ len... đm, một mớ hỗn độn.
Chỉ mong giáo sư Dư độc thân cả về sinh lý và tâm lý.
Về sinh lý... Dư Lạc làm cơm tối hàng ngày, cũng chưa từng thấy ai tới nhà. Hoắc Dương duỗi tay để các khớp xương bị cứng lại kêu răng rắc. Mình không lo lắm, dù sao thì cận thuỷ lâu thai tiên đắc nguyệt, Trường Giang sóng sau xô sóng trước... Cái của nợ gì đấy?
Hắn nhấn vào ứng dụng quản lý thời gian do Lưu Đoan đề cử. Chỉ cần mở ứng dụng khác, cây non của hắn sẽ héo chết (5). Để ngăn mình cứ mấy phút lại mở Wechat, hắn nghiến răng đặt giới hạn hai tiếng.
(5) Chắc là app Forest đó
Khi lòng bình tĩnh lại thì thời gian trôi qua rất nhanh. Hắn vừa tra tài liệu vừa xem phương án thiết kế Tần Lượng đưa cho, sau hai tiếng đã viết xong đề xuất sửa chữa rồi gửi mail cho Tần Lượng. Lúc bật điện thoại lên cuối cùng cũng thấy tin nhắn, là ảnh bưu kiện có chữ ký "Hoắc Dương" rồng bay phượng múa ở mặt trên. Hoắc Dương nhìn hình mà cười khúc khích. Hắn thở phào, thấy mình vui hơn hẳn. Thôi đêm nay về sớm vậy, thực ra hắn muốn ăn cơm Dư Lạc nấu lắm rồi.
Sau khi tan tầm, hắn ghé qua Châu Thiên Phủ ở trung tâm thành phố, tới tiệm đồ ngọt trong trung tâm thương mại mua một hộp socola. Giữa lúc chọn tới chọn lui, nhân viên nữ mặc đồng phục hồng nhạt cười đi tới: "Anh đang mua quà ạ?"
"À... Đúng rồi, tôi mua tặng bạn."
"Bạn gái phải không ạ? Ở đây có socola sữa, socola vị Hazelnut, vị hoa hồng, mấy vị này đều rất thích hợp tặng bạn gái!"
"Ồ... Cảm ơn. Mấy loại đó đều ngọt à?" Hoắc Dương hơi ngại ngùng.
"Không ngọt quá đâu ạ. Hàm lượng cacao của socola tiệm em đều khoảng 60%, dù là vị hoa hồng khá ngọt cũng đều dùng đường chất lượng cao, ngọt mà không ngấy."
"Ừ... Hình như cậu ấy không thích ngọt quá, nhưng hồi bé thích vị Hazelnut. Vậy chọn loại đó đi."
"Để em gói lại giúp anh, có cần viết thiệp không ạ?"
Hoắc Dương vội xua tay: "Không cần không cần, khụ, ý anh là không cần gói kì công đâu, cứ theo phong cách đơn giản là được... Không cần thiệp nữa."
Nhân viên nhìn nhìn hắn nhưng vẫn đồng ý, chỉ bọc socola bằng giấy gói màu xám đơn giản, sau đó bỏ vào túi giấy có logo xanh da trời ở góc. Hoắc Dương quẹt thẻ rồi cầm túi ra khỏi trung tâm thương mại. Trên đường đi, hắn vui vẻ chạy bước nhỏ về phía hầm gửi xe. Lên xe mới nhớ vốn định mua một chai vang đỏ, thế mà cầm socola cái là quên luôn.
Mua socola là do hứng lên bất chợt chứ hôm nay chẳng phải ngày lễ gì, mà hắn cũng chưa tới lúc phải mua loại quà này tặng Dư Lạc.
Có điều khi lướt ngang qua, hắn chợt nhớ hồi xưa đi học, mình nhét miếng socola được bạn nữ tặng vào miệng Dư Lạc, sau đó nhìn hàm dưới của cậu ấy phồng lên. Vì sợ bị giáo viên phát hiện, Dư Lạc chỉ đành cúi đầu nhai từ từ. Còn có lần trước ăn xong lẩu ở ngoài, Dư Lạc mua bánh ngọt cho mình. Một người tâm trạng tồi tệ mà lại đi mua bánh cho mình giữa đêm rét buốt.
Vừa lái xe, Hoắc Dương vừa nhìn gương chiếu hậu rồi chậm rãi mỉm cười. Giờ phải tìm cớ để Dư Lạc không nghi ngờ hộp socola tự nhiên mọc ra này.
- -------------------------------------
Từ giờ đến cuối tuần mình bận nên tuần sau làm tiếp nha.