Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những tháng ngày nhàn rỗi của Dư Lạc trôi qua rất nhanh. Thứ hai, khi vừa tới trường, chủ nhiệm gọi điện báo cho anh một giáo viên nữ cùng khoa nghỉ đẻ, bởi vậy mỗi tuần anh đổi sang dạy ba tiết, còn có lớp cho nghiên cứu sinh. Ban ngày quá bận rộn dẫn đến tình trạng mất ngủ ngày càng nghiêm trọng.
Từ tháng năm, Hoắc Dương bắt đầu cập nhật truyện hàng ngày. Hôm nào hắn cũng thức đêm viết chương mới, ban ngày còn phải họp hành rồi viết bản kế hoạch ở công ty, cảm tưởng như sắp gục ngã tới nơi.
Hôm nay viết xong mà vẫn chưa soát lại, biên tập cũng chưa trả lời. Để được lên bảng xếp hạng, Hoắc Dương phải viết cho xong hơn năm nghìn chữ, bởi vậy bận bịu từ sau khi ăn tối tới hai rưỡi đêm. Dư Lạc ra ngồi trên sofa nhỏ đối diện xem giáo án. Anh dùng bút bi tính toán rất nhanh và chỉnh sửa giáo trình được in ra. Sau khi phát điên xong, Hoắc Dương nhìn sang Dư Lạc dù bận rộn nhưng vẫn điềm nhiên như không: "Sao cậu chưa đi ngủ?"
"Không ngủ được, tiện nên chuẩn bị tiết học cho mấy ngày sau." Dư Lạc nhấp một ngụm cacao có lớp sữa dày ở mặt trên. Socola mà Hoắc Dương mang về lần trước được lấy làm sữa socola, sau đó vì cả hai đều thích vị cacao nên lúc tan tầm Dư Lạc đi siêu thị mua một hộp cacao.
"Ồ! Bọn tôi mà có nhân viên yêu công việc như cậu thì tốt quá!"
Dư Lạc ngừng viết, gỡ kính rồi xoa mắt: "Cậu cần tôi giúp không?"
"Thực ra tôi cần nhờ người giúp soát bài, nhưng nhờ cậu thì... không ổn lắm nhỉ?" Hoắc Dương xoa đôi mắt khô khốc nhưng mà xót đến nỗi hắn suýt chảy nước mắt.
Dư Lạc yên lặng cầm laptop Hoắc Dương để trên bàn lên xem: "Nếu là ngữ pháp khó chắc tôi không giúp được, tôi chỉ soát hộ typo hoặc mấy phần cơ bản thôi."
Anh ngẩng đầu: "Hay tôi pha cafe cho cậu trước. Cậu gửi phần cần soát hộ cho tôi rồi viết tiếp đi."
Anh bật đèn bếp lên, nhưng qua lớp kính phủ mờ, Hoắc Dương chỉ thấy cái bóng bên trong đang lay động. Máy pha cafe kêu ù ù, có lẽ là xay xong hạt cafe rồi. Tiếp theo là tiếng leng keng, chắc Dư Lạc đang đánh sữa. Hoắc Dương khẽ nghiêng đầu dựa trên bàn, ngắm Dư Lạc đang bận rộn rồi tưởng tượng cánh tay anh di chuyển nhẹ nhàng lúc tạo hình, sau đó nhấc lên trên một chút để dòng sữa ngưng lại, vậy là hình trái tim đẹp đẽ được vẽ xong. Hắn nghĩ miên man rồi chìm luôn vào giấc ngủ.
Khi cafe pha xong được bưng tới, Hoắc Dương đã nằm nhoài trên bàn ngủ mất. Dư Lạc thở dài, đặt cafe xuống rồi đắp chăn cho hắn.
Bởi quên kéo rèm cửa, có thể thấy ánh đèn lấp lánh, lúc sáng lúc tối từ toà nhà cao tầng thương mại phía đằng xa. Anh tới bên cửa sổ, vì đã sang xuân nên không còn khí lạnh thấm qua lớp kính. Dư Lạc kéo rèm, đứng yên một lúc mới quay lại nhìn bóng dáng Hoắc Dương nằm nhoài trên bàn ngủ say. Đôi mắt anh như đang cười, trong lòng thầm nghĩ hoá ra Hoắc Dương đã chuyển tới lâu dường ấy.
Khi hoà quyện với hạnh phúc, thời gian sẽ co lại thành hạt bụi trong vũ trụ, cứ bất chợt như vậy đấy.
Anh ôm laptop ngồi xem tài liệu Hoắc Dương gửi tới. Không có nhiều chỗ sai, chỉ có vài chỗ đánh nhầm, mà câu chuyện này cực kì hấp dẫn, thậm chí còn hay hơn Dư Lạc tưởng tượng. Anh nhìn tên tài liệu rồi tìm được trên web văn học bản tiểu thuyết còn đang cập nhật.
Dư Lạc lấy di động đặt báo thức sau một tiếng. Anh ngắm dáng vẻ khi ngủ của Hoắc Dương, lại không nỡ gọi hắn dậy, cũng không dám xê dịch vị trí để hắn ngủ dễ chịu hơn, chỉ sợ đánh thức người đã mệt mỏi suốt mấy chục tiếng liền.
Anh dựa vào sofa, từ từ đọc tác phẩm của Hoắc Dương. Điều làm anh bất ngờ là, lời văn của Hoắc Dương mang lại cảm giác lạnh lẽo. Khác hoàn toàn với phong cách như cậu thiếu niên mà hắn biểu hiện ra ngoài, từng chữ từng câu đều thể hiện sự sáng suốt và hoang vắng khi nhìn thấu nhân gian.
Đọc đến cuối, Dư Lạc cảm giác bố nam chính quen quen, cứ như bản sao của bố mình vậy, có điều bản thân không thể tự do sống theo ý mình như nhân vật dưới ngòi bút của Hoắc Dương. Anh quay lại tầng trên, nhìn tủ sách được hai người cùng tháo lắp và những cuốn sách được xếp gọn gàng. Trong này có rất nhiều sách địa lý anh yêu thích, cuối cùng chúng cũng tìm được chỗ trú chân mà không cần giấu giếm.
Vậy mà ngày xưa bố coi đây là những tình cảm chẳng đáng nhắc tới. Dư Lạc vừa sờ tay nắm cửa lạnh lẽo của tủ sách vừa nghĩ.
Khoảng thời gian này cứ bận rộn như vậy. Chớp mắt đã sang hè, giai đoạn cuối của bản kế hoạch có thể chuyển cho cấp dưới phụ trách, nên Hoắc Dương cuối cùng cũng thở phào. Sau khi xong bản kế hoạch, hắn quyết định tự cho mình nghỉ mấy ngày, vừa khéo tối Trần An Lục rủ cuối tuần đi ăn.
Lúc đến hắn mới biết là hẹn ở quán vỉa hè, Trần An Lục đã gọi rất nhiều đồ nướng. Hoắc Dương đi vòng qua vỉ nướng đang bốc khói và bếp gas của ông chủ, nhìn thấy Trần An Lục đang vẫy tay ở đằng xa.
"Lâu lắm tôi không qua đây." Hoắc Dương ngồi chỗ dựa vào tường.
Trần An Lục mở chai bia cho hắn: "Uống được không? Có phải dạ dày cậu không tốt không?"
"Tốt tốt, tốt lắm. Mấy người các cậu đúng là, Dư Lạc bắt tôi không ăn cay từ lâu lắm rồi ý." Hoắc Dương rót ra ly nhỏ. "Tôi không uống nhiều đâu."
"Nghe giọng cậu như đang càm ràm vợ ý." Trần An Lục liếc hắn.
"Khụ! Khụ khụ..." Hoắc Dương sặc bia luôn.
"Được rồi ông tướng, tém tém chút đi, cứ như bị tôi nói trúng tim đen ấy." Trần An Lục vừa vỗ lưng hắn vừa cười haha: "Phương Thâm sống ở nước ngoài từ nhỏ, nhà quản nghiêm quá nên chưa được ăn quán vỉa hè bao giờ. Em ấy bảo tôi dẫn ra đây mở mang tầm mắt."
Hoắc Dương vừa ho vừa gật đầu, thầm nghĩ nhìn Phương Thâm là biết con nhà giàu.
Thịt xiên mà ông chủ mang lên rất ngon miệng, không tẩm ướp nhiều muối hay dầu mỡ. Thịt được nướng với lửa vừa nên hương vị vô cùng hấp dẫn.
"Lần này tìm cậu là có chuyện nghiêm túc." Trần An Lục gặm đùi gà. "Tiểu Thâm muốn tìm cậu chụp ảnh."
"?" Hoắc Dương rất bất ngờ. Hắn ngẩng đầu nhìn cậu trai mặc áo khoác denim màu đen, nhưng cậu chỉ cúi đầu yên lặng.
"Em ấy thấy cậu hợp với concept chụp ảnh. Nếu cậu rảnh thì tới thử xem, có trả tiền công, cũng tương đương tiền cậu thức đêm làm bản kế hoạch." Trần An Lục còn bồi thêm một câu.
"Mẹ, thế sao cậu không nói sớm..." Hoắc Dương lườm nguýt: "Tôi khỏi đi làm, kiếm cơm nhờ mặt thôi."
"Nếu cậu đồng ý thì mình sắp xếp thời gian. Cậu muốn chụp với Phương Thâm cũng không dễ đâu Dương." Trần An Lục vừa ăn vừa nói, còn với qua đĩa Phương Thâm, lấy đũa rút thịt trên que tre.
"Tôi không có vấn đề gì, nhưng cậu để tôi nghỉ khoảng một tuần đã, dạo gần đây mệt quá."
"Được, tôi gửi Wechat của em ấy cho cậu. Hai người bàn mấy cái cụ thể đi, chứ tôi cũng không rõ nội dung lắm."
Phương Thâm nhìn hắn gật đầu: "Tháng này lúc nào cũng được, bao giờ anh chuẩn bị xong là có thể hẹn thời gian."
Hoắc Dương phát hiện Phương Thâm rất ít nói, gặp mấy lần đều không mở miệng mấy khi, dù có nói chuyện cũng đều là Trần An Lục tỏ ý để cậu nói.
Nhìn cũng còn nhỏ mà nhỉ, trong lòng hắn buông lời cảm thán, người làm nghệ thuật đúng là không tầm thường.
Sau khi uống tí rượu vào, mọi người bắt đầu trò chuyện linh tinh. Phương Thâm cũng không lạnh lùng như ban đầu, thỉnh thoảng sẽ tự chêm vào đôi câu. Nói mãi, Trần An Lục nhắc tới cuốn tiểu thuyết Phương Thâm đang bận đọc, còn cằn nhằn mình chẳng hiểu những thứ lớp trẻ bây giờ thích xem.
"Cậu đến tuổi già, tâm hồn cũng già cỗi rồi." Hoắc Dương chế giễu y, nhưng trong lòng không thể không cảm thán, lại một năm nữa trôi qua, mình cách tuổi ba mươi càng ngày càng gần.
Mình đã không còn nhạy bén với thông tin hiện nay. Nói cách khác, mình không còn phù hợp với công việc sáng tác trên mạng nữa. Mùa đông bắt đầu viết chỉ là một phút bốc đồng, cũng vì đây là hứng thú, là sở thích. Song, thật sự coi đây là sự nghiệp thì không mấy khả thi. Riêng vụ thức đêm thôi, hắn đã là kẻ có lòng mà không có sức.
Phương Thâm chậm rãi ăn thịt mà Trần An Lục chuẩn bị cho rồi khẽ cất lời: "Em đọc được thì hai anh cũng đọc được, có thể thử xem." Cậu nói tên xong lại cúi đầu yên lặng ăn thịt.
Cái tên này làm Hoắc Dương ngẩn người.
... Đây là truyện của mình mà?